Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cuối cùng cũng đến giờ làm lễ, Hi Văn được cậu mình dắt tay đến giao người cho Cao Lãng.

Hôm nay Hi Văn một một chiếc váy cưới rất dài, thân váy đính những viên đá nhỏ lấp lánh, mỗi bước chân đều như phát ra ánh sáng chói lóa.

Gương mặt cô được trang điểm nhẹ nhàng đơn giản, phô trọn được hết vẻ thanh thuần tươi tắn.

Cao Lãng nhìn theo từng bước chân cô đang càng lúc càng đến gần mình mà như mê mẩn, thần hồn điên đảo, cô đã đến nơi rồi mà anh cứ như người mất hồn đứng ngẩn ra. Cậu của Hi Văn lên tiếng nhắc thì anh mới tỉnh táo lại, vội dắt tay cô đến nơi làm lễ.

Hai người đứng ở đó trao cho nhau những lời tuyên thệ, mà bên dưới dì Như Tuyết cũng đã xúc động đến nỗi hốc mắt đỏ cả lên. Đã có người thay bà chăm lo cho con gái bà, cho nó một cuộc sống tốt đẹp.

Tư Hạ ở bên cạnh vỗ vỗ bàn tay dì Như Tuyết để an ủi, lại khẽ mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Hi Văn. Cô và Hi Văn gắn bó với nhau bao nhiêu năm qua, tình cảm như chị em một nhà, cho nên cô có cảm giác vui mừng khó tả.

Cuộc đời của Hi Văn đã quá khổ sở và có nhiều bất công, có cha như không, bị bạn bè bắt nạt, chèn ép, cuối cùng cũng gặp được Cao Lãng, người đàn ông vì cô ấy mà không ngần ngại đối đầu với cả gia tộc, nhất quyết chỉ lấy một mình cô ấy.

Hi vọng rằng cuộc đời cô ấy từ nay về sau sẽ luôn bình yên vui vẻ.

Tất cả nghi thức đã xong, cuối cùng cũng đến màn ném hoa cưới.

Những cô gái và chàng trai vẫn còn độc thân liền hào hứng chen chúc nhau đứng vào vị trí.

Giai Kỳ và Tư Hạ cũng đẩy Cảnh Nghi ra, biết đâu được, có vía của Hi Văn thì năm sau đến lượt cậu ấy.

Cảnh Nghi rất ngại, tìm đường để thoái lui, nhưng lại bị hai người chị em này xô đẩy, rốt cuộc cậu còn chưa kịp định thần thì hoa cưới đã từ đâu nằm gọn trên tay cậu.

Mọi người bên dưới hứng thú hò hét, còn những cô gái không tranh được hoa cưới thì có chút tiếc nuối và thất vọng. Xem ra là vẫn chưa đến lượt!

Cảnh Nghi ngẩn người nhìn chằm chằm bó hoa trắng tinh khôi trên tay, tự hỏi đây là may mắn gì?

Cậu không nghĩ tới người nhận được hoa sẽ là mình. Cậu luôn cho rằng người như cậu sẽ không thể có được một đám cưới hoàn mĩ như thế này cùng người mình yêu.

Đời này của cậu có thể yêu đương với một người đã là may mắn hạnh phúc lắm rồi, tuyệt đối không dám nghĩ xa vời đến chuyện hôn nhân gì đó.

Đột nhiên, cậu lại nhìn về hướng của Vu Quân, liền bắt gặp ánh mắt thâm tình của Vu Quân cũng đang nhìn mình.

Không hẹn, nhưng cả hai lại cùng nở một nụ cười với nhau.

Cảnh Nghi cảm thấy, có đôi lúc yêu đương gì đó, chỉ cần những khoảnh khắc bình thường đơn giản như thế này là đủ rồi, không cần nghĩ ngợi xa vời ngày mai sẽ ra sao.

Chỉ còn một ngày được yêu, thì cậu sẽ dốc hết tâm can sức lực, yêu cho tròn một ngày này…

***

Hôm nay đã là 20 – 3, là ngày kỉ niệm một năm yêu nhau của Tư Hạ và Ảnh Quân.

Còn nhớ, khoảng thời gian này năm trước, anh vì che chắn cho cô ở công trường, mà bị thương. Sau đó lại phát hiện chính anh là nguồn cơn khiến cô bị người ta tính kế hãm hại, liền muốn trốn tránh tình cảm với cô.

Kết quả, anh bỏ đi, cô điên cuồng chạy đi tìm anh, sau khi hai người tìm thấy nhau, lại giằng co một hồi, cuối cùng vẫn quyết định sẽ ở bên nhau.

Mới đó mà đã qua một năm rồi, thời gian trôi đi cũng nhanh thật.

Cô giờ chẳng những đã là vợ anh, mà còn mang thai hai bảo bối trong bụng đến tháng thứ năm rồi.

Đã là vợ chồng rồi, cô cũng không nghĩ cần ăn mừng cái gì đó thật rình rang, cho nên cô nói với anh chỉ cần cùng nhau ra ngoài hẹn hò rồi cùng ăn một bữa thật ngon là được.

Tối đó, cả hai đến một nhà hàng sang trọng dùng bữa.

Người phục vụ, còn có cả người bên ban nhạc đều đã đứng chờ sẵn để đón tiếp cô và anh.

Mà cả một tầng này, cũng chỉ có hai người bọn cô, anh vậy mà đã bao trọn hết cả rồi.

Anh còn chọn một vị trí ngồi thật đẹp, chỗ hai người ngồi nhìn ra sẽ thấy phong cảnh thành phố về đêm lung linh ánh đèn.

Anh nhận lấy bó hoa hồng to rực rỡ được gói rất cẩn trọng và tỉ mỉ trên tay phục vụ, lại lịch thiệp tặng cho cô.

Cô mỉm cười ngọt ngào, đưa tay nhận lấy, rồi nói tiếng cảm ơn anh.

Sau đó, anh ra hiệu bắt đầu, dàn nhạc bắt đầu chơi, phục vụ cũng từ từ mang thức ăn lên, còn không quên một cái bánh kem thật to, có ghi dòng chữ: “Cảm ơn em đã ở bên anh! Anh yêu em!”

Chưa hết, anh còn rút trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, lấy từ bên trong hộp ra một sợi dây chuyền kim cương, có mặt là trái tim được khắc hai chữ cái đầu trong tên cô và anh.

Anh chậm rãi đeo lên cổ cô, đeo xong lại còn ngắm nghía cô thật lâu, sau đó thốt lên:

- Thật đẹp!

Tư Hạ cũng đưa tay sờ sờ sợi dây chuyền, nhìn thấy hai chữ cái tên cô và anh được khắc trên mặt trái tim, cô lại cảm thấy trong lòng vui vẻ.

- Vợ à\, anh cho em xem cái này!

Ảnh Quân vừa nói vừa mở điện thoại lên, truy cập vào mục ảnh, tìm kiếm một bức hình rồi đưa cho cô xem.

Cô vừa nhìn vào điện thoại đã không khỏi cảm thán. Đó chính là bức ảnh chụp một chiếc váy cưới rất đẹp, còn có cả sợi dây chuyền kim cương, bông tai kim cương và đôi giày thủy tinh đi kèm.

Cô nhận ra sợi dây chuyền trên cổ cô chính là sợi dây chuyền trong bức ảnh.

- Đây là… sợi dây chuyền em đang đeo mà! – Cô vừa chỉ vào bức ảnh vừa nói.

- Đúng vậy\, chính là nó. Tất cả là do anh tự thiết kế ra\, vỗn dĩ định đến ngày cưới sẽ cho em bất ngờ. Kết quả là em lại mang thai\, đám cưới tạm thời hoãn lại. Bây giờ anh tặng em những món phụ kiện trước\, đợi đến khi cưới\, thì sẽ cho em nhìn thấy chiếc váy cưới này bên ngoài.

Anh dự tính cả rồi, kỉ niệm một năm này là dây chuyền, đến sinh nhật cô là hoa tai, sau đó nữa là giày thủy tinh.

Nhìn bộ váy cưới, còn có mấy phụ kiện đi kèm, đều là do anh dốc lòng dốc sức ra mà chuẩn bị, cô không khỏi cảm động. Người chồng này của cô, chính là luôn biết cách làm cho cô vui vẻ và hạnh phúc.

- Cảm ơn chồng!

- Cảm ơn cái gì\, đây chẳng phải việc anh nên làm cho vợ mình hay sao? Còn phải trách anh không cẩn thận để em mang thai\, không thể làm đám cưới\, còn phải chờ hai đứa nhóc ra đời\, còn phải chờ chúng nó lớn lên một chút nữa\, cũng chưa biết khi nào em mới có thể mặc váy cưới! Chính là anh có lỗi với em! – Anh nắm lấy bàn tay cô xoa xoa\, vẻ mặt vô cùng hối lỗi.

- Em không cảm thấy có gì không tốt cả\, anh đừng nghĩ nhiều. Đợi đến khi con ra đời\, còn có thể tham dự đám cưới của chúng ta\, như vậy không phải rất tốt sao?

Anh ngẫm nghĩ, tưởng tượng ra viễn cảnh một nhà bốn người có mặt trong lễ cưới, chắc là sẽ rất náo nhiệt.

Như vậy cũng tính là an ủi một chút đi.

Sau khi nhận quà của anh xong, cô cũng cẩn thận lấy từ trong túi ra món quà của mình.

- Anh mở ra xem đi! – Cô nói.

Anh tò mò nhìn cô, rồi lại mở hộp quà ra, bên trong là một tờ giấy.

Anh cầm lên xem, chính là giấy siêu âm, còn có mấy dòng kết quả, thai nhi phát triển khỏe mạnh, không có gì khác lạ. Đột nhiên, mấy chữ: “Một trai một gái” đập thẳng vào mắt anh khiến anh chút nữa vì kích động mà hét ầm lên.

- Thật… thật sao vợ? Chúng ta có con trai và con gái? – Anh vẫn còn chút không tin được\, liền xác nhận lại với cô.

Cô nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh có chút buồn cười, khẽ gật đầu một cái.

Đúng vậy, trong bụng cô là một bé trai một bé gái.

Thật ra, cô vốn không định xem giới tính của hai đứa bé là gì, xem như món quà bất ngờ ngày sinh, nhưng mà trong lòng lại không tránh khỏi hiếu kỳ. Thêm vào, mọi người đều bàn tán ầm ĩ, người nói là hai bé trai, người nói là hai bé gái, lại còn mua đồ loạn xạ cả lên, trai gái gì cũng mua hết.

Cho nên lần trước đi siêu âm, khi Ảnh Quân ra ngoài nghe điện thoại, cô lén lút hỏi bác sĩ Tần xem giới tính hai đứa nhỏ là gì.

Cô vốn nghĩ hẳn là hai bé trai, hoặc là hai bé gái, bởi vì xác suất cao hơn, không nghĩ đến một lúc lại có trai có gái.

Lại nghĩ, sắp đến kỉ niệm một năm yêu nhau, cô muốn dùng kết quả này làm món quà cho anh, nên mới nói bác sĩ Tần đừng tiết lộ cho anh biết.

Mà món quà này, xem ra rất vừa lòng anh.

Suốt đường về, khóe miệng anh cứ cong lên, vui sướng không ngừng được.

Về đến nhà, anh vẫn còn chưa thoát ra được cảm giác sung sướng khó tả kia.

Tâm trạng của anh lúc này, cũng giống như cô lúc nghe bác sĩ Tần thông báo, cả người như bay bổng tận trên mây, không cách nào tiếp đất được.

- Vợ à\, có phải anh rất giỏi không? Một phát trúng cả trai lẫn gái!

Anh không giấu được cảm giác thành tựu mà khoe mẽ với cô.

Cô bật cười, người đàn ông ba mươi mấy tuổi đầu, bây giờ không khác gì mấy đứa con nít thích khoe khoang, thích được khen ngợi.

Chưa ngừng lại, anh còn lôi điện thoại ra chụp lại kết quả siêu âm, còn cố tình tô đậm mấy chữ một trai một gái kia, sau đó nhắn vào nhóm chat chung của hai nhà Vương Diệp.

Vương Ảnh Quân: Một thai hai bảo bối, còn được cả đôi long phụng.

Rồi như chưa thỏa mãn, anh lại tiếp tục khoe mẽ vào nhóm anh em chí cốt.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận