Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sau khi ăn bữa cơm sinh nhật ở Vương gia, Ảnh Quân đưa Tư Hạ về Diệp gia, bởi vì bên đó đã xem tin tức, trong lòng cũng như lửa đốt. Hai người về đến đó để trấn an mọi người.

Anh trai Diệp Tử Sâm của Tư Hạ cũng có mặt cùng với chị dâu Lộ Khiết.

Hai người đã trở về nhà riêng khi Bánh bao nhỏ được hơn sáu tháng, nhưng vì sự nhung nhớ cháu của hai bên Diệp gia và Triệu gia, cho nên hai vợ chồng thỉnh thoảng sẽ đưa con về ở với ông bà vài ngày.

Hôm nay, nghe chuyện của Tư Hạ, Tử Sâm và Lộ Khiết nóng ruột, liền chạy ngay về Diệp gia xem tình hình thế nào.

Tận mắt nhìn thấy Tư Hạ và hai đứa nhóc vẫn bình an khỏe mạnh, cả nhà mới coi như trút được gánh nặng trong lòng, không ngừng chắp tay khấn vái.

Tuy vậy, mẹ Diệp vẫn không yên tâm mà hỏi lại:

- Đã đi khám lại cho chắc ăn chưa? Thật sự không sao chứ con?

- Anh Quân đã đưa con đến bác sĩ Tần khám rồi mẹ\, mấy mẹ con con vẫn yên ổn\, không có vấn đề gì. – Tư Hạ thấy vẻ khẩn trương trên mặt mẹ mình vội nói.

Mẹ Diệp nắm lấy bàn tay Tư Hạ, không ngừng gật đầu nói:

- Vậy là tốt rồi\, vậy là tốt rồi!

- Lần sau nếu không có chồng em bên cạnh\, thì em tốt nhất nên ở yên trong nhà đi! – Tử Sâm thở dài nói.

- Anh hai con nói đúng\, không có chuyện gì con đừng đi lung tung nữa! – Ba Diệp cũng lên tiếng.

Tư Hạ khẽ “dạ” một tiếng, cô cũng dự định sắp tới nếu không có việc gì cần thiết sẽ tránh đi ra ngoài, nếu đi đâu nhất định phải có chồng cô bên cạnh, tuyệt đối không ương bướng mà đi một mình nữa. Lần này Bạc Giản may mắn cứu được cô, nhưng lần sau thì không nói trước được.

Cô không chỉ có một mình, mà còn có hai bé con trong bụng, bằng mọi giá cô phải bảo vệ tốt cho chúng.

Ông nội Diệp thấy không khí căng thẳng, vội tìm cách hòa hoãn:

- Được rồi\, Tiểu Hạ và hai đứa chắt đều không sao rồi\, hai đứa nhóc này ở trong bụng mẹ gan dạ kiên cường như vậy\, sau này chắc chắn sẽ rất mạnh mẽ và dũng cảm. Các con nghĩ thoáng một chút đi\, con cháu nhà ta phúc lớn mạng lớn\, chuyện xấu gì cũng sẽ hóa giải được!

Ông nội đã nói vậy, cả nhà cũng coi như cho qua đề tài này, tìm những cái khác vui vẻ hơn để bàn luận.

Nói chuyện một lát, Ảnh Quân đưa Tư Hạ lên phòng nghỉ ngơi trước, sau đó anh qua thư phòng gặp ông nội Diệp, ba Diệp và Tử Sâm.

Ông nội biết Ảnh Quân nhất định canh cánh mãi trong lòng vì những chuyện đã xảy ra, tuy rằng an nguy của Tư Hạ và hai đứa nhóc vẫn được đảm bảo, nhưng khó tránh khỏi cảm giác tự trách. Bởi vì nguồn cơn mọi chuyện đến cùng vẫn là do anh.

- Ta biết con trong lòng không thoải mái\, nhưng đừng có tự ôm hết trách nhiệm về mình nữa. Con đã làm rất tốt\, đã bảo vệ vợ con con rất chu toàn rồi. – Ông nội Diệp vỗ vỗ vai cháu rể nói.

- Đúng vậy\, quan trọng nhất không phải tự trách mình\, mà là sau mỗi lần xảy ra chuyện thế này\, con càng cần phải tìm cách tốt hơn nữa để bảo vệ vợ con con. Sắp tới đây\, còn chưa biết được cục diện sẽ thế nào. – Ba Diệp cũng góp lời.

- Lúc xưa anh với chị dâu cậu cũng trải qua không ít chuyện\, cho nên anh hiểu được cảm giác của cậu bây giờ. Có điều\, cậu phải làm cho rõ\, rốt cuộc tự trách mình quan trọng hơn\, hay tiếp tục làm hết sức để vợ con được bình an quan trọng hơn? – Tử Sâm cũng khuyên nhủ em rể mình mấy câu.

Ảnh Quân có chút nhẹ nhõm hơn khi mọi người đều hiểu cho anh, còn làm công tác tư tưởng cho anh.

Đúng vậy, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, có day dứt mãi cũng không được gì. Điều quan trọng bây giờ là anh tiếp tục làm tốt việc bảo vệ gia đình mình, thậm chí phải tốt hơn nữa.

Nói thêm vài ba câu với ông nội Diệp, ba Diệp và anh vợ Tử Sâm, Ảnh Quân cũng trở về phòng.

Tư Hạ đã ngủ, cô chắc là mệt mỏi lắm rồi.

Anh khẽ khàng đi vào nhà tắm, tắm rửa nhanh chóng, sau đó lại nhẹ nhàng nằm xuống giường, đem người ôm vào lòng.

Anh vẫn không ngủ, cẩn thận nằm đó ngắm nhìn cô, cảm thấy cô vẫn đang chau mày, có vẻ như trong tiềm thức cô vẫn nhớ đến những chuyện lúc sáng.

Đột nhiên, cô giật mình hét lớn:

- Cứu… cứu… con… con ơi…

Anh vội vàng giữ chặt lấy cô, vuốt vuốt lưng cô trấn an:

- Không sao\, không sao cả\, chỉ là mơ thôi\, có anh đây rồi\, anh đây rồi!

Cô nghe được giọng nói ấm áp của anh, dần dần bình tĩnh lại.

Cô vừa rồi thấy ác mộng, chiếc xe đó đâm thẳng vào cô, cô ngã xuống, máu ra rất nhiều.

- Con… em mơ thấy… con chúng ta… em… em không giữ được con…

- Ngoan nào\, nghe anh nói\, là do em ban ngày sợ hãi quá độ mới mơ thấy lung tung thôi. Em và con không sao hết\, con chúng ta vẫn bình an khỏe mạnh! Đừng sợ nữa\, nhé?

Cô nắm chặt bàn tay anh, khó nhọc hít thở, cố gắng trấn tĩnh bản thân mình lại. Nhưng nỗi sợ hãi vẫn còn quanh quẩn, cô lại sờ sờ tay lên bụng mình, có vẻ rất hoang mang:

- Anh ơi… thật sự là con chúng ta không sao chứ? Hình như… hình như em không cảm nhận được con… em không nghe con đạp… bình thường con vẫn đạp em nhiều lần\, nhưng mà hôm nay…

Thấy cô vẫn chưa thể lấy lại được sự bình tâm, anh đặt tay lên vai cô, để cô nhìn thẳng vào mắt mình, nhẹ giọng nói:

- Em nhìn anh này\, em chính là đang bị tâm lý đó\, do em sợ nên dẫn đến mấy suy nghĩ tiêu cực\, rồi lại cảm giác nó như là sự thật. Thực chất\, là tất cả vẫn ổn\, em không sao\, con chúng ta không sao\, bác sĩ Tần đã khám rồi mà\, đúng không? Có lẽ hôm nay con cũng bị dọa\, cho nên mới ngoan ngoãn không phá không đạp nữa. Hay là… để anh nói chuyện với con nhé?

Giờ phút này cô chỉ có thể bám víu vào anh, anh nói gì cô cũng đều tin tưởng. Cô liền gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, muốn anh nói chuyện với con.

Anh khẽ vuốt ve cái bụng đã lớn của cô rồi tâm sự với con:

- Con ngoan của ba… có phải hôm nay các con bị dọa cho nên mới ngoan ngoãn nằm im không dám nghịch nữa không? Nhưng mà bây giờ không sao nữa rồi\, các con đừng sợ nhé\, các con cứ nằm im không nhúc nhích như vậy\, làm mẹ sợ đó. Nếu các con nghe hiểu được lời ba\, thì hãy đạp một cái đáp lại\, nhé?

Nói rồi, anh cúi người, áp tai mình vào bụng cô. Thật ra anh chỉ là muốn cô bình tĩnh hơn, nên mới tìm cách dỗ, chứ không hề nghĩ hai đứa nhóc sẽ nghe được lời anh rồi phản ứng lại.

Mười giây, hai mươi giây, rồi ba mươi giây trôi qua, tất cả vẫn im ắng.

Nhưng giống như có cái gì đó níu anh lại, bảo anh tiếp tục kiên nhẫn chờ.

Đột nhiên, anh cảm nhận được bụng cô khẽ động, là bé con trong bụng quẫy đạp, một cái, rồi hai cái. Chắc là hai đứa nhỏ thay phiên nhau đạp để đáp lễ lại mấy lời ba nói.

- Anh… anh cảm nhận được không\, con vừa đạp đó! – Cô vui mừng hét lên.

- Có… chúng nó đạp hai cái… con nghe hiểu lời anh nói nên mới đạp cho em yên tâm đấy! – Anh cũng thở phào\, vui mừng không kém cô.

Hai đứa nhóc này thật ngoan, chưa ra đời mà đã biết nghe lời ba ba rồi.

Anh liền hôn một cái lên bụng cô như khen thưởng cho hai nhóc con.

Mọi việc xong xuôi rồi, cô cũng yên tâm, ở trong lòng anh mà từ từ đi vào giấc ngủ…

***

Từ Nguyệt vì vụ va chạm kia mà đầu bị chấn thương, chân cũng vì bị kẹt trong lúc tai nạn mà cả đời này có khả năng không bao giờ đứng lên được nữa.

Nhưng đó chưa phải là tất cả, bởi vì sau một thời gian điều trị, sức khỏe đã ổn định hơn, thì cô ta phải phối hợp với cảnh sát để điều tra mọi chuyện.

Trước đó việc ám hại Tư Hạ cũng đã được lật lại, Từ Kiêu đã làm ra chứng cứ giả, còn lấy vợ con ra ép buộc khiến người đàn ông bị bắt phải khai sai sự thật, một mình nhận hết tội.

Cả lần cô ta định chuốc thuốc Tư Hạ rồi cho người làm nhục tại đám cưới của thiếu gia Bội gia và tiểu thư Mạc gia nữa, cũng bị phanh phui ra.

Từ Kiêu có liên quan nhưng đã dùng quan hệ và tiền bạc để tự mình thoát tội, rốt cuộc chỉ có mình Từ Nguyệt gánh hết tất cả.

Đến lần cố tình tông xe vào Tư Hạ vừa rồi, cô ta chính là cố ý giết người nhưng không thành công.

Bên phía Từ Tuấn lại tung thêm những bằng chứng cô ta tính kế hãm hại gia đình anh, rồi còn bòn rút tiền công ty chuyển về Cố thị.

Bằng chứng rõ ràng, cô ta không cách nào chạy tội được, cộng thêm việc Từ Kiêu đã hoàn toàn chết tâm và bỏ mặc cô ta, khiến cô ta càng thêm suy sụp.

Bao nhiêu tội danh đó, đời này cô ta yên tâm chắc suất ở trong tù, đừng mong có ngày nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.

Nhận kết cục này, là do cô ta tự mình chuốc lấy, đời là vậy, có vay có trả, tính kế hại người, cũng sẽ đến lượt mình trả một cái giá còn đắt hơn. Nhân quả không phải không có, chỉ là đôi lúc đến hơi muộn, nên nhiều người phớt lờ nó, cố chấp làm điều xấu xa.

Có điều, chuyện của Từ Nguyệt cũng chỉ là một phần nhỏ. Đối phó với cô ta dù sao cũng dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận