Tôi nghe Thiên hỏi thế thì liền giật mình hỏi lại ngay:
- Sao cơ? Anh vừa nói thế là có ý gì vậy Thiên?
- Em thật sự diễn tốt lắm, tốt đến nỗi bây giờ nhìn thấy em anh cũng phát sợ rồi đấy.
- Em không diễn, tại sao em lại phải tốn sức để diễn chứ? Diễn trước mặt anh thì em sẽ được gì? Anh nghĩ em là con người như thế sao?
- Anh không nghĩ nhưng bản thân em đang dần thể hiện ra điều đó, đến bây giờ anh vẫn không ngờ rằng chuyện này lại xảy ra với mình như thế.
Nói xong câu ấy Thiên cũng đứng dậy rời đi ngay, anh đang tức giận chuyện tôi mang thai hay là tức giận vì ông chú của mình bảo sẽ đưa tôi về nhà sống chứ? Tôi ngồi đó với bao nhiêu suy nghĩ chất chứa ở trong đầu, rốt cuộc là ông chú kia đang muốn cái gì đây chứ, chú thật sự muốn đưa tôi về nhà của chú sống khi vẫn chưa xác nhận đứa bé này là con của ai sao? Nếu tôi nói đó là con của chú thì liệu chưa có nghĩ rằng tôi cố tình gây chú sinh ra đứa bé này để làm tiền hay không?
Ngoài trời lúc này cũng đã tối, điện thoại trong túi tôi lại bắt đầu vang lên tin nhắn, tôi mở ra thì thấy số của chú ấy nhắn cho mình với dòng tin:
- Cô về nhà ngay đi.
- Có chuyện gì vậy?
- Về đi rồi hẵng nói.
Siết chặt chiếc điện thoại trong tay tôi cũng đứng dậy ra về, chạy đến đầu ngõ tôi thấy một hình bóng quen thuộc đang đứng đó, tay chú vẫn cho vào túi quần còn chân thì đá vài viên sỏi ở dưới sân. Thấy tôi dắt xe máy vào chú liền quay mặt sang nhìn, gương mặt kia ngũ quan quả thật rất hài hòa và quyến rũ, dưới bóng tối phảng phất chút nam tính của chú khiến tôi phút chốc không kiềm chế được sự mê trai của bản thân mình, khẽ lắc đầu tôi đi lại gần chú rồi cũng cất giọng hỏi:
- Chú đến đây làm gì thế.
- Đưa cô về nhà.
- Về nhà nào? Tại sao tôi lại phải nghe theo lời chú nhỉ? Còn nữa, chú đã nói gì với anh Thiên vậy hả? Đứa con này không phải là của chú, cho dù chú có nhận bừa thì sự thật mãi mãi vẫn là thế, và nó cũng chẳng phải là của con của chú nên tốt nhất là chú đừng gây áp lực gì thêm cho tôi nữa cả.
- Đợi cô sinh rồi, tôi chắc chắn sẽ mang đứa bé này đi xét nghiệm, đến lúc đó tôi sẽ tin cô là người thế nào.
- Này, chú….
Lời của tôi vẫn còn chưa kịp dứt nữa thì liền bị người đàn ông kia nắm lấy tay kéo đi, tôi thấy vậy thì liền vằn mạnh tay chú ấy ra rồi nói:
- Tôi không muốn đi đâu cả, làm ơn đi chú đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa có được không? Từ lúc gặp chú đến giờ tôi cảm thấy cuộc đời mình xui xẻo gấp mười phần rồi đấy, chú có hiểu không hả?
Lời vừa dứt, thấy chú ấy buông tay mình ra nên tôi nghĩ rằng lời nói của mình đã thấm vào tai chú nhưng nào ngờ chú ấy lại nghiêng người xuống bế thẳng tôi lên rồi mang ra xe, tôi cố gắng giãy giụa để thoát khỏi người đàn ông này nhưng tôi lại sợ mình làm mạnh chú ấy nhỡ tay làm rơi xuống đất thì con tôi sẽ bị ảnh hưởng đến thì sao? Ra đến ngoài chú đặt tôi vào xe rồi khóa cửa lại, chiếc xe cứ thế mà phóng đi thật nhanh vào dòng đường đang tấp nập kia.
Ngồi trên xe tôi liên tục nói cho chú ấy hiểu rằng đây không phải là con của chú, có thể chiếc que thử thai bị hư nên mới cho ra kết quả như vậy nhưng chú ấy lại chẳng hề quan tâm đến, gương mặt vẫn lạnh lùng đến đáng sợ. Về đến nhà chú ấy lại bắt đầu kéo tay tôi vào trong, tôi sững người khi biết được đây cũng chính là nhà của Thiên nên mới định lên tiếng nói, nhưng lời vẫn còn chưa kịp nói ra nữa thì tiếng bác gái ở phía kia cũng vội vang lên rồi:
- Là Y Hân sao?
Nhìn thấy bác gái tôi lúng túng và sợ hãi vô cùng, chuyện lần trước bác đã nói như thế mà bây giờ tôi lại xuất hiện ở đây nữa thì có phần không phải. Tôi thấy bác ấy nhìn mình chằm chằm như vậy nên mới vội lên tiếng chào hỏi ngay:
- Con chào bác ạ.
- Tại sao con lại tới đây vậy Y Hân? Chẵng lẽ con là người phụ nữ mà chú Khánh đã nhắc tới sao?
Tôi không biết phải trả lời bác ấy như thế nào vì tôi không biết được rằng chú đã nói những gì với bác ấy nữa, lúc này tiếng của chú ở bên cạnh vang lên:
- Đúng vậy, là cô ấy.
- Chú Khánh, chú đang nghĩ cái gì ở trong đầu mình vậy? Chú đã quên rằng con bé này chính là bạn gái của Thiên sao?
- Tôi nhớ, nhưng bây giờ cô ấy đang mang thai con của tôi. Tôi sẽ giữ cô ta lại bên mình cho đến khi hạ sinh rồi sẽ tính tiếp.
- Chú khẳng định là con của mình sao? Chú có biết nó là người như thế nào không mà lại khẳng định là con của chú hả? Nó đã từng qua tay biết bao nhiêu người đàn ông, ăn nằm với khối thằng ngoài xã hội kia thì chú nghĩ đó là con của chú được hả Khánh? Chú đã bị nó lừa rồi đấy, chú có biết không hả?
- Chuyện của tôi, tôi tự biết. Vậy nhé.
Nói dứt câu ấy chú liền đưa tay xuống nắm tay tôi kéo đi lên phòng, tới chân cầu thang thì lại thấy Thiên đang bước xuống. Thiên đứng nhìn tôi rất lâu nhưng ánh mắt của anh bây giờ đã khác xưa quá nhiều rồi, có lẽ anh đã rất ghét và hận tôi vì những gì tôi đã làm và diễn ra ngay trước mắt của mình như thế. Ngay cả bản thân tôi cũng cảm nhận rằng mình thật sự quá tệ, mình thật sự không xứng đáng gì với anh và ngay cả chú Khánh nữa.
Dắt tôi lên đến phòng mình chú liền hất tay tôi ra rồi lạnh nhạt nói:
- Đáng lẽ tôi sẽ mang cô về nhà riêng của mình ở, nhưng vì đây là yêu cầu của Thiên nên tôi mới đồng ý về đây sống.
- Tôi không thể sống ở đây được, làm sao mà tôi có thể nhìn mặt của họ mỗi ngày đây? Chú không nghĩ đến chuyện đó sao?
- Đó là chuyện của cô, tôi không muốn quan tâm.
Nói dứt câu ấy chú liền bỏ đi vào trong nhà vệ sinh, sau đó là tiếng nước chảy xuống. Người đàn ông này tôi quả thật không hiểu được chú làm như vậy để làm gì nữa? Chú cần cái thai này đến mức như thế sao? Ví dụ tôi ở bên ngoài lăng nhăng, đứa trẻ này không phải là của chú thì chú cũng sẽ nhận như thế này sao? Tôi thở dài mệt mỏi đi về phía giường rồi ngồi xuống, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt đây là lần thứ hai tôi bước vào đây, mọi thứ đối với tôi nó luôn lạ lẫm như thế.
Nghĩ lại tôi không mang đồ đến thì lấy gì để thay ra đây? Lúc này cánh cửa nhà vệ sinh cũng mở ra, tôi thấy chú ấy không mặc gì mà chỉ quấn trên người mỗi chiếc khăn như những lần trước nên mới vội quay mặt đi chỗ khác rồi lẩm bẩm nói:
- Tôi không có đồ thì làm sao sống ở đây được? Hay là chú đưa tôi trở về phòng trọ của tôi đi, được không?
- Lấy đồ của tôi mặc đi.
Vừa nói chú vừa đi đến mở tủ ra lấy một chiếc áo sơ mi và chiếc quần ngắn ném về phía tôi rồi cũng thản nhiên mở cửa đi ra ngoài ban công đứng, cầm chiếc áo trên tay tôi thấy nó rộng và dài đến nổi gấp hai lần mình thì mặc kiểu gì đây chứ? Nhưng nghĩ lại mình đang mang thai thì chắc chắn sẽ không làm gì được nên mới thản nhiên mà cầm quần áo vào trong nhà tắm. Lúc tôi bước ra thì đã thấy chú nằm ở giường nhắm mắt lại rồi, thấy vậy nên tôi mới lấy cái gối định mang qua ghế nằm thì liền bị chú níu giữ lấy tay lại rồi hỏi:
- Cô định đi đâu vậy?
- Tôi đi ngủ, chú vẫn chưa ngủ sao?
- Cô có thấy ai ngủ mà mở mắt rồi nói chuyện được không? Mau lại đây nằm đi, đừng có lắm chuyện nữa.
- Tôi có lắm chuyện gì đâu chứ?
- Nếu không lắm chuyện thì mau ngủ sớm đi, đừng ồn.
Đến cả mở lời ra để nói chuyện cũng phải bắt bẻ tôi cho được nữa, với suy nghĩ là sẽ không làm gì mình và bây giờ cũng đã trễ rồi nên tôi mới đồng ý nằm xuống bên cạnh chú ấy. Bây giờ cứ ngủ trước đã, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với chú ấy về việc đứa bé này sau vậy, bản thân dễ ngủ nên khi vừa đặt lưng xuống một lúc sau là tôi đã say giấc ngủ ngay rồi, nửa đêm cảm giác được cơ thể đang ấm dần lên nên tôi cứ thế mà vùi vào tấm chăn ấy mà ngủ tiếp.
Ngày hôm sau, khi tôi vẫn còn đang ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài cũng vang lên hối hả, tôi với tay sang gọi chú ấy nhưng bên kia vẫn im lặng thở đều nên tôi mới mở mắt ra xem rồi gọi tiếp:
- Chú. Ai gõ cửa phòng kìa, chú mau ra xem là ai đi.
- Mặc kệ đi.
Nói dứt câu ấy chú cũng quay mặt đi nơi khác, tôi thật sự không biết rằng ai đang ở ngoài đấy gõ cửa nữa nhưng có vẻ họ gấp gáp tìm chú nên tôi mới lò mò đứng dậy rồi đi ra đấy mở xem thử. Cánh cửa vừa mở ra tôi đã giật mình khi nhìn thấy bác gái nên mới lắp bắp nói:
- Bác, bác gái.
Bác ấy lúc này không trả lời vội nữa mà đứng nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới với gương mặt không mấy hài lòng kèm theo đó là sự tức giận nữa. Giọng nói lạnh nhạt của bác vang lên:
- Bảo Khánh xuống nhà đi, anh hai chú ấy đang chờ đấy.
- À, dạ. Con sẽ nói ngay ạ.
- Đúng là loạn luân mà, chẳng ra thể thống gì cả.
Bác ấy lẩm bẩm nói nhưng đủ để cho tôi ở phía này nghe thấy được, cái gì mà loạn luân chứ? Tôi đã cưới ai đâu mà lại gọi là loạn luân, nhưng nghĩ lại thấy mối quan hệ giữa chú, tôi và Thiên quả thật cũng rất khó hiểu, đúng là mối lương duyên nghiệt ngã, trái ngang và đầy sóng gió đây mà.
Tôi đóng cửa rồi quay trở vào trong, đi lại phía giường tôi gọi chú:
- Anh hai của chú gọi xuống nhà ngay kìa, chú mau đậy đi.
- ....
- Chú Khánh.
- Gì?
- Chú mau dậy đi, tôi có chuyện này muốn nói với chú đây.
- Nói.
- Thật ra, nếu sống ở đây thì tôi sẽ không dám đối mặt với tất cả mọi người trong căn nhà này, tôi thật sự thấy ngại và xấu hổ lắm. Tôi cũng chẳng có đồ gì ở đây nữa, sống cũng không quen hay là chú cho tôi về nhà tôi ở được không?
Chú ấy lúc này không trả lời tôi vội mà khẽ nằm ngay lại, mở mắt nhìn tôi thật lâu rồi mới đáp:
- Thứ mà cô cần quan tâm nhất bây giờ đó chính là đứa con của tôi, cảm xúc của cô có như thế nào tôi cũng không muốn quan tâm. Bao giờ sinh con rồi tôi sẽ cho cô sự tự do, muốn làm gì thì làm còn bây giờ cô bắt buộc phải nghe theo lời tôi nói cho đến khi đứa bé được bình an sinh ra đời, hiểu chưa?
- Nói vậy là chú chỉ cần đứa bé này thôi sao?
- Chẳng lẽ cô nghĩ tôi cần thêm cô nữa à?
- Không. Tôi không nghĩ như vậy.
Nói dứt câu tôi liền quay lung đi vào trong nhà vệ sinh rồi đóng chặt cửa lại, lúc nãy chẳng hiểu làm sao mà tôi lại có thể hỏi chú được câu đấy chứ? Con người chú thế nào, gia cảnh của chú ra sao, đẳng cấp của nhà họ ở cao vậy thì làm sao tôi lại có thể mơ mộng được như thế chứ? Cũng vì không có đồ nên tôi lại mặc tạm đồ của chú rồi lát nữa mới về nhà lấy đồ thêm, khi bước chân ra ngoài tôi đã không thấy chú ấy đâu rồi, ngó nhìn xung quanh căn phòng một lượt tôi gọi:
- Chú Khánh, chú đâu rồi?
- Chú Khánh..
Không thấy người kia đáp lời lại chắc là chú ấy đã xuống nhà trước rồi chăng? Tôi loay hoay ở trong phòng, bụng lúc này cũng bắt đầu kêu lên vì quá đói. Tin nhắn điện thoại lúc này cũng vang lên, vội vã đi đến bàn tôi lấy điện thoại mở ra xem thì thấy là tin nhắn của chú ấy gửi đến:
- Xuống nhà đi.
- Tôi xuống được chứ? Có ai ở dưới đấy không?
- Không.
Thấy tin nhắn chú bảo là không nên tôi liền thở phào nhẹ nhõm mà tắt điện thoại rồi cũng bước xuống nhà. Đúng lúc vừa mở cửa phòng ra thì tôi lại bắt gặp Thiên cũng đang đi đến phía này, anh nhìn thấy tôi chỉ liếc một cái rồi bỏ đi chứ không nói thêm câu nào cả, có lẽ anh đang rất ghét tôi vì chuyện này nên mới hành xử như thế chăng?
Tôi để Thiên đi trước rồi mới cất bước đi theo sau anh, đã là người yêu cũ lại sống chung một mái nhà thì làm sao có thể nhìn mặt nhau mỗi ngày được đây chứ? Nếu chuyện này vẫn diễn ra thì quả thật không hay rồi. Tôi mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của chú rồi cũng bước xuống dưới nhà, ánh mắt bắt đầu mở to ra khi thấy có cả bác trai và bác gái đều ngồi ở đấy ăn sáng, có mặt cả nhà thế này mà chú lại bảo tôi xuống sao? Chú định hại chết người ta mới vừa lòng hay sao ấy? Tôi bước đến gần đó, vẫn nhớ chỗ ngồi cũ mỗi khi đến đây ăn cơm nên tôi mới định kéo ghế ra ngồi xuống thì chú liền nói:
- Chỗ của cô ở bên này.
- À. Vâng.
Tôi nghe vậy thì liền bước lại gần phía chú ấy rồi kéo ghế ra ngồi xuống. Tôi không dám đối diện với ba người ở trước mặt nên cứ cúi mặt xuống, bác trai lúc này ngồi ở phía bên kia cũng cất giọng lạnh lùng hỏi:
- Em lại đang muốn dở trò gì nữa vậy Khánh? Chẳng phải em cũng biết rõ Y Hân là người yêu của thằng Thiên sao? Sao bây giờ cô ta lại là mẹ của con em thế hả? Cả ba người đang đùa với nhau đấy à?
- Em cần con. Bây giờ cô ấy lại đang mang thai con của mình nên em muốn giữ cô ta ở lại bên cạnh, khi nào sinh xong thì em sẽ tính tiếp.
- Có chắc đó là con của em không? Hay là của một người nào khác mà không phải là em hay là thằng Thiên?
- Việc đó anh không cần phải lo, em tự biết sẽ làm gì mà.
- Nhưng anh không đồng ý việc cho con bé này ở đây. Em có thể bỏ ra một số tiền lớn và để nó tự tìm nơi khác sinh sống, đợi bao giờ sinh con rồi thì em cứ việc mang đứa trẻ về nuôi, như thế có lẽ sẽ tốt hơn đấy.
- Em không muốn đi vào vết xe đỗ của anh năm xưa, chuyện của em hãy để em tự giải quyết, vậy nhé anh hai.
Nghe chú đáp trả lại như vậy bác trai liền tái xanh mặt vì câu nói đó ngay, bên này bác gái nghe thấy vậy cũng chẳng vui gì mấy mà trưng ra bộ mặt đầy tức giận. Tôi ở phía này cũng chẳng có quyền gì để lên tiếng trong ngôi nhà này cả, vì ngay từ đầu tư cách của tôi đến đây là bạn gái của Thiên chứ không phải là mẹ của con chú như bây giờ, thái độ của những người ở đây thay đổi cũng là điều hiển nhiên mà thôi tôi không trách họ được.
Tôi ngồi ăn sáng trong không khí yên lặng và đầy ngột ngạt, dưới bụng lúc này lại kéo đến cơn buồn nôn nên tôi mới phải vội chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh ngay. Tôi một mình ở trong đây, nôn xong thì cũng vội rửa mặt rồi bước ra ngoài, nếu như là lúc trước chắc chắn Thiên sẽ đứng ở cửa đợi tôi nhưng bây giờ người liên quan đến tôi cũng không phải là anh nữa, mà thay vào đó là một người đàn ông lạnh lùng đến đáng sợ. Tôi bước ra ngoài, mọi người vẫn giữ nguyên thái độ ấy, có chút tủi thân nên tôi liền nói:
- Con thấy không được khỏe lắm, con xin phép về phòng trước ạ.
- Tôi nghĩ bây giờ cô cũng nên thay đổi cách xưng hô với mọi người trong nhà đi. Cứ gọi họ là anh và chị giống như tôi vậy.
- Chuyện đó.
- Là cô chậm hiểu hay là không thể hiểu được vậy? Cô nên nhớ, bây giờ cô với tư cách là mẹ của con tôi chứ không còn là bạn gái của Thiên nữa, hiểu chưa?
Lời của chú vừa dứt cũng là lúc tiếng chiếc muỗng được đặt mạnh xuống mặt bàn ở bên kia vang lên. Tôi nhìn qua đó thì thấy gương mặt của Thiên đang dần tối sầm lại, giọng anh bất cần nói:
- Con no rồi, con đi trước đây.
- Hôm nay con định đi đâu thế Thiên? Tối nay có về nhà ăn cơm không con?
- Đi đâu là chuyện riêng của con, mọi người đừng quản.
Nói dứt câu đó anh ấy liền đứng dậy bỏ đi nhanh ra ngoài. Tôi nhìn theo anh mà khẽ thở dài vì cái tính trẻ con của anh đã bắt đầu quay trở lại, lúc còn quen nhau anh đã từng nói là vì có tôi ở bên cạnh mình nên anh mới có thể trưởng thành hơn, xem ra bây giờ cũng vì chính tôi mà anh lại trở nên ngông cuồng như lúc đầu mất rồi. Haizzzz.
Tôi xin phép rồi cũng trở lên phòng, vì lúc nãy tôi nôn nhiều quá nên giờ thấy dưới bụng khó chịu lắm. Tôi lên giường nằm nghỉ, một lúc sau tiếng cửa phòng cũng bắt đầu mở ra, chú Khánh bước vào đứng trước mặt nhìn tôi rồi cũng cất giọng hỏi:
- Cô hay bị nôn như thế à? Nếu nôn mãi như vậy thì con của tôi có bị ảnh hưởng gì không vậy?