Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chú Mượn Đùi Ôm Một Chút

"Đừng nhúc nhích, Tiểu Hiên ngoan, đừng cử động." Lưu Diệu Văn cắn môi Tống Á Hiên, thấp giọng dỗ dành.

Tống Á Hiên gật gật đầu, há miệng thở dốc. Tay Lưu Diệu Văn trùm lên tay Tống Á Hiên, vừa hôn vừa dỗ cậu, nửa tâm trí đặt ở nơi lửa nóng phía dưới hai người, nửa còn lại tập trung để ý tới động tác của Tống Á Hiên để không bị đụng tới vết thương của cậu.

Tống Á Hiên bám chặt lấy tay Lưu Diệu Văn, cậu cắn môi, thật sự chịu không nổi nhưng thân thể lại không dám cử động mạnh, liền nghẹn ngào cầu xin: "Chú Văn, em không chịu được nữa, chú Văn..."

"Xong ngay đây." Lưu Diệu Văn trìu mến hôn lên mắt Tống Á Hiên, sau đó tăng nhanh động tác tay, hai người cùng ra.

Tống Á Hiên khụ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn, hắn thấp giọng hỏi: "Có đụng đến vết thương không? Có bị đau không?"

Vết thương trên người Tống Á Hiên còn khá nghiêm trọng, bây giờ thực sự không phải là lúc làm mấy chuyện thân mật, cho dù Lưu Diệu Văn vẫn còn muốn nhưng bây giờ cũng ráng nhịn lại, bởi vì hắn không muốn làm Tống Á Hiên thương nặng thêm. Nhưng Á Hiên vẫn cứ rầm rì kêu muốn nữa, tiếng rên ngọt tới mức khiến Lưu Diệu Văn mềm cả cõi lòng, Tống Á Hiên như vậy thật sự khiến người ta thương, hắn nhẫn nhịn rồi chỉ dùng tay giải quyết.

"Không đau, không bị đụng tới vết thương." Tống Á Hiên lắc lắc đầu, đỏ mắt nhìn hắn.

Lưu Diệu Văn hôn lên khóe môi cậu, lau rửa sạch dấu vết trên cả hai người rồi mới nằm xuống bên cạnh Tống Á Hiên.

"Chú Văn, vài ngày chưa ngủ rồi đúng không?" Tống Á Hiên vươn tay sờ lên quầng thâm hiện ra sự mỏi mệt và ủ rũ trên mắt Lưu Diệu Văn.

"Em không tỉnh lại, sao tôi có thể ngủ ngon."

Tống Á Hiên cúi đầu xuống nghịch một chiếc cúc áo của Lưu Diệu Văn, cậu chơi một lát, bỗng nhiên hỏi: "Có phải anh nghĩ là em sẽ không quay về nữa không?"

Lưu Diệu Văn không lên tiếng, tay Tống Á Hiên khựng lại, "Anh không nghe điện thoại của em, em chỉ muốn nói cho rõ ràng, ngày hôm ấy em tránh anh không phải là vì cái video kia đâu."

"Tôi biết." Ánh mắt Lưu Diệu Văn hơi đỏ lên, hắn lại tự trách, hôn lên trán Á Hiên.

Tống Á Hiên được hôn như thế thì lại càng thấy đau lòng, rõ ràng lúc trước Tiêu Đồng hành hạ cậu đến vậy nhưng cậu vẫn không hề rơi một giọt nước mắt. Nhưng bây giờ Lưu Diệu Văn ôm cậu vào lồng ngực mà hôn, cậu liền thấy đau đớn.

"Anh không biết! Nếu em không quay lại tìm anh, anh thật sự sẽ cho rằng em không về nữa? Sau đó em xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới anh nữa đúng không? Anh... không nghe em giải thích, không bắt điện thoại của em, nếu em không thoát được ra ngoài, có phải chúng ta cứ thế mà chia tay hay không?"

Lưu Diệu Văn bỗng dưng rơi lệ, nước mắt từ trên khóe mắt hắn nhỏ xuống khuôn mặt Tống Á Hiên. Tống Á Hiên sửng sốt, vừa định ngẩng đầu lên nhìn thì bị Lưu Diệu Văn giữ đầu lại. Lưu Diệu Văn ôm cậu vào ngực, nhắm mắt lại.

"Tiểu Hiên, trong chuyện tình cảm tôi vẫn luôn là kẻ yếu đuối. Tôi đã quen trắng tay rồi, đã mất đi quá nhiều thứ tới mức quen rồi, sau khi nhà tôi xảy ra chuyện, mọi thứ đều biến hóa nghiêng trời lệch đất, tôi... tôi không nhận ra chính mình nữa. Gặp được em là một niềm bất ngờ tôi chưa bao giờ nghĩ tới, sự bất ngờ này lại quá đỗi tốt đẹp, tôi muốn giữ lấy nó. Nhưng tôi phát hiện ra rằng, càng muốn nắm giữ thì càng dễ hoảng loạn, càng dễ mất đi khống chế."

"Chú Văn." Tống Á Hiên lo lắng gọi.

Lưu Diệu Văn mở mắt ra, không nhìn vào mắt cậu, "Em cũng thấy trong video rồi đấy, người như tôi...."

"Chú Văn." Tống Á Hiên sốt ruột, cậu đẩy tay Lưu Diệu Văn ra, nhìn lên mắt hắn. Tất cả nhưng lời an ủi cậu định nói đều nghẹn lại khi nhìn thấy ánh mắt mất mát đau đớn của Lưu Diệu Văn, cậu thấy rất đau, như là có người cầm dao đâm nát bấy cả trái tim cậu.

"Em yêu anh, vẫn luôn luôn yêu anh, sau này cũng sẽ tiếp tục yêu anh. Em không muốn bỏ qua một giây một phút nào bên anh, tất cả thời gian sau này của anh hãy dành hết cho em nhé? Em rất tham lam, em muốn toàn bộ." Mắt Tống Á Hiên ướt nhẹp, cậu rất tiếc vì không thể có mặt trong quá khứ của Lưu Diệu Văn, không thể ngăn cản những chuyện mà hắn đã gặp phải, cậu chỉ cầu mong sau này mỗi ngày mỗi phút mỗi giây, đều có thể ở bên cạnh Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn thất thần nhìn cậu, khoảnh khắc ấy, ánh mắt và cả môi hắn đều run rẩy.

Tống Á Hiên hôn lên khóe môi hắn, nói một lần nữa: "Em thật sự nghiêm túc yêu anh, thân thể này của em, trái tim này của em sẽ gửi gắm hết vào cả cuộc đời của anh, được không? Anh... anh đồng ý đi."

"Tôi đồng ý." Lưu Diệu Văn nghẹn ngào nói ra, "Tôi đã nhận rồi, vậy trái tim này của tôi, thân xác này của tôi, em có muốn tiếp nhận hay không?"

"Muốn muốn." Tống Á Hiên gật mạnh đầu.

Ánh mắt của Lưu Diệu Văn tràn ngập ý cười, nụ cười của hắn tỏa sáng như một ngôi sao băng bỗng vút qua bầu trời u ám, chói sáng mà xinh đẹp. Hắn hôn mũi Tống Á Hiên rồi lại hôn môi cậu, hứa hẹn: "Sau này tôi sẽ dũng cảm sánh bước bên em, không cho phép em kéo tôi đi nữa."

"Ừm." Tống Á Hiên mỉm cười gật đầu.

"Ngủ đi." Lưu Diệu Văn kéo chăn lên, nhẹ giọng nói.

Tống Á Hiên vừa mới tỉnh lại không lâu, hai người dính nhau một hồi, lại còn vừa mới giãi bày tâm sự với Lưu Diệu Văn, hiện giờ tinh thần thể lực đều đi xuống, Tống Á Hiên buồn ngủ díp mắt, cậu vừa nhắm mắt là ngủ ngay.

Lưu Diệu Văn cúi đầu dịu dàng nhìn cậu, sự ấm áp bao trùm thân thể và trái tim hắn. Lưu Diệu Văn chưa bao giờ thấy mình may mắn, nhưng sau khi gặp được Tống Á Hiên, may mắn đã tới gặp hắn rồi.

Tống Á Hiên có vẻ rất dễ tính, lại hơi nhát gan, nhưng trong chuyện tình cảm thì cậu là một dũng sĩ, mà Lưu Diệu Văn trái lại chính là kẻ yếu.

Thật lâu sau Lưu Diệu Văn vẫn không ngủ được, hắn vẫn luôn nhìn Tống Á Hiên, nhìn cậu làm lòng hắn ấm áp.

Tống Á Hiên có khả năng khiến hắn dốc hết sự dịu dàng từ trong xương tủy.

Ngày hôm sau, Tống Á Hiên dậy rất muộn, cậu vừa dậy bụng liền réo vang. Lục Thất không ở đây, Lưu Diệu Văn tự mình chạy ra ngoài mua đồ ăn cho cậu.

Tống Á Hiên nằm trên giường chờ, bác sĩ tới một lần dặn dò cậu vài câu rồi đi.

Thời điểm của mở ra, Tống Á Hiên còn tưởng là Lưu Diệu Văn về, nhưng không nghĩ lại là hai sĩ quan cảnh sát bước vào.

"Tống Á Hiên , chào cậu, chúng tôi là cảnh sát thuộc cục cảnh sát thành phố Kim Thành."

Tống Á Hiên liếc mắt liền hiểu ra, cậu chậm rãi chống người ngồi dậy, sau đó tựa vào đầu giường nhìn hai viên cảnh sát, thản nhiên hỏi: "Dương cảnh quan, các anh tới bắt tôi?"

Đội trưởng Dương bước hai bước tới cạnh Tống Á Hiên, nhìn cậu từ trên xuống dưới, mặt không cảm xúc, chỉ nói: "Tống Á Hiên, Tiêu gia cáo buộc cậu tội cố ý gây thương tích, cậu có biết không?"

Tống Á Hiên hiện tại bị thương không thể rời khỏi bệnh viện, vụ này cũng không phải do đội trưởng Dương phụ trách, anh ta cố ý chủ động xin tới gặp Á Hiên. Nguyên nhân rất dễ hiểu, Quý Hoài gây thương tích cho mắt trái của Tiêu Đồng, cách ra tay giống y đúc nhát dao của Lưu Diệu Văn năm đó. Mà đội trưởng Dương đã gặp cả hai người Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn, đặc biệt là dưới tình huống đội trưởng Dương đã theo vụ án của Lưu Diệu Văn từ lâu.

Tống Á Hiên cười nhạt: "Đội trưởng Dương, cảnh sát phá án tùy tiện như vậy sao?"

Đội trưởng Dương nhíu mày, trước kia anh ta cảm thấy Tống Á Hiên mềm lòng dễ tính nhưng rất khó cạy miệng cậu, Một năm sau, cảm giác này càng mãnh liệt hơn, anh ta ngầm cảm nhận được Tống Á Hiên bây giờ có hơi giảo hoạt giống Lưu Diệu Văn.

"Chuyện này rất đơn giản, chúng tôi đã điều tra rồi, vết thương trên người cậu và cả chuyện cậu bị bắt nhốt là thật, chúng tôi cũng đã có kết luận rồi, nhưng bên Tiêu gia thì không nghĩ vậy, trừ vết thương trên người, cậu còn chứng cứ nào khác không?"

"Cảnh quan, anh ngồi đi." Tống Á Hiên mời anh ta ngồi xuống, bây giờ cậu vẫn hơi thiếu máu, ngẩng đầu lên một lúc lâu thấy không thoải mái.

Mặt Tống Á Hiên vốn nhỏ, giờ mặc quần áo bệnh nhân lại càng thêm bé xíu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhất thời, đội trưởng Dương không nỡ nhẫn tâm hỏi Tống Á Hiên nữa.

Tống Á Hiên nằm vào chăn nhắm hai mắt lại, , đội trưởng Dương lạnh lùng nói: "Tống Á Hiên, nếu cậu không phối hợp, chúng tôi đành đưa cậu về cảnh cục để xử lý theo quy trình."

"Đội trưởng Dương, bạn trai tôi đi mua cơm chưa về, chờ anh ấy về để tôi cơm nước xong rồi anh lại hỏi, được chứ?" Đội trưởng Dương nghẹn họng, sau đó liền hiểu ngay bạn trai mà Tống Á Hiên nói là ai. Hai người bọn họ lựa lúc Giang Tử Mặc không có ở đây mới đi vào, nếu Lưu Diệu Văn ở đây căn bản sẽ không cho họ vào.

Nếu Lưu Diệu Văn nhúng tay vào vụ này thì hắn hoàn toàn có thể xử lý y như sự kiện năm xưa, có lẽ sẽ tính là tự vệ chính đáng. Nhưng Tiêu gia luôn tạo sức ép với phía cảnh sát, nếu bọn họ không làm, bên trên sẽ không tha cho bọn họ.

Đội trưởng Dương chủ động nhận vụ này cũng là để điều tra thêm về Lưu Diệu Văn, mà Tống Á Hiên chính là mấu chốt để điều tra hắn.

Có điều, anh ta còn chưa kịp hỏi gì thì Lưu Diệu Văn đã bước vào, phía sau là một gương mặt luật sư rất quen thuộc.

Lưu Diệu Văn lạnh lùng nhìn đội trưởng Dương, sau đó đặt đồ ăn lên bàn. Hắn mở túi đồ ra, hỏi Á Hiên: "Muốn ăn gì, tôi mua nhiều lắm."

Tống Á Hiên nhìn nhìn, nhíu mi hỏi: "Sao toàn là cháo vậy? Không có cái khác sao?"

"Có thì em cũng không ăn được, cố nhịn vài ngày đi." Lưu Diệu Văn đỡ cậu ngồi dậy sau đó chậm rãi đút cậu ăn.

Tống Á Hiên dò xét sắc mặt Lưu Diệu Văn, thấy mặt hắn cứ lạnh tanh như thể không vui, liền duỗi tay ra kéo vạt áo Lưu Diệu Văn.

Lúc này sắc mặt hắn mới tốt lên một chút, ăn hơn nửa chén cháo Tống Á Hiên không ăn nổi nữa, hắn mới ngừng đút. Hắn thu dọn xong xuôi mới quay ra nhìn đội trưởng Dương.

"Dương cảnh quan về đi thì hơn, nơi này là phòng bệnh, nếu cậu bị lây bệnh thì bọn tôi không chịu trách nhiệm được."

Đội trưởng Dương nhăn mày, Lưu Diệu Văn là điển hình của cứng mềm không chơi, anh ta đã sớm biết. Có điều Tiêu gia đã náo loạn cả cục cảnh sát mấy ngày liền, cấp trên cũng tạo áp lực, hôm nay dù là chất vấn hay bắt giữ luôn, anh ta chẳng có quyền lựa chọn.

"Lưu Diệu Văn, chuyện Tống Á Hiên dùng dao gây thương tích là thật, không thể trốn tránh pháp luật được đâu..."

Lưu Diệu Văn ngắt lời anh ta: "Đừng có nói với tôi mấy thứ ấy, nếu pháp luật tồn tại thì Tiêu Đồng đã không mất cả hai mắt. Năm đó tôi mềm lòng nên mới để hắn còn lành lặn một mắt, hiện giờ chỉ là báo ứng mà thôi, vết thương trên người Tống Á Hiên tôi còn chưa tìm hắn tính sổ, trái lại còn trách tội bên tôi sao?"

Vẻ mặt Lưu Diệu Văn âm trầm, gọi một cú điện thoại ngay trước mặt đội trưởng Dương. Hắn xoay người nói với bên kia mấy câu, hay nói đúng hơn là sai bảo mấy câu, sau đó di động của đội trưởng Dương lập tức vang lên.

Đội trưởng Dương nghe điện thoại xong thì vẻ mặt rất phức tạp, anh ta e dè nhìn Lưu Diệu Văn, sau đó khoát tay mang người đi về.

Tống Á Hiên tò mò hỏi: "Anh gọi cho ai mà đội trưởng Dương đi ngay tức khắc vậy?"

"Tiêu gia quen người ở bên trên, tôi cũng thế." Sau đó ánh mắt Lưu Diệu Văn trở nên mãnh liệt, "Lần này tôi sẽ không mềm lòng với Tiêu Đồng nữa."

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Nhấn Mở Bình Luận