Tống Á Hiên nấp sau đám đông, lui đến dưới một gốc cây, tán cây um tùm tươi tốt tạo ra một cái bóng râm lớn. Á Hiên cảm thấy tim mình đang đập cực kỳ nhanh.
Đời này, thái độ của Lưu Diệu Văn đối với cậu làm cậu rất bất ngờ, cái sự bất ngờ này là tốt hay xấu thì không biết. Nếu Lưu Diệu Văn vẫn giống đời trước, đối xử với cậu như Hoa gia đối xử với cậu, vậy thì cậu chỉ cần tránh mặt là có thể hoàn toàn thoát ra.
Nhưng bây giờ Lưu Diệu Văn lại có ý muốn trở thành hậu thuẫn cho cậu, cho dù cậu không đồng ý với đề nghị của hắn, nhưng trong mắt người Hoa gia thì đã có sự khác biệt rồi. Phía sau cậu có người chống lưng, mà người đó lại là kẻ mà người người sợ hãi - Lưu Diệu Văn.
Cậu đang miên man suy nghĩ thì có tiếng người vọng ra từ lùm cây phía sau. Tống Á Hiên không muốn dính vào rắc rối nên nâng bước rời đi, nhưng đúng ấy lại nghe thấy tên "Lưu Diệu Văn" cất lên.
Cậu dừng bước lại, do dự không đi.
"Lưu Diệu Văn thì có thể làm gì chứ, nơi này bây giờ là Hoa gia. Ba tôi sợ nó quá rồi, không dám can thiệp. Bao nhiêu năm bị nó dắt mũi mà vẫn nhẫn nhịn, nhưng tôi thì đếch nhẫn nhịn được nữa!"
Tống Á Hiên chỉ nghe mấy câu liền biết đó là ai, giọng nói của Hoa Duẫn Giang tiếp tục vọng lại, "Hôm nay bao nhiêu người đến, tôi không tin là nó đề phòng hết được."
"Thiếu gia, việc này không cần thượng lượng với lão gia sao? Dù sao trong tay Lưu Diệu Văn có... điểm yếu của nhà ta." Người kia cúi đầu đáp.
"Không cần! Nó muốn uy hiếp nhà ta thì trước hết nó phải còn sống đã." Giọng nói âm trầm của Hoa Duẫn Giang mang theo một chút sát ý.
Á Hiên siết chặt nắm tay, ánh mắt trầm xuống.
"Ở đây đợi một lát..." Giọng nói hai người kia dần dần nhỏ xuống, Hoa Duẫn Giang dặn dò xong thì nhìn ngó xung quanh, xác định không có ai rồi mới rời đi.
Một lúc sau, Tống Á Hiên bước từ trong bóng râm ra, mắt dõi theo Hoa Duẫn Giang đang cười cười nói nói trong đám đông, lại quay đầu nhìn về phía Lưu Diệu Văn đang đứng một mình. Cậu ngập ngừng, muốn nói chuyện ban nãy nghe được cho Lưu Diệu Văn.
Diệu Văn thoáng nhìn thấy cậu, lạnh mặt vẫy vẫy tay. Nội tâm Tống Á Hiên vẫn rất là giãy dụa, giả sử đời trước cũng có chuyện Hoa Duẫn Giang định hãm hại Lưu Diệu Văn, nhưng sau đó cậu không nghe nói Lưu Diệu Văn bị làm sao cả, chứng tỏ Hoa Duẫn Giang hãm hại không thành.
Nhưng đời này, bởi vì cậu sống lại, kết cục có khác đi hay không? Dù sao đời này, quan hệ giữa cậu với Lưu Diệu Văn không giống đời trước nữa rồi.
Cậu do dự hồi lâu, Lưu Diệu Văn pđứng bên kia ngày càng mất kiên nhẫn, tầm mắt chăm chú nhìn cậu như thể muốn nhìn xuyên qua,Tống Á Hiên chịu áp lực vô cùng lớn, bước về hướng Lưu Diệu Văn. Cậu nghĩ nếu mình nói chuyện này cho Lưu Diệu Văn, hắn có lẽ sẽ cảm kích sau đó không hung dữ với cậu như trước nữa.
Cậu vừa đi hai bước đã bị Hoa Cẩm Tú chặn lại. Hoa Cẩm Tú vừa mới khiêu vũ một màn xong, được bao nhiêu người vỗ tay tán thưởng, vẻ mặt đỏ bừng phấn khích, bộ váy ren trắng tinh khôi tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ của cô ta. Đại tiểu thư Hoa gia, vừa đến tuổi nảy nở, tỏa sáng động lòng người, xinh đẹp đáng yêu, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Theo sau Hoa Cẩm Tú là mấy tên công tử nhà giàu, mấy tên công tử bột này đi theo sau chỉ để kiếm cơ hội nói chuyện với Hoa Cẩm Tú vài câu, Hoa Cẩm Tú đương nhiên vui lòng cho bọn họ đi theo. Ngoại trừ đám công tử này ra thì còn có một đám tiểu thư cũng xinh xắn mỹ miều giống Hoa Cẩm Tú. Trong đó có cả Hứa Kiều Kiều và Văn Ngữ.
Văn Ngữ nhìn thấy cậu liền nở nụ cười, mà Hứa Kiều Kiều nhìn thấy cậu thì đột nhiên mất hứng. Hoa Cẩm Tú cười, giới thiệu: "Đây là con trai của chú ba nhà mình, cũng là người em trai mới tới của mình, nó không hiểu gì cả đâu, các cậu phải dẫn nó cùng chơi nhé."
"Em trai Cẩm Tú thì cũng là em trai tớ, em ấy không hiểu cái gì, có thể hỏi tớ nè." Một người con trai mặc tây trang màu hồng phấn cười nói.
"Ài, các cậu chơi mấy thứ ấy nó không hiểu đâu, mấy hôm nay nó vẫn cứ luôn học khiêu vũ, bảo là muốn nhảy thật tốt trong tiệc mừng thọ của ông nội. Tống Á Hiên, chị nhớ em học được một tháng rồi nhỉ? Hôm nay thử nhảy xem."
Hứa Kiều Kiều hiểu ý đồ của Hoa Cẩm Tú, vẻ mặt hóng kịch vui: "Tống Á Hiên, đã vất vả học như thế, tốt xấu gì cũng cứ thử đi."
Một đám công tử bột cũng theo sau vào hùa, người có mắt đều nhận ra Hoa Cẩm Tú muốn làm Tống Á Hiên bẽ mặt, lập tức hùa theo lời Hoa Cẩm Tú, vừa châm chọc vừa cười nhạo, muốn khích Á Hiên lên nhảy.
Tống Á Hiên còn chưa nói câu nào đã bị bọn họ chặn miệng, cậu nhìn bọn họ, thản nhiên nói: "Tôi học khiêu vũ khi nào?"
"Á Hiên đừng xấu hổ chứ." Hoa Cẩm Tú cười, cắt lời cậu, "Sinh nhật của ông nội, em thay mặt cho cả Hoa gia, em không được rút lui đâu đó, bao nhiêu người nhìn vào."
Đúng là như thế, Hoa Cẩm Tú rêu rao nãy giờ, đám người xung quanh đều nhìn hết sang đây, người nào không biết thân phận của Tống Á Hiên thì sẽ quay sang hỏi người đứng cạnh, người bên cạnh lập tức phổ cập kiến thức.
"Nó là con trai của thằng ba nhà Hoa lão gia, năm ấy nháo loạn một trận tanh bành chính là mẹ nó đấy, nghe nói mới ở nông thôn ra, giống y như mẹ nó. Chuyện năm ấy, ông có biết không, chính là cái người tên là Tạ Chi đó đó."
"Ồ ồ, ông nói tôi mới nhớ ra, trông khá là giống người đàn bà kia, sao Hoa gia lại nhận đứa con do bà ta sinh ra nhỉ?"
"Đã nhận quái đâu, mà nhìn bộ dạng thế kia, chắc hẳn cũng vô giáo dục như mẹ nó."
Bên tai Tống Á Hiên vang lên những lời đàm tiếu, trong đó rất nhiều người nhắc tới cái tên "Tạ Chi". Lúc nhỏ, cậu thấy người khác có mẹ, cậu cũng rất muốn có. Khi ấy cậu không hiểu vì sao mẹ lại bỏ rơi cậu, cậu nghĩ chỉ cần có một người mẹ là tốt rồi, không cần gì hơn.
Từ khi tới Hoa gia, ai cũng nói rằng Tạ Chi là mẹ cậu, vô giáo dục, đê tiện thấp hèn, bảo cậu giống y như mẹ. Cậu không hiểu sao đời trước mình lại có thể chịu đựng những lời thóa mạ chửi bới mẹ cậu như vậy.
Mẹ của cậu, cho dù bà đã bỏ rơi cậu, nhưng không ai được phép nói ra nói vào. Bọn họ chẳng phải muốn nhìn cậu bẽ mặt sao? Chẳng phải muốn nhìn tên nhà quê là cậu bị cười nhạo sao? Có như vậy thì họ mới chứng minh được thân phận cao cao tại thượng của mình, thể hiện sự tôn quý và cách biệt tầng lớp.
Tống Á Hiên nhắm mắt lại rồi mở ra, cậu chẳng nhìn bất kỳ ai, chỉ chăm chú nhìn đôi nam nữ đang xoay tròn một cách tao nhã trên sân khấu, cậu đột nhiên đứng dậy, đi về phía sân khấu.
Hoa Cẩm Tú đắc ý nở nụ cười, liếc mắt nhìn Hứa Kiều Kiều, chuẩn bị xem kịch vui.
Á Hiên đi đến bên cạnh sân khấu nhìn xung quanh một vòng, nhìn lướt qua một bé gái khoảng 10 tuổi. Cậu tiếp tục nâng chân đi về phía cô bé, ngồi xuống vươn tay ra, "Công chúa nhỏ xinh đẹp, anh có thể mời em khiêu vũ không?"
Cô bé mặc bộ váy công chúa màu hồng nhạt, nơ bướm trên đầu sáng lấp lánh. Bé mở to mắt, tò mò đánh giá Tống Á Hiên , "Anh ơi, anh là hoàng tử tới đón em sao?"
"Đúng vậy." Á Hiên cười, "Công chúa có nguyện ý đi theo anh không?"
Thiếu niên giờ phút này như một hoàng tử anh tuấn bước ra từ cổ tích, cậu mặc y phục tôn quý nhất của hoàng tử, tao nhã ngồi bên cạnh công chúa nhỏ, giọng nói từ tính mê người, dịu dàng gọi cô bé là "công chúa của anh".
"Em đồng ý." Cô bé rụt rè đặt tay vào tay Tống Á Hiên, gật đầu nói.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Tống nam thần online\=)))))