Vẻ mặt Lưu Diệu Văn vẫn bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc gì, sau khi Á Hiên lên xe, cậu càng đứng ngồi không yên.
Hay là không nói thì hơn, chú Lưu chỉ muốn cho cậu đến trường chứ đâu để ý đến thành tích của cậu, chỉ cần cậu không nói, chú Lưu sẽ không biết.
Từ lúc Tống Á Hiên ngồi lên xe, Lưu Diệu Văn vẫn không nói câu nào, cứ giữ nguyên bộ mặt bình thản, nhất thời, không khí trong xe như ngưng đọng.
Lục Thất cứ liên tục ngó về phía sau, cảm thấy lo lắng thay cho hai người đang ngồi im như thóc đằng sau. Rõ ràng sau khi nghe được tin tức, thiếu gia nhà anh đã đến cổng trường chờ từ sớm, Lục Thất nghĩ hắn muốn dạy bảo Á Hiên dăm ba câu. Nhưng trái lại sau khi đón được Tống Á Hiên, hắn lại lạnh mặt không nói gì cả.
Lục Thất không nhịn được, lên tiếng đánh vỡ sự im lặng, "Á Hiên, ngày đầu đến trường thấy sao?"
"Tốt lắm ạ." Tống Á Hiên liếc Lưu Diệu Văn, sau đó quay đầu lại trả lời.
Lục Thất vắt óc muốn hỏi thêm mấy câu cứu lấy bầu không khí, nào ngờ đúng lúc này Lưu Diệu Văn lên tiếng, "Ngày đầu tiên tới trường, không có gì muốn nói với chú à?"
Tống Á Hiên vừa định lắc đầu, lại thấy được ánh mắt thâm sâu của Diệu Văn đang lạnh lùng nhìn cậu, khẩu hình cậu ngừng lại.
Lưu Diệu Văn hừ một tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ trầm xuống.
Á Hiên nhìn hai tay mình đang đặt trên đùi, âm thầm thở dài. Cậu vẫn chưa biết rằng chú Lưu đã biết chuyện rồi, thậm chí còn nghĩ cách gạt chú Lưu, vậy thì không cần phải lo lắng chuyện giải thích nữa.
Nhưng cuối cùng cậu không đành lòng dối gạt, khoảng thời gian này, chú Lưu đối xử với cậu rất tốt. Sự đối xử ấy làm cậu vừa mừng vừa sợ. Đời trước sống hơn hai mươi năm, trừ bà nội đối tốt với cậu thì không còn ai khác cả.
Cậu tham lam hồi tưởng lại sự đối xử vừa cẩn thận vừa đặc biệt ấy.
"Hôm nay cháu... chú Lưu, cháu nói với chú cái này, chú không được tức giận nhé?" Tống Á Hiên ngẩng đầu nhìn hắn. Thiếu niên mười sáu, đã bước nửa bước sang tuổi thanh niên, mặt mày dần hiện ra sự trầm ổn. Nhưng khuôn mặt trắng trẻo này vẫn luôn làm người ta vô thức coi cậu như một đứa trẻ.
Nói xong, khóe mắt cậu hơi giương lên, cái phong tình lúc đảo mắt ấy làm lòng người say mê.
Nhất là khi cậu cẩn thận từng chút một, e dè lấy lòng nhìn Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn giãn mày, thản nhiên đáp: "Ừ."
"Hôm, hôm nay cháu nói với hiệu trưởng, cháu muốn học lớp 11." Nói xong lại đưa mắt nhìn Lưu Diệu Văn, cậu thấp giọng nói, "Cháu... bây giờ 16 tuổi rồi, học lớp 8 không phù hợp, cháu nghĩ, bây giờ lên học lớp 11 luôn thì hai năm nữa là có thể tốt nghiệp được rồi."
Lục Thất vừa lái xe vừa dỏng tai nghe ngóng. Nghe đến đoạn này, anh âm thầm chắt lưỡi. Lúc vừa nhận được tin tức, anh kinh ngạc nghĩ thằng nhóc này đang làm loạn, lấy cái trình độ học ở nông thôn của nó vào Nhạc Vinh còn phải đi cửa sau đấy.
Bây giờ thằng nhóc còn muốn một bước lên trời, muốn lên thẳng lớp 11, không phải Lục Thất coi thường cậu, mà bởi vì lúc anh giúp Á Hiên làm thủ tục nhập học đã thấy học bạ của Tống Á Hiên. Ở nông thôn thì thành tích như vậy là nổi bật rồi, nhưng vào Nhạc Vinh thì lại không đủ.
Nhưng Lưu Diệu Văn vẫn không hỏi gì cả, Tống Á Hiên đợi cả nửa ngày cũng không thấy Lưu Diệu Văn lên tiếng. Cậu nghi hoặc ngẩng đầu, thấy một chút cảm xúc gì đó đang chậm rãi dâng lên trong mắt Diệu Văn.
Á Hiên không rõ cảm xúc đó là gì, nhưng khiến cậu phải dõi theo ánh mắt hắn. Bất kể là ai, nhìn thấy Lưu Diệu Văn đều bảo hắn là một người lạnh lùng, quái gở, tính cách lập dị còn rất tàn nhẫn.
Nhưng không ai biết rằng, đáy mắt Lưu Diệu Văn thỉnh thoảng sẽ ánh lên một chút dịu dàng, có thể làm người ta... đắm chìm trong đó.
"Muốn học cũng được, nhưng kỳ thi lần này không được để chú mất mặt."
"Vâng." Tống Á Hiên ngây ngẩn gật đầu, sau đó mới nhận ra Lưu Diệu Văn chẳng truy hỏi mình cái gì.
Không hỏi vì sao tự dưng cậu giở quẻ, không hỏi tại sao cậu muốn học lớp 11, không hỏi cậu bất kỳ điều gì đã đồng ý ngay.
"Nếu đã thi thì phải đạt kết quả tốt nhất, hạng hai cũng không được."
Tống Á Hiên gật gật đầu, "Cháu sẽ giành hạng nhất cho chú xem."
Lục Thất đang dừng đèn đỏ, nghe thấy thế thì suýt nữa đạp chân ga. Anh khiếp sợ nghi ngờ mình nghe lầm rồi, Á Hiên muốn đạt hạng nhất.
Đệch, đó là trung học Nhạc Vinh đó, không phải là trường hạng hai hạng ba, thậm chí cũng không phải trường hạng một, mà là trường hàng đầu của Kim Thành, tiếng tăm vang khắp cả nước.
Tống Á Hiên là ai? Nếu Lục Thất không bị ngáo ngẫn, Tống Á Hiên là một thằng nhóc mới từ quê lên, không ai dạy bảo không ai thương xót, nghỉ học hai năm, không quên kiến thức đã là tốt lắm rồi, ấy thế mà giờ lại muốn thi đạt hạng nhất ở Nhạc Vinh.
Ha ha, quả nhiên là thế giới của anh xuất hiện ảo giác rồi đi, ngay cả thiếu gia cũng bị ảo luôn rồi.
Lúc xe chạy ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, Lưu Diệu Văn kêu dừng xe, Á Hiên nhìn biển hiệu bánh ngọt, trong lòng thầm có linh cảm.
Lục Thất dừng xe, rất tự nhiên xuống xe đi vào trong cửa hàng mua một hộp to đùng toàn bánh ngọt trở về, nhìn thấy ánh mắt kinh dị của Á Hiên, Lục Thất còn hỏi: "Tống thiếu gia, cậu cũng muốn ăn à? Vậy chờ về nhà mở ra cùng ăn."
"Không, em không ăn."
Cậu vừa nhìn đã ngấy tận cổ, đừng nói ăn. Nhưng đây là sở thích của chú Lưu, cậu không tiện nhiều lời. Tuy là một người đàn ông, một người đàn ông rất lạnh lùng, nhưng thích ăn đồ ngọt cũng không có gì xấu đúng không?
Sau khi về nhà, Lục Thất đặt hộp bánh lên bàn trà, cô giúp việc đã làm cơm xong, Lục Thất ăn vội hai miếng liền bị điện thoại kêu đi. Tống Á Hiên ngồi đối mặt với Lưu Diệu Văn, vừa ăn mấy miếng cơm đã thấy chú Lưu đẩy bát ra rồi.
"Không ăn cơm nữa sao?"
"Không ngon." Lưu Diệu Văn thản nhiên đáp, nói xong hắn đứng dậy đi ra phòng khách.
Tống Á Hiên chậm rãi ăn cơm xong rồi thu dọn bàn, lúc ra phòng khách, cậu thấy Lưu Diệu Văn đang ngồi trên sofa vừa xem TV vừa ăn bánh ngọt.
Tống Á Hiên ngồi vào bên cạnh hắn, không nhịn được nhìn Lưu Diệu Văn, thực sự ngon đến vậy sao? Cơm thì không ăn, chạy ra đây ăn bánh ngọt?
Lưu Diệu Văn đang ăn một miếng bánh crepe xoài ngàn lớp*, Tống Á Hiên không cần ăn cũng biết là rất ngọt. Cậu nhìn Lưu Diệu Văn đã ăn hết hơn một nửa, rốt cuộc nhịn không được, hỏi, "Thật sự ngon như vậy sao?"
*Bánh crepe xoài ngàn lớp (Mango mille crepe cake)
"Không ngon." Lưu Diệu Văn bình thản đáp, lại ăn một miếng nữa, "Từ nhỏ chú ăn ngán rồi."
"Vậy sao chú còn ăn?"
Diệu Văn khựng lại, thật lâu không lên tiếng, lúc Tống Á Hiên nghĩ Lưu Diệu Văn sẽ không trả lời thì Lưu Diệu Văn bỗng mở miệng: "Nếu chú không ăn, bà ấy ( 她: tā) sẽ giận."
Tống Á Hiên ngẩn người, bà ấy (她: tā) hay là ông ấy (他:tā)? Tống Á Hiên không hiểu lắm, nhưng trên người Lưu Diệu Văn bỗng dâng lên một cảm giác bi thương nặng nề khiến người ta không thể thở nổi.
Đến tận khi Lưu Diệu Văn ăn xong cả miếng bánh, Tống Á Hiên vẫn thất thần không nói nên lời.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Đi ngủ thuii