Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chú Mượn Đùi Ôm Một Chút

Tiêu Trình thế mà lại dẫn cậu tới quán trà hôm nọ cậu gặp Tiêu Đồng, lúc đến thì Tiêu Đồng không ở đó, cả G

Lưu Diệu Văn cũng không.

"Ngồi chờ một lát, chắc anh tôi đến bây giờ đây."

Tống Á Hiên gật đầu ngồi xuống theo Tiêu Trình, Tiêu Trình nhìn ra ngoài, có chút sốt ruột, cậu ta cũng không biết anh trai cậu ta hẹn Tống Á Hiên tới đây làm gì? Anh cậu ta chỉ bảo là sẽ nói rõ ràng chuyện năm đó với Lưu Diệu Văn.

Tiêu Trình tranh luận vài câu, Tiêu Đồng không thèm nghe, chỉ nói: "Anh chỉ có một người em trai là em, nếu em không giúp thì ai sẽ giúp anh đây? Anh đợi Lưu Diệu Văn nhiều năm như vậy rồi, anh sẽ không chắp tay dâng em ấy cho bất kỳ người nào. Cả nhà này không ai hiểu anh, Tiêu Trình, em có hiểu cho anh không?"

Tiêu Trình đương nhiên không hiểu, từ lúc Tiêu Trình biết mắt phải của Tiêu Đồng là do Lưu Diệu Văn móc xuống, cậu ta hận Lưu Diệu Văn. Nhưng anh cậu ta thì vẫn một lòng một dạ bao che, năm đó thậm chí còn cầu xin thay Lưu Diệu Văn ở trước tòa, Tiêu Trình cảm thấy anh trai cậu điên rồi, say mê đến phát điên phát dại. Ba mẹ cậu đã trông nom Tiêu Đồng nhiều năm, nhưng bây giờ vừa nghe tin hiện tại Lưu Diệu Văn có người bên cạnh, Tiêu Đồng liền không nhịn được.

Hôm trước tìm Tống Á Hiên, hôm nay lại hẹn gặp Lưu Diệu Văn.

"Anh, anh muốn làm gì vậy?" Tiêu Trình nóng nảy, lo lắng không thôi.

"Tiêu Trình, em gọi Tống Á Hiên tới đi, coi như anh cầu xin em."

Càng nghĩ Tiêu Trình càng thấy phiền muộn, cậu ta hận Lưu Diệu Văn, nhưng anh cậu lại say Lưu Diệu Văn như điếu đổ, khi yêu mọi người đều điên cuồng như anh cậu sao?

Tiêu Trình ngẩng đầu nhìn Tống Á Hiên ngồi ở đối diện, Tống Á Hiên cụp mắt, bưng ly trà nóng trong tay chậm rãi thưởng thức, khói lượn lờ tỏa ra bay lên khiến cho gương mặt cậu như rơi vào làn sương trắng, mặt Tống Á Hiên rất nhỏ, lại được bọc trong mũ áo, đáng yêu như một đứa trẻ.

Tim Tiêu Trình trật một nhịp, cậu ta không hiểu, anh trai cậu và Tống Á Hiên cớ gì đều thích tên tàn nhẫn vô tình Lưu Diệu Văn kia.

Anh trai cậu ta yêu Lưu Diệu Văn tới phát điên, mà Tống Á Hiên thì thoạt nhìn có vẻ mềm mỏng, nhưng sau khi Tiêu Trình nghe thấy Tống Á Hiên nói những lời uy hiếp kia thì cậu ta cảm thấy Tống Á Hiên thật sự coi Lưu Diệu Văn là của mình rồi.

"Khi nào bọn họ tới?" Tống Á Hiên buông ly trà, hỏi.

"Để tôi hỏi xem." Tiêu Trình lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Đồng, không ai bắt máy.

Hai người lại đợi thêm một lúc, vẫn không ai đến. Tống Á Hiên cũng lấy di dộng ra, mở danh bạ nhìn cái tên được ghim lên đầu tiên, nhìn nửa ngày, vẫn là cất điện thoại đi.

"Chúng ta về thôi, đợi 1 tiếng rồi." Tiêu Trình thật sự chờ không nổi nữa, liền đứng lên.

Tống Á Hiên nhấp một ngụm trà, bất động, "Đợi một lúc nữa, nếu vẫn không ai tới thì đi về."

Bọn họ lại đợi khoảng 20 phút nữa, một lúc sau, họ nhìn thấy có hai người đi xuống từ trên lầu hai.

Tiêu Trình và Á Hiên ngồi ở một góc khuất, nếu không liếc mắt tới đây thì không ai chú ý tới nơi này.

"Sao anh tôi lại ở... trên lầu?" Tiêu Trình kinh ngạc nhìn Tiêu Đồng đang tươi cười đi bên cạnh Lưu Diệu Văn, không biết có phải do cậu ta nhìn nhầm hay không, anh trai cậu nói chuyện say sưa tới mức tý thì vấp ngã trên bậc cầu thang.

Vì vậy, Lưu Diệu Văn ở bên cạnh đành phải nắm tay kéo người lại. Tiêu Trình quay đầu nhìn Tống Á Hiên, thấy Tống Á Hiên không tỏ thái độ gì, không biết vì sao, Tiêu Trình thấy hơi xấu hổ, hết nhìn anh trai cậu ta rồi lại nhìn Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn đỡ người xong thì thu tay lại, thản nhiên nói: "Đi đứng cẩn thận."

"Là do anh không cẩn thận, Diệu Văn, ngày mốt là sinh nhật anh, em có định tới không? Đã nhiều năm rồi em không tới sinh nhật anh, em không cần tặng quà đâu, chỉ cần em tới là được rồi." Tiêu Đồng cười nói, ánh mắt dè dặt.

Lưu Diệu Văn đi xuống lầu rồi đi ra ngoài, "Lúc đó nói sau."

Tiêu Đồng gỡ khăn choàng cổ ra, khoác lên cổ Lưu Diệu Văn rồi quấn hai vòng.

Lưu Diệu Văn tránh đi một chút, nhưng lúc nhìn thấy chiếc khăn thì khựng lại.

"Đây là..." Lưu Diệu Văn vuốt ve chiếc khăn ấm áp trên cổ, kinh ngạc hỏi.

"Anh biết ngay là em còn nhớ mà, đây là khăn bác gái đan cho anh, chỉ có một chiếc này, anh không nỡ dùng. Em còn nhớ không, lúc đó anh dẫn em ra ngoài nghịch tuyết, hai tay với vành tai đều lạnh tới nứt da, bác không nỡ mắng nên đan cho em một đôi bao tay, cho anh một cái khăn choàng cổ. Ngẫm lại đã nhiều năm như vậy rồi."

"Ừ." Lưu Diệu Văn trầm mặt, ngón tay vô thức vuốt ve chiếc khăn.

Xúc cảm vừa quen thuộc lại vừa ấm áp, tựa như hắn có thể thấy mẹ hắn ngồi dưới ánh đèn tỉ mẩn đan áo len cho hắn, còn có bao tay, khăn choàng...

"Diệu Văn, nếu em muốn thì cứ cầm đi. Mấy đồ đạc bác gái để lại gần như bị hủy hết rồi, em giữ lại được một món cũng tốt."

Suy nghĩ hồi lâu, Lưu Diệu Văn liền đáp ứng: "Được."

Tiêu Đồng vui vẻ nở nụ cười, sóng vai cùng Lưu Diệu Văn đi ra cửa. Y đứng ở ven đường tiễn Lưu Diệu Văn lên xe, hôm nay Lưu Diệu Văn tới một mình, cho nên là hắn tự lái xe. Hắn chạy xe tới trước mặt Tiêu Đồng, kéo cửa kính xuống, Tiêu Đồng lập tức cười hỏi: "Sao thế? Còn có gì muốn nói à?"

Lưu Diệu Văn bình tĩnh nhìn y, nói: "Những lời tôi nói với anh lúc trước, hy vọng anh nhớ kỹ, đừng quấy rối Tống Á Hiên nữa."

Mặt Tiêu Đồng cứng đờ, gật đầu: "Biết rồi, anh đi gặp nó cũng chỉ là... để hỏi về em."

Vẻ mặt y trở nên ảm đạm, "Anh sợ, nhiều năm như vậy rồi nhưng em vẫn còn giận anh, anh biết tính em, cho nên lại càng không dám xuất hiện trước mặt em."

Lưu Diệu Văn quay đầu lạnh lùng nhìn phía trước, nếu không phải vì hắn điều tra ra chuyện Tiêu Đồng đi tìm Tống Á Hiên, hắn căn bản sẽ không đi gặp Tiêu Đồng. Về phần chuyện năm đó, một câu tha thứ sao có thể đủ để cho qua chuyện.

Nếu không phải là Tiêu Đồng, hắn nhất định đã lấy mạng chứ không chỉ là lấy một con mắt. Tiêu Đồng cũng biết rõ điều ấy nên không dám xuất hiện trước mắt Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn cảnh cáo Tiêu Đồng đừng có tiếp cận Tống Á Hiên, về chuyện chiếc khăn gợi lại hồi ức thì chỉ là ngoài ý muốn.

Lưu Diệu Văn lái xe đi rồi, vẻ mặt Tiêu Đồng liền âm trầm, nếu không phải hôm nay y lèo lái tới chuyện của bác trai bác gái thì Lưu Diệu Văn ngồi lại không quá 5 phút.

Nhưng bởi vì y quá rõ tính cách của Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn dù có hận y bao nhiêu thì cũng không cự tuyệt những chuyện liên quan tới bác trai bác gái. Lưu Diệu Văn, người này lạnh lùng tới đáng sợ, nhưng cũng cực kỳ dễ mềm lòng.

Trước kia ngoài cha mẹ ra thì Tiêu Đồng là người thân cận nhất bên cạnh Lưu Diệu Văn, nhưng một khi y đã bước sai đường, Lưu Diệu Văn liền dứt khoát vứt bỏ phần tình cảm này.

Diệu Văn , anh sẽ cho em biết, anh mới là người bên cạnh em, ánh mắt của em, dịu dàng của em, chỉ có thể cho anh.

Tiêu Đồng xoay người bước vào trong quán, đi vào góc mà Tống Á Hiên và Tiêu Trình đang ngồi, y vừa đi đến cạnh bàn thì thấy di động của Tống Á Hiên hiển thị màn hình liên lạc là chú Văn.

Lông mày Tiêu Đồng nhảy lên, nhanh tay đoạt điện thoại, cắt đứt cuộc gọi.

"Tống Á Hiên, cậu gọi cho Lưu Diệu Văn làm gì? Khóc lóc kể lể? Hay là chất vấn? Hay là... hỏi vừa rồi có chuyện gì xảy ra?"

Tống Á Hiên không để tâm, nói: "Trả điện thoại cho tôi."

Tiêu Đồng cười nói: "Vừa rồi cậu không nhìn rõ à? Lưu Diệu Văn và tôi đã có tình cảm nhiều năm, cậu làm sao mà sánh nổi, trong lòng em ấy chỉ có tôi."

Đúng lúc này thì di động của Tống Á Hiên vang lên, Tiêu Đồng thấy là Lưu Diệu Văn gọi thì mặt mày vặn vẹo. Y nắm chiếc di động, phẫn nộ nói: "Cậu thì hiểu Diệu Văn được bao nhiêu? Cậu có biết em ấy thích gì, ghét gì hay không? Cậu có biết trước đây em ấy như thế nào không? Mấy thứ này tôi đều biết rõ, cả thế giới này chỉ có tôi hiểu em ấy nhất."

Tống Á Hiên lạnh mặt, vươn tay đoạt lại di động, Tiêu Đồng nổi giận ném di động xuống đất, tức thì chiếc điện thoại vỡ tan tành. Vẻ mặt Tống Á Hiên khó coi, mắt thoáng nhìn thấy giữa đống linh kiện vỡ vụn trên mặt đất, có một con chip nhỏ xíu.

Tống Á Hiên ngồi xuống, nhặt nó lên. Tiêu Đồng nhìn rõ là cái gì, mặt liền trắng bệch.

"Thiết bị theo dõi?"

Hóa ra là thiết bị định vị, Tống Á Hiên nhìn con chip nhỏ này, nhoẻn miệng cười.

"Lưu Diệu Văn gắn thiết bị định vị lên điện thoại của cậu? Đây là anh ta đang khống chế cậu đó!" Tiêu Trình hoảng sợ kêu lên.

"Ờ." Á Hiên cầm con chip lên, Tiêu Trình vẫn còn đang phẫn nộ: "Lưu Diệu Văn ngày càng quá đáng! Hôm nay anh ta có thể gắn máy theo dõi trong điện thoại của cậu, vậy ngày mai thì sao? Một tên biến thái như vậy, Tống Á Hiên cậu tỉnh ra chưa!"

"Ờ." Á Hiên gật đầu cho có, cậu cầm ly trà lên uống nốt, nói: "Các người tiếp tục, tôi đi trước."

"Tống Á Hiên , Diệu Văn gắn định vị lên điện thoại của cậu cũng là tốt đấy, dù sao cậu vẫn còn nhỏ tuổi, lỡ như xảy ra chuyện gì thì em ấy có thể tìm được cậu, cậu đừng trách em ấy." Trong lòng Tiêu Đồng đang hoảng loạn lên vì sợ Lưu Diệu Văn biết Tống Á Hiên đang ở chỗ này, nhưng y vẫn ra vẻ an ủi.

Nếu là một thằng nhóc bình thường khi biết điện thoại của mình bị người ta gắn thiết bị theo dõi, cho dù có là bạn trai, thì cũng không chịu được. Tiêu Đồng khuyên bảo như vậy, cũng là khơi mào tâm lý phản nghịch chống đối của Á Hiên, bởi vì không có một đứa trẻ nào thích bị giám sát trong thời kỳ trưởng thành. Có trách thì trách Tống Á Hiên còn quá nhỏ.

Á Hiên thế mà lại gật đầu, không hề có tý gì mất hứng: "Không có gì, bạn trai tôi khá là thiếu cảm giác an toàn, lúc nào cũng phải biết tôi ở đâu thì anh ấy mới yên tâm. Để tôi cầm con chip về cho anh ấy gắn lại."

Tiêu Trình: Nà ní hình như có chỗ nào sai sai ấy, trọng điểm sai rồi đi?

Tiêu Đồng: Bực rồi! Đây là đang khoe khoang đi? Vừa rồi nói một tràng đều là uổng phí?

Tống Á Hiên cười cười, xoay người đi. Đi ra đến cửa, ý cười trên mặt cậu biến mất, cậu nhìn trái nhìn phải, cũng không biết nên đi đâu bây giờ.

Cảnh tượng khi nãy của Lưu Diệu Văn và Tiêu Đồng vẫn có ảnh hưởng tới cậu, cậu không phải là thánh nhân, cho dù cậu có tự nhủ với chính mình rằng không nên tin tưởng người ngoài, nhưng thế thì sao.

Chú Văn và Tiêu Đồng đã có một khoảng thời gian rất dài ở cạnh nhau, hồi ức giữa bọn họ đương nhiên là nhiều hơn cậu rất nhiều.

Cậu đội mũ áo lên, tùy ý chọn một hướng, cúi đầu đi.

Gió lạnh tạt lên mặt, len lỏi cả vào cõi lòng rối bời của cậu, gió lạnh thổi vù vù như thể muốn xuyên thấu thân thể cậu, cậu đi chậm không mục đích, tay chân đã đông cứng mà cũng không biết.

Ngón tay lạnh cóng vô tình đụng phải con chip trong túi áo, lúc này cậu mới cảm thấy ấm áp hơn một chút.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

#tacgia:Chương này coi bộ cũng buồn

Nhấn Mở Bình Luận