Tống Á Hiên quỳ cả đêm mới được thả, cậu chống tay trên đất thở hồi lâu mới đứng lên được. Nhìn thấy tên vệ sĩ đã đi xa, cậu mới đỡ cửa đi ra ngoài.
Sáng sớm tinh mơ, vừa chớm nắng mai, sau tòa nhà là vườn hoa, cuối khu vườn có một căn biệt thự nho nhỏ độc lập. Nơi đó là cấm địa ở Hoa gia, không ai dám đi qua đó, Á Hiên lại càng không dám.
Cậu đỡ bờ tường đi từng bước, cử động hơi mạnh chút thôi là miệng vết thương bị kéo ra, đau khắp mình mẩy. Nhưng dần dà cậu cũng quen với cái đau ấy. Chỉ là sức lực cậu quá yếu, đau đớn cả đêm khiến cậu mệt nhọc đứt hơi.
Mấy con bồ câu nuôi trong vườn bị kinh sợ, vùn vụt đập cánh bay ra khỏi đám cây cối um tùm rồi đậu lên nóc nhà. Tống Á Hiên lại không để ý, cậu chỉ muốn mau chóng về phòng của mình.
Đột nhiên, một người xuất hiện giữa đám cây cối, ánh mắt dò xét đánh giá của hắn làm Á Hiên khựng lại.
"Chú, chú Lưu." Tống Á Hiên run rẩy cất tiếng chào hỏi.
Lưu Diệu Văn nhướn mi, không khí lành lạnh buổi sáng sớm làm sắc mặt hắn có hơi xanh trắng, nhưng không hề ảnh hưởng tới vẻ anh tuấn của hắn. Hắn chậm rãi bước từ trong rừng cây ra, chống bâton đi đến trước mặt Á Hiên.
"Vừa tới đã bị đánh, cũng là hạng chẳng có quy củ gì." Lưu Diệu Văn châm chọc nói.
Á Hiên dùng một tay đỡ tường, tay kia thì túm góc áo. Lưu Diệu Văn thấy cậu căng thẳng thì cười hỏi: "Sợ chú à? Vừa tới đã biết sợ chú rồi? Ai bảo với cháu là chú sẽ ăn thịt người thế." Câu sau mang theo âm điệu lạnh lẽo truyền xuống đỉnh đầu Á Hiên.
Trái tim Tống Á Hiên run lên, nhịp đập cực nhanh, cậu lắp bắp: "Không, cháu không, sợ."
Lưu Diệu Văn bóp cằm cậu nâng lên, đau tới mức Á Hiên tái cả mặt, vừa đau lại vừa sợ. Đời trước không bao giờ chạm mặt Lưu Diệu Văn, cậu chỉ cần tránh đi là được. Nhưng đời này cậu đến gần Lưu Diệu Văn như thế này, mới hiểu được vì sao mà đời trước Hoa Cẩm Tú cứ thấy Lưu Diệu Văn là nhũn cả chân.
Bởi vì chân cậu cũng đang run lẩy bẩy, run tới mức sắp đứng không vững.
"Chú Lưu..." Ánh mắt cậu vừa sợ hãi vừa thê lương, đã chẳng còn buồn đếm xỉa tới vết thương sau lưng nữa.
"Anh ba sao lại có đứa con trai nhát cáy thế này, kỳ lạ thật."
Lời như thế, đời trước cậu nghe nhiều rồi, dù đời này cũng chỉ mới thấy người cha đó hai lần, nhưng thông qua lời người ta nói, cậu cũng biết được cha cậu là người nhìn xa trông rộng, thông minh lanh lợi lại rất tùy ý liều lĩnh, là người phản nghịch nhất Hoa gia.
Đời trước, Á Hiên muốn che giấu sự nhát gan yếu đuối của cậu nên ra vẻ dũng cảm không sợ sệt, vậy nên cậu trở thành một công tử dịu dàng đầy giả tạo.
Nhưng đến đời này, cậu nhìn thấu hết thảy, biết rõ Hoa gia thối nát đến độ nào, trải qua một đời đầy đau khổ, cậu không muốn tiếp tục thảo mai giả tạo nữa.
"Năm nay bao tuổi rồi?" Lưu Diệu Văn nắm cằm Á Hiên đến mức đỏ lên, Tống Á Hiên vẫn cắn môi không dám đáp.
"Hửm?" Giọng Lưu Diệu Văn bỗng trầm hẳn xuống, Tống Á Hiên cứ một mực im lặng làm hắn nổi giận, hắn bóp cổ Á Hiên kéo lên rồi đập mạnh lên tường.
Á Hiên bị hành động này làm cho đau đến mất cảm giác, thế giới của cậu chỉ còn lại sự đau đớn, vết thương sau lưng vỡ tràn máu ra, thấm khắp lưng áo sơ mi vốn đã loang lổ máu.
Á Hiên nhớ lại lời mấy người trong Hoa gia nói Diệu Văn, "Đó là một tên điên."
Đúng thế, người này bị điên, không ai dám dây vào. Tay Tống Á Hiên bám víu vách tường, phập phồng hơi thở, không đi lên cũng chẳng thể đi xuống, cuối cùng đành run rẩy trả lời: "Mười, mười sáu tuổi."
"Thế này không tốt đâu, ngoan ngoãn một chút thì chú Lưu sẽ thương cháu."
Á Hiên bị cái từ "thương cháu" này làm cho nổi da gà da vịt, cậu muốn chạy nhưng lại không dám, Lưu Diệu Văn không lên tiếng thì cậu dám chạy đi đâu.
Lưu Diệu Văn buông tay ra, vươn vai duỗi thắt lưng trong ánh nắng, "Không khí sáng nay trong lành quá, khí trời đẹp, tâm trạng cũng tốt theo."
Tống Á Hiên bị cái bộ dạng âm tình bất định của Lưu Diệu Văn làm cho không dám cử động, cậu rụt cổ, cố gắng làm như mình không tồn tại. Lưu Diệu Văn hình như đúng là quên cậu thật, hắn xoay người đi về phía biệt thự.
Á Hiên thừa dịp hắn đi rồi, muốn chạy thật nhanh nhưng chân lại nhũn như chi chi, vừa bước một bước đã mềm oặt trên mặt đất.
"Shh..." Tống Á Hiên cắn răng nhịn đau.
Lúc này, Lưu Diệu Văn bỗng quay đầu lại, dùng ánh mắt lành lạnh dõi theo cậu, phảng phất như có một con mãng xà đang chăm chú nhìn vậy, cậu nín thở.
"Không muốn chết thì tránh xa nơi này ra."
Á Hiên sững người gật đầu, hai đầu gối cậu đã mềm nhũn trên đất, không có sức lực. Mãi đến khi Lưu Diệu Văn đi vào trong biệt thự không thấy bóng dáng đâu nữa, cậu mới vịn tường đứng lên được.
Đời trước, Tống Á Hiên chỉ biết Lưu Diệu Văn là con trai người quen cũ của Hoa Chính Diệu, cha mẹ đều mất, được Hoa Chính Diệu nhận vào Hoa gia đối đãi như con ruột. Mà vì sao Hoa gia lại sợ Lưu Diệu Văn thì cậu không rõ.
Trải qua một hồi sợ hãi vừa rồi, sức lực cậu cạn sạch. Cho dù đứng được lên cũng không còn sức mà bước đi. Cậu sốt ruột muốn chạy, nếu còn ở đây, chờ mọi người trong Hoa gia tỉnh dậy sẽ lại đụng mặt.
Nhưng dù cậu có muốn tránh cho nhanh thì cũng chỉ có thể lê lết đi về, không tránh khỏi phải đi qua phòng khách. Hoa Chính Diệu thấy cậu, hừ lạnh, "Sao lại thế này?"
"Ba, Hoa..." Tiêu Thanh Thanh tự dưng không nhớ ra tên cậu, bỏ qua luôn, "Hôm qua nó đụng vỡ tanh bành bình sứ của ba, con bảo chú Cốc dạy dỗ nó một xíu.."
"Nếu đã vào Hoa gia, thì phải tuân theo quy tắc của Hoa gia." Hoa Chính Diệu nặng nề gõ gậy hai phát, "Lần sau nếu còn như thế thì phạt thật nặng vào, xem nó còn dám không tuân thủ hay không."
"Ba, ba yên tâm, con sẽ trông chừng nó." Tiêu Thanh Thanh lạnh lùng cười với Tống Á Hiên.
Quý Hoài cúi gằm mặt, chầm chậm lên phòng trên lầu hai, Lúc đi qua Hoa Duẫn Hòa, ánh mắt gã nhìn chằm chằm những bộ phận lộ ra ngoài trên người Tống Á Hiên. Đột nhiên, Tiêu Thanh Thanh xông tới cản lại gã.
Hoa Duẫn Hòa muốn nổi khùng, nhưng nhớ tới lão gia tử còn ở dưới nhà thì không dám làm càn. Nhưng gã vẫn hơi tiếc, nếu lúc này gã lên hỏi han ân cần, thì cháu trai chắc chắn sẽ vô cùng biết ơn gã.
Tề Nguyệt kéo Hoa Cẩm Tú, sợ cô nhìn thấy cả người Á Hiên toàn máu thì sẽ sợ hãi nên vội che mắt cô lại, nhưng Hoa Cẩm Tú lại tỏ vẻ hứng thú nhìn nhìn Tống Á Hiên, ánh mắt ngây thơ chợt lóe lên ác ý.
Tống Á Hiên đã sớm quen với đủ loại ánh mắt này rồi, bây giờ cậu đang đau đứt cả hơi, cậu chỉ muốn nhanh chóng về phòng.
Hoa Chính Diệu ngồi vào bàn cơm, như là sực nhớ ra, "Thằng nhóc này là thằng ba mang về, dù thế nào thì cũng là huyết mạch Hoa gia, Cốc Thời, cậu trông chừng nó đi, chỉ cần nó đừng gây chuyện thì Hoa gia vẫn sẽ cho nó một phần cơm."
"Vâng thưa lão gia."
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Cái Hoa gia thối rữa (¬д¬。)