Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chú Mượn Đùi Ôm Một Chút

Tống Á Hiên tò mò, lại gần Lưu Diệu Văn hỏi: "Chú, sao phải giúp bác ấy vậy?"

Lưu Diệu Văn đưa tay lên lau mảnh vụn đồ ăn trên khóe miệng cậu, nói: "Tôi cần một người giúp tôi theo dõi Hoa gia."

Tống Á Hiên gật đầu, nhớ tới cái lần khi Hoa Duẫn Hòa kéo cậu vào WC muốn làm chuyện đồi bại, Tề Nguyệt đúng lúc đi vào cứu cậu. Hóa ra là do chú Văn ở phía sau giúp cậu.

Cõi lòng cậu bỗng dưng trở nên ngọt ngào, đút Lưu Diệu Văn ăn một miếng khoai chiên. Lưu Diệu Văn ôm cậu từ phía sau, hai người rảnh rỗi nằm nói chuyện trên sofa.

"Vài ngày nữa là năm mới rồi, chúng ta đi sắm đồ tết đi."

Lưu Diệu Văn nhíu mày: "Có cô Thúy mua rồi."

"Không giống." Tống Á Hiên nói, "Năm nay là cái tết đầu tiên chúng ta ở bên nhau, chúng ta phải làm gì đặc biệt chứ, ai lại để cô Thúy làm hết."

Lưu Diệu Văn nghĩ tới cái cảnh chen lấn mua hàng tết ở trung tâm thương mại mà ngán ngẩm, Tống Á Hiên lại dỗ hai câu: "Cùng đi đi mà, có thể gọi thêm anh Lục nữa, nhiều người mới vui."

Lưu Diệu Văn bị cậu nhõng nhẽo năn nỉ một lúc lâu, cuối cùng đành phải đồng ý. Lần đầu tiên Lưu Diệu Văn được tự đi sắm đồ tết, cho nên cậu thấy rất phấn khích, chạy vào phòng thay một bộ quần áo thể thao, sau đó kéo Lưu Diệu Văn ra cửa.

Bọn họ tới trung tâm thương mại ở gần nhà, khắp nơi đã treo câu đối đỏ, không khí vui mừng hớn hở. Tống Á Hiên kéo Lưu Diệu Văn đi lấy một chiếc xe đẩy hàng rồi theo dòng người đi vào trong.

"Chúng ta mua gì đây?" Tống Á Hiên nhìn trái nhìn phải, không biết nên lấy thứ gì. Lưu Diệu Văn lại càng không biết, Lục Thất ở phía sau thấy thế thì buồn cười, nhưng anh không nhắc nhở, ai bảo tự dưng thiếu gia gọi điện thoại cho anh bảo là đi mua sắm cùng, cốt là để kiếm người xách đồ hộ.

"Có nên mua thịt không nhỉ? Hay là mua cá đi? Em thấy rồi, đằng trước có giảm giá." Phía trước có một đám người đứng vây xem, đều đang tranh nhau thịt bò giảm giá. Tống Á Hiên thấy thế cũng muốn chen vào, Lưu Diệu Văn kéo cậu lại.

"Không muốn mua sao? Xíu nữa bị giành hết mất." Tống Á Hiên vội vã.

"Bảo bối." Lưu Diệu Văn cúi đầu, đặt thẻ vào trong tay Tống Á Hiên "Chúng ta có tiền, không cần phải mua đồ giảm giá."

Á Hiên nhi cầm tấm thẻ, mặt ngu, qua một lúc lâu mới bật cười.

"Em cười cái gì?" Lưu Diệu Văn buồn bực nói.

Á Hiên nhi hỏi: "Em đây là đang bị bao dưỡng sao?"

Lưu Diệu Văn cũng cười: "Bây giờ mới biết à? Dâu nuôi từ bé, nuôi đến lớn là có thể bóc ra ăn sạch sẽ."

"Cái gì dâu nuôi từ bé..." Tống Á Hiên nhìn thoáng xung quanh, hơi ngượng ngùng.

Lưu Diệu Văn như cười như không nhìn cậu, sau đó thở dài một hơi, nhéo nhéo má Tống Á Hiên "Bây giờ cứ phải nuôi cho tốt đã, nuôi thêm một năm nữa."

Á Hiên nhi hiểu ý Lưu Diệu Văn, cậu mím môi, không nhịn được cười lên. Nhưng mà dù sao như thế cũng rất ngượng, cậu xoay mặt tránh đi.

Bọn họ đi ra chỗ ít người hơn, vì thế Tống Á Hiên nhìn thấy khu đồ ăn vặt. Trước kia cậu không hay ăn loại đồ ăn này, cũng không hứng thú với đồ ngọt luôn, nhưng từ khi ở cùng Lưu Diệu Văn hắn thường xuyên mua rất nhiều đồ ăn vật trữ trong nhà, có khi ngồi xem TV nhàm chán sẽ bóc mấy túi ra ăn.

Nếu đã đến đây rồi, đương nhiên phải mua một chút. Mua cái gì không quan trọng, quan trọng là... trải nghiệm một chút không khí náo nhiệt trước thềm năm mới.

Tống Á Hiên nhìn lên giá, ưng ý cái gì liền ném vào trong xe, Lục Thất đẩy xe, đi cùng Lưu Diệu Văn ở phía sau.

Lục Thất nhìn Tống Á Hiên đang chọn bánh quy, liền lại gần Lưu Diệu Văn , thấp giọng hỏi: "Thiếu gia, cậu xem chúng ta có giống một nhà ba người dẫn con ra ngoài chơi không?"

Nói xong còn hất mắt bảo Diệu Văn nhìn một gia đình ba người ở đằng trước.

Lưu Diệu Văn lành lạnh quét mắt nhìn Lục Thất: "Khẩu vị của tôi đâu có kém tới vậy."

"..." Trong lòng Lục Thất có một vạn câu Tam Tự Kinh chạy qua.

Tống Á Hiên cảm thấy dạo qua từng giá hàng chọn lựa đồ với các chị các bác rất là thú vị, cậu chưa từng được trải nghiệm cảm giác như vậy, vì thế, cậu chọn đồ rất có tâm.

Á Hiên nhi nhìn lên món hàng bánh mì ngọt nhập khẩu ở giá đồ trên cùng, thấy đóng gói rất đẹp, nhưng độ cao hơi bị bắt nạt cậu, cậu chuẩn bị kiễng chân lên lấy xuống.

Lục Thất lập tức dùng khuỷu tay đẩy Lưu Diệu Văn, Diệu Văn nhíu mày lườm anh một phát, sau đó đi lên lấy gói bánh mì xuống.

"A, cảm ơn..." Em kiễng chân lên là lấy được mà, nhưng Tống Á Hiên nghĩ nghĩ, cuối cùng không nói ra.

Lục Thất lại sán vào gần Lưu Diệu Văn, "Thiếu gia, bạn trai nhỏ cũng cần được dỗ dành, cần được cưng chiều, đừng để Tống thiếu gia cứ luôn phải dỗ dành cậu chứ."

Lưu Diệu Văn quắc mắt nhìn Lục Thất, anh lập tức ngậm miệng. Nếu như là trước kia, còn lâu anh mới dám ăn nói như thế với thiếu gia, nhưng giờ thì không sợ, có Tống thiếu gia ở đây rồi.

Cho dù thiếu gia nhà anh có xù lông thế nào thì Tống thiếu gia vẫn dỗ được tuốt, vì vậy lá gan của Lục Thất lớn hơn trước kia rất nhiều.

Anh cảm thấy, ôm đùi Tống thiếu gia còn tốt hơn ôm đùi thiếu gia nhà mình.

Tống Á Hiên đi dạo một vòng nữa, thịt và đồ nấu ăn chưa mua, nhưng đã mua cả đống đồ ăn vặt. Lúc thanh toán, Tống Á Hiên cầm thẻ ra quầy, Lưu Diệu Văn đứng phía sau cậu.

Hàng dài người xếp hàng trước quầy thu ngân tò mò nhìn sang, Lưu Diệu Văn cao ráo, chân lại dài, khuôn mặt tuấn tú, trên người mặc áo khoác dài màu xám tro, càng thêm tôn lên dáng người cao ngất của hắn.

Thậm chí có người còn lấy điện thoại ra định chụp ảnh, Lưu Diệu Văn đảo mắt qua, cô gái đành ngậm ngùi cất đi.

Tống Á Hiên kéo ống tay áo Lưu Diệu Văn, nhỏ giọng: "Anh đừng có hung dữ như vậy, làm bọn họ sợ đó."

"Các cô ấy chụp ảnh là lỗi của tôi?" Lưu Diệu Văn trầm mặt.

"Là các cô ấy sai." Tống Á Hiên thấy chú Văn mất hứng, vì thể cậu đè thấp giọng thì thầm, "Bạn trai em có đẹp trai hơn nữa cũng chỉ mình em được nhìn."

Lưu Diệu Văn mím môi cười, Lục Thất đứng ở đằng sau chơi điện thoại, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lưu Diệu Văn mặt nặng mày nhẹ, tiếp đó Tống Á Hiên ghé vào tai nói mấy câu, thiếu gia liền... cười?

Lục Thất chậc chậc hai tiếng, lại cúi đầu chơi điện thoại.

Lúc Tống Á Hiên chuẩn bị quẹt thẻ, Lưu Diệu Văn nhìn giá hàng xung quanh, sau đó cầm lấy mấy hộp Durex ném lên trên quầy thu ngân.

Á Hiên khựng lại, lập tức nhìn ngó tứ phía thấy không ai để ý, mới thấp giọng nói: "Chú ơi là chú, lấy cái này làm gì? Còn một năm nữa cơ mà?"

"Tôi chuẩn bị trước không được à?" Lưu Diệu Văn thản nhiên đáp.

Cô gái thu ngân nhìn bọn họ cười cười.Tống Á Hiên im lặng, sau khi quét mã xong thì nhét mấy cái hộp ấy tận dưới đáy túi đồ.

Lúc về đến nhà, Lục Thất muốn mở mấy gói đồ ăn vặt ra ăn trước, Tống Á Hiên lanh tay lẹ mắt đoạt cái túi đồ đi, Lục Thất oán giận: "Tống thiếu gia, đừng như vậy chứ? Mấy gói đồ ăn vặt thôi mà."

Tống Á Hiên hơi đỏ mặt, khụ một tiếng: "Anh muốn ăn gì để em lấy."

Lục Thất cạn lời, bảo Á Hiên lấy cái nào cũng được. Tống Á Hiên đem túi đồ vào phòng bếp, lấy mấy cái hộp kia ra, nghĩ một lúc, cậu nhét vào tận đáy ngăn kéo.

Lưu Diệu Văn nhận được điện thoại của Tề Nguyệt, giọng nói của Tề Nguyệt thật sự rất mệt mỏi, "Diệu Văn,cậu muốn tôi làm gì Hoa Cẩm Tú?"

Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên đang nhét đồ ăn đầy tủ lạnh như một chú hamster trữ đồ ăn, hắn cười cười, sau đó đáp: "Hoa Cẩm Tú bị các chị nuông chiều quá hóa hư, e là không quen với cảm giác bị ghẻ lạnh đâu nhỉ? Thiên chi kiều nữ, nếu biết được sự ra đời của mình không được người khác đón chào thì sẽ ra sao?"

"Bắt...bắt buộc phải như vậy sao?"

Lưu Diệu Văn nhớ tới lúc hắn vừa ra khỏi cảnh cục thì đập ngay vào mắt là khuôn mặt bầm dập của Tống Á Hiên, khi đó, hắn vô cùng phẫn nộ và đau lòng, Lưu Diệu Văn lạnh giọng, nói: "Tôi đã từng cảnh cáo nó, đừng có động vào người của tôi."

Tề Nguyệt thở dài, "Được, tôi... đồng ý với cậu. Nhưng cậu phải cam đoan rằng có thể bảo đảm cho tôi rời đi an toàn, Hoa gia sẽ không tìm tới người nhà của tôi gây phiền phức."

"Được."

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Nhấn Mở Bình Luận