Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chú Mượn Đùi Ôm Một Chút

Hai ngày trước thềm năm mới, Tống Á Hiên thu dọn ngăn tủ thấy hai cái quần da, cậu mới sực nhớ tới điểm thi cuối kỳ của mình.

Dù sao chú Văn cũng từng đồng ý, nếu hạng nhất thì sẽ lại có thưởng.

Cậu cầm cái quần trong tay, gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm.

"Điểm thi hả em? Lần này cũng không tệ lắm, đứng hạng hai toàn khối. Tuy không giành được hạng nhất nhưng chỉ kém hạng nhất có 2 điểm thôi, sau này cố gắng hơn nhé."

Tống Á Hiên nhíu mày, không cam lòng, ngón tay sờ sờ chiếc quần da. Sau khi cúp điện thoại, cậu vô cùng buồn bực, 2 điểm nữa thôi là cậu có thể khiến chú Văn phải mặc cái quần này vào rồi.

Tống Á Hiên càng nghĩ càng bực, ngay cả cơm cũng không buồn ăn.

"Lớn như vậy rồi mà còn kén ăn." Lưu Diệu Văn nhíu mày.

"Không..." Tống Á Hiên chọt chọt bát cơm, không có khẩu vị.

Lưu Diệu Văn thấy Á Hiên ăn chẳng được mấy miếng, vì thế lạnh lùng nói: "Ăn hết đi, một hạt cơm cũng không được để thừa."

"Em cũng đâu phải con anh." Tống Á Hiên căm giận, hung hăng và hai miếng cơm vào miệng.

Lưu Diệu Văn hậm hực liếc mắt nhìn cậu, Tống Á Hiên lập tức ngoan ngoãn ăn sạch cơm trong bát.

"Ăn xong chưa? Ăn xong thì theo tôi đi ra ngoài."

"Đi đâu?"

Lưu Diệu Văn xoa đầu cậu, cười nói: "Đưa em đi sắm quần áo."

Lưu Diệu Văn dẫn cậu tới một cửa hàng toàn xa xỉ phẩm, hắn chọn hai bộ bảo Tống Á Hiên đi thử. Á Hiên cầm chỗ quần áo, không muốn nhúc nhích, đống quần áo này mặc lên người cứ tròn vo mập mạp, chẳng đẹp chút nào hết.

Lưu Diệu Văn nhìn cậu, thúc giục: "Mau thử đi."

Tống Á Hiên bất đắc dĩ ôm quần áo vào thử. Nhân viên đã phối đồ giúp cậu rồi, cậu đi vào mặc thử, chốc lát sau liền đi ra.

Cô gái nhân viên nhìn thấy cậu, mắt tỏa sáng lấp lánh: "Đáng yêu quá!"

Á Hiên đen mặt, cái loại quần áo mập ú nu thế này có gì mà đáng yêu. lại còn màu vàng! Trên mũ còn có lông!

Lưu Diệu Văn đưa thẻ cho nhân viên, cô gái nhân viên vui vẻ cầm thẻ đi thanh toán. Lưu Diệu Văn đánh giá cậu một lúc, gật gật đầu.

"Sao phải mặc như thế này? Em mặc giống anh không được à?" Tống Á Hiên oán giận.

Lúc đi ra ngoài Lưu Diệu Văn mặc một cái áo măng tô (manteau) cắt may vừa người, lộ rõ dáng người cao ráo, tỉ lệ hoàn hảo. Tống Á Hiên nhìn mà hâm mộ không chịu được, rõ ràng đời trước cậu cũng đâu có thấp, nhưng đời này sao tới bây giờ cũng chưa cao thêm là bao, mới cao đến cằm chú Văn mà thôi.

"Thiếu niên nên mặc như thế mới đẹp." Lưu Diệu Văn chỉnh áo giúp cậu, áo phao màu vàng khiến cả người cậu trở nên mềm mềm, khuôn mặt trắng nõn, lông mi dài cong cong khẽ chớp.

"Đẹp chỗ nào?" Tống Á Hiên giang hai cánh tay ra, xoay một vòng, tới trước gương nhìn mình.

"Tôi bảo đẹp thì là đẹp." Lưu Diệu Văn ở phía sau ôm thắt lưng cậu, dùng thân thể cao lớn bao bọc lấy cậu. Hắn nhìn bóng hình hai người trong gương, khen ngợi: "Như vậy mới xứng đôi."

Tống Á Hiên: ".............."

Chú à, mắt chú có đờm hay gì! Chú không biết rằng cho cháu mặc như thế lại càng lộ rõ độ gặm cỏ non của chú sao!

Lưu Diệu Văn hồn nhiên cảm thấy rằng, trẻ con thì nên mặc tươi tắn một chút, vừa rực rỡ vừa tươi mới, đặt ở bên người rất là đẹp mắt.

Lưu Diệu Văn cúi đầu hôn vành tai Tống Á Hiên, Á Hiên né ra, thấp giọng nói: "Đang ở bên ngoài đó."

Lưu Diệu Văn không quan tâm, vạch cổ áo của Tống Á Hiên ra, hôn lên dấu hôn mà hôm qua hắn để lại. Tống Á Hiên sợ nhột, vừa cười vừa trốn.

Cậu cười quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy chị gái nhân viên cầm thẻ đứng một bên. Tống Á Hiên đỏ mặt, lập tức lùi ra sau.

Chị gái nhân viên cười nói: "Tiên sinh, đã quẹt thẻ cho anh rồi, mời anh ký tên vào đây."

Lưu Diệu Văn nhận lại thẻ sau đó ký tên. Lưu Diệu Văn bảo người ta đóng gói lại tất cả đồ của Tống Á Hiên, sau đó dẫn Á Hiên đi ra cửa.

"Đi ăn cơm." Lưu Diệu Văn chọn một cửa tiệm đồ Nhật vô cùng danh tiếng, hai người ăn xong thì đi ra ngoài.

Lưu Diệu Văn mượn một cái dù ở trong tiệm, che lên đầu Tống Á Hiên, hai người cùng nhau đi ra.

Tống Á Hiên xoay người, vừa đi lùi vừa nói: "Năm mới chúng ta mua pháo hoa đi, trước kia bà nội mua cho em một quả pháo hoa để phóng vào đêm giao thừa, em cầm rồi đứng chờ trong sân, chờ đúng 12 giờ mới dám phóng lên, lần nào cũng tiếc vì chỉ có mỗi một quả."

Lưu Diệu Văn đi theo nhịp bước của cậu, cây dù vững vàng che trên đầu Tống Á Hiên, "Năm nay cứ mua nhiều đi, em thích phóng bao nhiêu thì phóng."

"Được." Á Hiên cười, gật đầu.

Đèn điện khắp mọi nẻo đường, khiến cho ánh mắt Tống Á Hiên càng thêm lấp lánh, làn mưa bụi bay bay càng thêu dệt nên một thế giới mờ ảo rực rỡ ngập tràn ánh sáng, hết thảy thật ấm áp và tốt đẹp.

"Á Hiên nhi, mãi mãi đừng rời xa tôi." Lưu Diệu Văn nói.

Chỉ cần nghĩ tới một ngày nào đó, ý cười ấm áp kia không còn bên cạnh, Lưu Diệu Văn cảm thấy sợ. Nháy mắt, sự sợ hãi ấy như cỏ dại lan tràn, khiến hắn không khỏi nảy lên ý nghĩ vĩnh viễn trói buộc người kia ở bên cạnh mình, không cho đi bất kỳ đâu.

Tống Á Hiên sửng sốt, sau đó gật đầu: "Nói rồi đó, mãi mãi không rời xa nhau."

Lưu Diệu Văn mỉm cười, Tống Á Hiên cùng cười thật vui vẻ. Cậu lui về phía sau một bước, đắm chìm cả thân mình trong làn mưa bay.

Lưu Diệu Văn hết hồn, lạnh lùng nói: "Á Hiên nhi!"

Tống Á Hiên không để ý, cậu chạy nhanh trong làn mưa, Lưu Diệu Văn liền cất bước đuổi theo. Mưa làm tóc hai người đều ướt, quần áo cũng không còn khô, nhưng trong lòng lại ấm áp đến lạ, dường như ngay cả cơn mưa ngày đông rét buốt này cũng không thể len lỏi vào trong lòng họ.

Cuối cùng vứt luôn cái dù, hai người đều ướt sũng. Lưu Diệu Văn đuổi tới ôm lấy thắt lưng cậu, mang cậu về trong xe.

Về tới nhà đã là nửa đêm, hai người cùng nhau tắm rửa sạch sẽ rồi an tâm đi ngủ.

Một đêm không mộng mị.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Nhấn Mở Bình Luận