Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chú Mượn Đùi Ôm Một Chút

Lục Thất thừa dịp Vương Văn Bân không để ý, chạy từ nhà ra, ngay cả chìa khóa xe mình cũng không kịp mang theo, đành phải bắt taxi tới biệt thự.

Trong thư phòng, Lưu Diệu Văn đang ngồi sau bàn làm việc, mắt chăm chú nhìn màn hình máy tính, hai tay lạch cạch gõ phím như bay.

"Thiếu gia." Lục Thất tu cạn chén nước, thở hổn hển nói, "Thiếu gia, sau này tôi đến ở đây được không? Tôi sẽ nấu cơm quét dọn cho cậu với Tống thiếu gia."

Lưu Diệu Văn bận bù đầu, ngẩng lên lườm Lục Thất một phát, Lục Thất lập tức giơ tay lên thề thốt: "Tôi cam đoan sẽ không quấy rầy thiếu gia làm việc."

Lưu Diệu Văn không thèm để ý tới Lục Thất, tiếp tục cúi đầu nhìn máy tính, Lục Thất nóng nảy, đi tới chỗ Lưu Diệu Văn"Thiếu gia, nếu cậu không cho tôi ở lại đây thì tôi sẽ chết thật đấy, cái thằng Vương Văn Bân thần kinh kia giờ nó chỉ chờ cơ hội đè tôi, nó đã không còn là thằng nhóc thành thật lúc trước nữa rồi, giờ nó..."

Lục Thất nghẹn lại, không biết nên hình dung thế nào, cuối cùng ngập ngừng nói: "Bây giờ tôi không đánh lại nó nữa."

Lục Thất gãi đầu, bổ sung: "Cậu phải thấy cơ bụng của nó cơ, đều chằn chặn như miếng chocolate mà cậu thường ăn ấy."

Lưu Diệu Văn mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."

Lục Thất tủi thân, biết lần này thiếu gia sẽ không đứng về phe mình, nhưng nếu không thuyết phục được thiếu gia thì anh khó tránh khỏi kiếp nạn này. Anh lo sợ bảo vệ cúc hoa bao nhiêu năm, sẽ không bị thằng nhóc chính tay mình nuôi hái mất đấy chứ?

Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy lạnh cả xương sống, không dám nghĩ tới cảnh tượng mình bị phá cúc.

Không được, anh không thể ngồi chờ chết, phải làm gì đó mới được. Anh đảo mắt nhìn Lưu Diệu Văn, lần này anh khôn ra rồi, anh sẽ xuống tay từ chỗ Tống thiếu gia.

Hôm nay là cuối tuần, Tống Á Hiên ở trong thư phòng nhỏ trên lầu hai để làm bài tập, đây là căn phòng mà sau khi Tống Á Hiên chuyển vào, Lưu Diệu Văn đã sắp xếp cho cậu, sàn trải thảm lông, hai bên là hai giá sách, một bên là sách giáo khoa, bên kia là những cuốn sách Tống Á Hiên mua về để đọc giết thời gian.

Phòng không lớn, nhưng vì hướng nam, mùa nào cũng dễ chịu, Tống Á Hiên rất thích ở trong phòng này làm bài tập hoặc đọc sách.

Lúc Lục Thất gõ cửa, Tống Á Hiên đang giải đề toán thứ ba trong ngày hôm nay, Lục Thất ngồi xuống đối diện cậu, cậu viết nốt dòng cuối cùng rồi buông bút, khó hiểu nhìn Lục Thất.

Lục Thất ngồi khoanh chân đối diện cậu, nhìn tờ đề Tống Á Hiên vừa làm xong đặt trên bàn, lại nhìn xung quanh, tới lúc Tống Á Hiên không nhịn nổi nữa phải mở miệng hỏi, Lục Thất mới đảo mắt trở về, ghé sát vào hỏi nhỏ Tống Á Hiên: "Tống thiếu gia, à thì... anh chỉ hỏi chơi thôi, cậu đừng để ý."

Tống Á Hiên càng khó hiểu: "Anh Lục, anh cứ nói đi."

"Lần đầu tiên cậu làm với thiếu gia, cái đêm anh đưa cậu tờ giấy ấy, cậu có.... đau không? Ý anh là, anh đã từng thấy kích thước của thiếu gia rồi, lớn như vậy mà cũng cho vào được sao?"

Tống Á Hiên xấu hổ vô cùng, không muốn trả lời vấn đề này.

Lục Thất bò ra bàn ghé lại gần Á Hiên nói: "Không phải anh tò mò gì đâu, anh chỉ lo..." Vẻ mặt Lục Thất còn khó nói hơn cả Tống Á Hiên, anh hắng giọng, ngập ngừng nói: ".... Có bị chảy máu hay không vậy?"

"Lục Thất, cút ra khỏi đó, tới chỗ tôi." Đột nhiên di động của Lưu Diệu Văn sáng lên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Lục Thất nhảy dựng lên, ai oán kêu than, "Thiếu gia, sao cậu lại nghe trộm bọn tôi nói chuyện vậy?"

"Cậu lo chuyện bị Vương Văn Bân làm chết còn không bằng xuống tay trước đi, đừng trách tôi không nhắc cậu, lúc tôi gọi Văn Bân về đã bảo nó phải đồng ý một điều kiện, đó là cho cậu ở trên một lần, cậu theo tôi nhiều năm như thế, đừng làm mất mặt tôi." Giọng nói lạnh tanh của Lưu Diệu Văn vang lên ở đâu kia điện thoại.

Lục Thất khiếp sợ mở to mắt, anh không biết mình có đang cảm thấy hối hận hay không, anh là trai thẳng, chưa từng nghĩ tới chuyện như vậy, nhưng ... nói thế nào đây, anh có một linh cảm, nếu có một cơ hội như vậy, anh cũng không sợ hãi thành ra thế này.

Lục Thất khóc không ra nước mắt, cảm thấy sao mà mình khổ như chó, "Thiếu gia, có thể nhiều hơn một lần hay không?"

"Văn Bân tới rồi, tự nói với nó đi."

Sau đó giọng nói trong di động đổi thành người khác, một âm thanh khàn khàn vang lên, "Lục Thất, đừng trốn nữa, ra đây đi."

Lục Thất càng muốn khóc, bây giờ Vương Văn Bân đứng ngoài cửa, anh còn chạy được đi đâu.

Lục Thất cầu cứu nhìn Tống Á Hiên , Tống Á Hiên nhìn di động, dùng khẩu hình bảo Lục Thất rằng thông qua di động có thể nghe được. Lục Thất lập tức hiểu ra, chỉ ngón tay ra ngoài, Á Hiên gật đầu, cậu đi ra ngoài xem, không thấy ai, sau đó mới vẫy vẫy Lục Thất.

Lục Thất nhón chân nhẹ nhàng mở cửa đi ra, lúc ra cửa thì cảm kích cười với Tống Á Hiên một cái rồi vắt chân lên cổ chạy.

Tống Á Hiên đứng ở phía sau cười cười, chợt giọng nói của Lưu Diệu Văn vang lên khắp biệt thự, ngữ điệu lạnh lùng, "Á Hiên nhi đến thư phòng."

Tống Á Hiên thu lại ý cười, nhu thuận đến thư phòng. Lúc cậu đi vào, Lưu Diệu Văn nhìn cậu, "Nghĩ tôi không biết?"

"Không, anh thần thông quảng đại như thế, sao có thể không biết." Tống Á Hiên cười lấy lòng, thấy Vương Văn Bân đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Á Hiên mím môi, nói: "Anh Lục về trước."

Vương Văn Bân xoay người lấy cái áo ở trên sofa mặc vào, vừa đi vừa nói: Tôi về trước, có việc thì cứ gọi tôi."

Lưu Diệu Văn gật đầu, bảo cậu ta cứ về trước.

Tống Á Hiên thấy Lưu Diệu Văn vẫn lạnh mặt thì bước tới bên người hắn, cười nói: "Vương Văn Bân theo đuổi sát nút như thế, anh Lục sợ là phải."

"Em lo chuyện bao đồng làm gì hả!" Lưu Diệu Văn nhéo hai má cậu, kéo cậu ngồi vào lòng, "Hơn nữa em có thể dạy cậu ta cái gì? Nói cho cậu ta biết lần đầu tiên đau như thế nào sao?"

"Nào có, rõ ràng sau hôm ấy em thấy khỏe lắm, nếu không phải vì mải đưa anh đi việ...." Tống Á Hiên thấy Lưu Diệu Văn xụ mặt thì cười ha ha.

Lưu Diệu Văn buồn bực, cái tay sau lưng Á Hiên khẽ nhéo cậu, Á Hiên rụt người lại, cười khúc khích tránh né tay Lưu Diệu Văn.

"Bây giờ còn là ban ngày đó." Tống Á Hiên cười, đè lại cái tay đang duỗi vào trong quần, ở nhà cậu toàn mặc quần áo rộng, ở một số thời điểm nào đó rất là tiện.

Lưu Diệu Văn cắn vành tai cậu, ôm cậu đặt lên mặt bàn làm việc, ban ngày phòng sáng trưng, Tống Á Hiên không sao thả lỏng nổi, mắt không ngừng chớp, lát sau đã bắt đầu ứa nước mắt.

Lưu Diệu Văn nắm hai chân Á Hiên đặt lên eo hắn, tập trung tấn công vào điểm nhạy cảm kia của Á Hiên, Tống Á Hiên bật khóc, toàn thân không thể khống chế nổi mà run lên, từng đợt sóng xô tới, cuối cùng cậu chỉ có thể ôm chặt lấy

Lưu Diệu Văn không buông.

Lưu Diệu Văn chậm rãi vỗ về sau lưng an ủi Tống Á Hiên, nói: "Văn Bân nhỏ hơn tôi ba tuổi, nhỏ hơn Lục Thất năm tuổi, ngay từ đầu đã thích bám theo sau Lục Thất, ở lâu nên sinh ra tình cảm. Tôi đã giúp Lục Thất ngăn chặn 2 năm, nhưng chuyện tình cảm làm sao mà ngăn được. Lục Thất lựa chọn thế nào, cả em và tôi đều không thể nhúng tay."

Miệng thì nói vậy, nhưng Lưu Diệu Văn đã quyết định rồi, nếu Lục Thất thực sự không chống đỡ nổi sự tấn công của Vương Văn Bân, cuối cùng thỏa hiệp, hắn nhất định sẽ tặng đại lễ trong đêm đầu tiên của bọn họ, nhất định không thể nhỏ hơn cái lễ mà Lục Thất tặng hắn.

Lưu Diệu Văn làm Tống Á Hiên ở thư phòng hai lần, Á Hiên không trốn được, lúc làm ở bên cửa sổ có lẽ bị lạnh nên đêm đến đã phát sốt. Thời điểm Lưu Diệu Văn nhận ra, hắn không biết nên cảm thấy vui vẻ hay xót lòng. Từ ngày Tống Á Hiên đủ 18 tuổi, cho dù hắn có gây sức ép như thế nào đi nữa thì Tống Á Hiên vẫn chưa từng một lần đổ bệnh.

Còn hắn thì thường xuyên bị cảm lạnh, thân thể vừa nóng vừa lạnh, đôi khi phải ôm lấy Á Hiên để sưởi ấm. Điều này làm Lưu Diệu Văn rất mất mặt, nhưng bảo hắn gây sức ép cho Tống Á Hiên một cách ác liệt thì hắn lại không nỡ, cuối cùng chỉ có thể tự dỗi một mình.

Bây giờ Á Hiên ốm, hắn đau lòng. Tống Á Hiên dù đang bệnh nhưng vẫn còn ý thức, cậu yếu ớt mở mắt nhìn Lưu Diệu Văn , bật cười: "Ngủ một đêm là khỏi, không cần tới bệnh viện."

"Không được, không tới bệnh viện thì phải kêu chú Hạ tới xem."

"Em chỉ sốt thôi mà, đã uống thuốc rồi, mai là khỏi." Tống Á Hiên kéo tay Lưu Diệu Văn năn nỉ hắn.

Lưu Diệu Văn không đồng ý, lần trước hắn sốt đến nỗi ngất lịm, được Á Hiên đưa đi viện mà còn không biết, Tống Á Hiên bây giờ cũng bị sốt như hắn, sao có thể khỏi ngay sau một đêm được.

Á Hiên không ngồi dậy được, cậu bám vào cánh tay Lưu Diệu Văn lôi đến trên giường, "Anh ngủ với em một lát, mấy tiếng nữa là trời sáng rồi, nếu sáng mai em chưa khỏi, chúng ta sẽ đi viện, được không?"

Lưu Diệu Văn sầm mặt, bị Tống Á Hiên kéo lên giường, Á Hiên đắp chăn cho cả hai, sau đó ôm thắt lưng Lưu Diệu Văn, ngáp dài một cái, mí mắt nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Lưu Diệu Văn ôm cậu không động đậy, hắn không ngủ được, cứ cách một lúc lại sờ trán Tống Á Hiên, gần như thức nguyên cả đêm.

Rạng sáng, hắn lại kiểm tra trán Á Hiên, phát hiện ra Tống Á Hiên đã hạ sốt. Hắn không thể tin được sờ thêm cái nữa, vẫn thế.

Hắn thu tay lại, nhớ tới lần vạ vật nằm viện của mình, nội tâm trở nên phức tạp. Hắn cảm thấy, thân là kèo trên nhưng hình như năng lực đã bị nghi ngờ.

Chợp mắt thêm một lát tới 6 giờ, Lưu Diệu Văn rời giường, thay quần áo thể thao, ra cửa bắt đầu chạy bộ dọc theo biệt thự.

Hắn tin rằng chỉ cần nửa tháng, hắn cũng sẽ sở hữu cơ bụng hình chocolate, sở hữu một thân thể cường tráng mà không phải vật vã nằm viện nữa.

Lưu Diệu Văn lẳng lặng đặt mục tiêu cho bản thân, mục tiêu ấy chính là, cho dù hắn và Tống Á Hiên làm cả một đêm, người ngã xuống trước tuyệt đối không thể là hắn.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Nhấn Mở Bình Luận