Tác giả: Tứ Vị
Edit: Ly_xciv
Trong nhà có một bảo bối nhỏ.
Hoắc Ngôn Hình thật không nghĩ tới lời Hoắc Chính Nam vừa nói, lý do đến trễ vẫn là có quan hệ đến Lục Lạc Cẩm.
Nhưng mấu chốt là, Lục Lạc Cẩm sáng sớm đã tìm gã khóc.
Trong lòng Hoắc Ngôn Hình đột nhiên có chút buồn.
Ngữ khí mạc danh cũng trở nên không tốt: “Như thế nào, cậu lại đánh người ta?”
“Chú út! Sao có thể, con đánh em ấy làm gì chứ.” Hoắc Chính Nam giống như cố ý nói: “Là em ấy mới sáng sớm đã đến ôm con khóc không chịu buông, còn nói ngày hôm qua bị người khác bắt nạt, khóc đến rất đáng thương, một hai phải bắt con ở lại dỗ em ấy. Con phải nói không ít lời em ấy mới ngừng khóc, ẻm vừa buông tay là con đã chạy nhanh lại đây đó.”
Ngày hôm qua bị người khác bắt nạt.
Hoắc Ngôn Hình nhíu mày, làm sao hắn lại không biết ngày hôm qua Lục Lạc Cẩm xảy ra chuyện?
Thời điểm rạng sáng hắn còn cùng Lục Lạc Cẩm gửi vài tin nhắn, như thế nào không thấy khi đó Lục Lạc Cẩm nói cho hắn biết?
Lại giương mắt nhìn đến gia hỏa Hoắc Chính Nam này, Hoắc Ngôn Hình vẫy vẫy tay: “Được rồi được rồi, cũng không biết lời con nói là thật hay giả. Hôm nay tạm thời không so đo với con, lần sau không được đến trễ, đi ra ngoài đi.”
Trở lại văn phòng, chuyện thứ nhất Hoắc Ngôn Hình làm chính là kêu trợ lý liên hệ với hiệu trưởng trường học làm bánh ngọt để dò hỏi ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lục Lạc Cẩm sinh hoạt đơn giản, mỗi ngày trừ bỏ đi đến lớp học làm bánh thì chính là ở nhà, nếu cậu ở bên ngoài bị người khác bắt nạt, 80% việc này phát sinh từ trong ban huấn luyện.
Năm phút sau, trợ lý đến báo cáo, ngày hôm qua Lục Lạc Cẩm thật sự là đã xảy ra chuyện ở trong lớp học, có người cố ý khiêu khích cậu, nhưng hiện tại người này đã bị trường học xử lý, đồng thời hôm nay Lục Lạc Cẩm cũng xin nghỉ.
Hoắc Ngôn Hình sau khi xác định chuyện này, sau đó gọi điện cho Du Nhược Thế.
Du Nhược Thế bên này nhìn thấy mới sáng sớm ông chủ đã gọi điện thoại cho mình, vội vàng đoán có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, gần nhất Hoắc Ngôn Hình chỉ kêu y làm một nhiệm vụ duy nhất đó là đi theo Lục Lạc Cẩm, có lẽ sự việc phát sinh ngày hôm qua đã bị Hoắc Ngôn Hình phát hiện.
Vì thế khi vừa nhấc điện thoại, Du Nhược Thế liền nói: "Chào buổi sáng ông chủ, tôi cũng vừa lúc có chuyện muốn báo với anh.”
Du Nhược Thế nhanh trí nói trước một bước, tay già đời như Hoắc Ngôn Hình dĩ nhiên hiểu rõ: “Như thế nào, thấy tôi gọi điện thoại đến rốt cuộc mới nhớ ra được chuyện cần nói với tôi sao?".
“…… Ông chủ, anh đang nói cái gì, haha tôi nghe không hiểu, tôi thật sự có chuyện muốn báo với anh……” Không nghĩ tới tâm tư của mình lập tức bị Hoắc Ngôn Hình chọc thủng, việc này nếu như Hoắc Ngôn Hình không biết liền bình an không có việc gì, nhưng nếu hắn đã biết còn có tâm tư truy cứu, chuyện đó mặc dù là to hay nhỏ chỉ cần Hoắc Ngôn Hình muốn biết đương nhiên y muốn trốn cũng không thoát được.
Du Nhược Thế lúc này cảm thấy vô cùng hối hận vì ngày hôm qua không đem chuyện này báo với Hoắc Ngôn Hình, y chính là nghĩ lợi dụng tình huống này lười biếng một lần, lại không nghĩ đến chỉ mới sơ hở một chút như vậy, liền bị Hoắc Ngôn Hình vừa vặn bắt được.
Nhưng Hoắc Ngôn Hình cũng không phải là người dễ nói chuyện như vậy: “Bây giờ muốn báo gì đó cũng đã muộn, cậu xem đã là khi nào, sự việc xảy ra ngày hôm qua vì sao lại kéo dài đến ngày hôm nay mới nói?”
Du Nhược Thế nghe ra được, tâm trạng Hoắc Ngôn Hình không được tốt lắm. Tuy rằng y không biết vì sao Hoắc Ngôn Hình lại biết chuyện này, nhưng biết được, bản thân sắp phải nhận lấy hậu quả vì sự lười biếng nhất thời của mình, Hoắc Ngôn Hình muốn tìm y tính sổ!!!
Du Nhược Thế đang muốn giải thích, liền nghe Hoắc Ngôn Hình nói: “Tôi muốn cậu đi theo bảo vệ em ấy, kết quả người ta bị bắt nạt, cậu ngược lại cũng không nói với tôi. Chuyện này, cậu làm tôi vô cùng không hài lòng.”
Du Nhược Thế lập tức luống cuống, Hoắc Ngôn Hình không hài lòng đại diện cho chuyện gì y còn không hiểu sao, đương nhiên là đại diện cho 60 vạn của y sắp giữ không nổi rồi đó!!!
“…… Nhưng ngày hôm qua tôi thật sự đã dốc hết sức bảo hộ tiểu mỹ nhân, thật sự đó ông chủ. Xong việc ban huấn luyện cũng đã xử lý tên kia, tiểu mỹ nhân cũng bình yên vô sự trở về không phải sao”
Hoắc Ngôn Hình hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu nói rõ hơn một chút.”
Du Nhược Thế cũng không dám giấu hắn, Hoắc Ngôn Hình đã biết sự việc phát sinh ngày hôm qua, đoán chừng chỉ muốn từ chính miệng của y xác định xem có đúng những gì hắn biết được hay không hoặc y có chỗ nào giấu giếm hắn hay không.
Vì thế Du Nhược Thế thành thành thật thật mà đem sự tình phát sinh trước sau nói cho Hoắc Ngôn Hình biết, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Ông chủ, thật ra sự việc chỉ nhỏ xíu như vậy thôi, nhưng mà cái tên đáng ghét kia cũng bị tôi xử lý xong rồi.”
Hoắc Ngôn Hình hỏi: “Vậy sau đó cậu xử lý tên gia hỏa kia như thế nào?”
“Hả...”
Hoắc Ngôn Hình hỏi: “Dựa vào thân thủ của cậu, sự việc vừa xảy ra cậu lúc đó trực tiếp làm đối phương im miệng cũng không phải việc gì khó, nhưng cậu lại không làm như vậy, cho nên tôi muốn biết, sau đó cậu xử lý tên kia như thế nào?”
Y lúc đó thật ra không làm gì cả, sau khi người nọ đi rồi, Du Nhược Thế coi như chuyện này cũng qua.
Nhưng y lại không ngờ được Hoắc Ngôn Hình lại muốn truy cứu.
Du Nhược Thế không dám nói y sau đó không làm gì cả, y sợ Hoắc Ngôn Hình sau khi nghe xong sẽ từ bên kia điện thoại chửi chết y, đành phải nói: “…… Tôi nghĩ đối phương cũng chỉ là loại nhãi ranh chưa hiểu chuyện, dù sao cũng đã giáo huấn hắn, cũng không muốn làm khó hắn nữa.”
“Phải không, cậu trở nên lương thiện như vậy từ lúc nào?” khẩu khí Hoắc Ngôn Hình mang theo loại châm chọc nhàn nhạt, sau đó nói “Cậu thử liên hệ với tiểu Lý, sau đó cho hắn chút tiền. Về sau cũng không cần cậu phải đi theo tiểu Cẩm nữa, nhiệm vụ lần này của cậu kết thúc.”
Xong đời rồi...
Du Nhược Thế làm sao có thể nghĩ tới tiểu mỹ nhân chỉ mới chịu một chút ủy khuất như vậy mà Hoắc Ngôn Hình liền tức giận muốn kết thúc nhiệm vụ của y, lần này y thật sự đã xem thường Lục Lạc Cẩm rồi, y còn tưởng rằng Hoắc Ngôn Hình chỉ nhất thời ham thích loại ngây thơ mới mẻ như vậy, kết quả không ngờ Hoắc Ngôn Hình lại xem trọng tiểu mỹ nhân đến trình độ này. Vì một chuyện nhỏ như vậy, không ngờ Hoắc Ngôn Hình sẽ thật sự sinh khí.
“…Ông chủ, đừng như vậy mà, không thể tha thứ cho tôi lần này sao……” Y suy nghĩ kĩ rồi, y không muốn phải kết thúc nhiệm vụ lầm này một cách không êm đẹp như vậy, chuyện này đại diện với việc y ở trước mặt Hoắc Ngôn Hình sẽ bị "Thất sủng", về sau Hoắc Ngôn Hình có nhiệm vụ gì nhất định sẽ không tìm y nữa.
Hoắc Ngôn Hình không thiếu mấy loại chạy chân như Du Nhược Thế, không có y hắn sẽ có người khác, nhưng Du Nhược Thế không có tòa kim sơn này nhất định không thể được: “Ông chủ, anh cũng nên thay tiểu mỹ nhân mà ngẫm lại, tôi đi theo bồi cậu ấy lâu như vậy, nếu đột nhiên biến mất, ít nhiều cậu ấy cũng sẽ nghĩ lung tung…… Lại nói tiểu mỹ nhân mẫn cảm như vậy, nói không chừng về sau sẽ không thể tín nhiệm một người nào nữa, vậy thì không tốt lắm đâu……”
“Bây giờ cậu còn muốn lấy tiểu Cẩm ra đe dọa tôi đúng không?”
“…… Đương nhiên không phải đương nhiên không phải, tôi chỉ nói những tình huống có thể xảy ra thôi. Nếu tôi thật sự biến mất, tiểu mỹ nhân sẽ không ổn đâu.”
"Nói như vậy, cậu hiện tại đối với em ấy rất quan trọng sao?”
Hoắc Ngôn Hình hỏi mấy câu như vậy, Du Nhược Thế bên này đã sợ đến đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng kỳ thật Hoắc Ngôn Hình cũng biết, Du Nhược Thế nói không phải không có lý. Thời điểm hắn muốn Du Nhược Thế đi tiếp cận Lục Lạc Cẩm, làm sao lại không suy xét qua chuyện này.
Trong khi Du Nhược Thế suy nghĩ có nên gặp Hoắc Ngôn Hình quỳ xuống xin lỗi hắn hay không thì nghe được Hoắc Ngôn Hình nói: “Được rồi, lần này tạm thời bỏ qua cho cậu, nhưng về sau tuyệt đối không được xảy ra chuyện như vậy nữa. Tôi đưa tiền cho cậu, cậu nhận tiền của tôi cũng phải nghiêm túc hoàn thành cho tốt, đừng nghĩ đến chuyện lười biếng. Lại có lần sau, cậu không xong đâu.”
Du Nhược Thế như được đại xá, vội vàng biểu đạt lòng trung thành: “Ông chủ yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần sau!”
Du Nhược Thế cũng không biết một nữa là y bị giận chó đánh mèo.
Sau khi treo điện thoại, phiền muộn trong lòng Hoắc Ngôn Hình cũng giảm xuống không ít, thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn nhớ rạng sáng ngày hôm qua còn cùng Lục Lạc Cẩm nhắn tin với nhau, lúc ấy ngữ khí Lục Lạc Cẩm rất bình thường, cũng không thấy có chỗ nào không đúng. Rõ ràng vừa nói hắn ôn nhu, kết quả lúc sau lại tình nguyện tìm cái tên Hoắc Chính Nam tính tình bạo ngược kia an ủi, cũng không chịu nói với hắn nữa chữ.
Tuy nói đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng từ việc nhỏ như vậy, càng có thể nhìn thấy được tâm tư của một người.
Ít nhất qua chuyện lần này, Hoắc Ngôn Hình có thể vô cùng rõ ràng nhận ra được, so với chính mình, Lục Lạc Cẩm vẫn ỷ lại vào Hoắc Chính Nam hơn.
Mặc kệ Hoắc Chính Nam ngày thường đối với cậu thế nào, nhưng bọn họ rốt cuộc đã ở chung nhiều năm, bản thân hắn muốn xen vào cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hoắc Ngôn Hình càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, hắn không nên rơi vào tình cảnh như thế này.
Buổi sáng cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi, buổi chiều lại càng bận, mãi cho đến chạng vạng, Hoắc Ngôn Hình rốt cuộc mới có chút thời gian rãnh.
Hắn cảm thấy bản thân chắc có thể gọi điện hỏi thăm tiểu mỹ nhân một chút, cậu không chủ động nói chuyện này cho hắn biết cũng không sao, nhưng Hoắc Ngôn Hình đã biết, lần này có lẽ là cơ hội không tồi để có thể nói chuyện với em ấy.
Nhìn lại thời gian, vào giờ này Hoắc Chính Nam hẳn là chưa tan tầm, hắn nghỉ vậy liền muốn gọi cho Lục Lạc Cẩm.
Tối hôm qua Lục Lạc Cẩm cũng chỉ ngủ như vậy một lát, buổi sáng vẫn luôn trốn ở trong lòng ngực Hoắc Chính Nam khóc một hồi sau đó ngủ quên, lúc tỉnh lại, đã là buổi chiều.
Lục Lạc Cẩm khóc đến hoa lê đái vũ, tỉnh lại đôi mắt cũng bị sưng lên, thiếu chút nữa đã không mở ra. Khóc nhiều như vậy cũng có chút đói, vừa tỉnh lại liền đi tìm đồ ăn.
Hoắc Chính Nam vẫn là đem cậu để ở trong lòng, ít ra vẫn còn nhớ phân phó người làm chuẩn bị đồ ăn cho cậu, còn nói Lục Lạc Cẩm bất cứ khi nào cảm thấy không ổn cũng có thể gọi cho gã.
Khóc như vậy một hồi, cảm xúc trong lòng cũng phát tiết hơn phân nửa, cũng cảm thấy ngày càng đói bụng, sau đó cậu ăn đến cái bụng tròn tròn, Lục Lạc Cẩm mới cảm giác cả người khá hơn được một chút.
Cậu thả lỏng, mớ cảm xúc hỗn độn rốt cuộc cũng từ cơ thể cậu giải phóng gần hết.
Chính là không để ý ăn có hơi nhiều, Lục Lạc Cẩm có chút lười, ăn xong rồi hiếm khi nằm liệt trên sô pha cầm điện thoại xem tiểu thuyết, vừa nhìn lại thời gian đã là ba tiếng sau.
Đến lúc chạng vạng, cậu nhận được điện thoại từ Hoắc Ngôn Hình.
Hình như từ lần Hoắc Ngôn Hình hẹn cậu ra ngoàip, đây là lần đầu tiên hắn gọi điện thoại cho cậu.
Lục Lạc Cẩm có chút do dự không dám nhấc máy, cậu giống như đột nhiên bị chứng sợ nghe điện thoại, nhưng so với không dám tiếp, tựa hồ không nghe hậu quả càng đáng sợ hơn, cho nên cậu vẫn là nghe máy.
Lục Lạc Cẩm hít sâu một hơi sau đó mới đưa điện thoại gần bên tai, cậu mở miệng: “…… Alo? Hoắc tiên sinh ạ?”
Giọng mũi khàn khàn đáng yêu, lại càng có chút gợi người đau lòng, Hoắc Ngôn Hình vừa nghĩ đến bộ dạng cậu trốn trong lòng ngực Hoắc Chính Nam khóc, liền bực bội.
Nhưng khi hắn mở miệng lại vẫn ôn nhu như cũ, cũng trước sau như một hỏi: “Cậu có khỏe không?”
Lục Lạc Cẩm có chút không hiểu ý Hoắc Ngôn Hình: “Dạ?”
Hoắc Ngôn Hình nói: “Nghe Chính Nam nói, ngày hôm qua ở trong lớp học có người khi dễ cậu?”
Tác giả có lời muốn nói:
Du Nhược Thế: Tui khổ quá mọi người ơi😥
*Tiểu kịch trường của editor*
Chú Hoắc: Chuyện như vậy mà em thà đi tìm tên khốn kia chứ cũng không chịu nói với tôi😤
Bé Cẩm: Con...con sợ làm phiền chú mà. Chú...chú đừng giận được không🥺
Chú Hoắc: Lần sau có chuyện gì cứ nói với tôi...quan hệ của chúng ta như thế này rồi mà còn phiền cái gì. Cưng nói xem...tôi là gì của cưng nào😼
Bé Cẩm: Là...là trưởng bối của con😃
Chú Hoắc: 🙄
- ------------------------
Edit một chương thật sự là không dễ dàng đâu mọi người ơi. Lăn qua lăn lại cầu mọi người cmt+bắn sao chíu chíu🙏🙏🙏