Quán cà phê này thật ra không khó tìm lắm, bởi vì phong cách của nó rất đặc biệt, cả một con đường e rằng chỉ có duy nhất một nơi có thiết kế như vậy.
Bình thường Hoắc Ngôn Hình sẽ không bao giờ đến những nơi như thế này, nhưng hắn muốn tiếp cận tiểu mỹ nhân, cho dù có kêu hắn lên núi đao hay xuống biển lửa thì hắn cũng sẽ đi.
Lục Lạc Cẩm là khách quen của quán này, cậu vẫn như cũ, ngồi vào vị trí mà trước kia khi đến cậu vẫn hay ngồi.
Khi đó một mình cậu đến đây cũng không cảm thấy có gì lạ, nhưng khi tới cùng Hoắc Ngôn Hình, lại cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, thật sự mà nói khí tràng của Hoắc Ngôn Hình cộng với phong cách ở nơi đây rất tương xứng, đặc biệt hắn còn mặc một thân tây trang, nhìn hắn càng giống với một quý tộc Châu Âu thế kỷ cũ.
Nhưng Lục Lạc Cẩm lại cảm thấy, Hoắc Ngôn Hình không giống như người sẽ thường xuất hiện ở những chỗ như vậy.
Cậu thích nơi này, đó là bởi vì bầu không khí ở đây rất thích hợp để cậu xem tiểu thuyết kinh dị nhưng Hoắc Ngôn Hình lại khác, hắn thành thục ổn trọng, hoàn toàn đối lập với những người như cậu, người như hắn lại thích những chỗ như vậy, cậu cảm thấy có chút ấu trĩ.
Lục Lạc Cẩm ngượng ngùng gãi gãi đầu, cảm giác bệnh của mình sắp không trị nổi nữa rồi.
Mặc dù Hoắc Ngôn Hình đến từng tuổi này nhưng đối với những chỗ như vậy hắn thật ra chỉ biết đến qua ảnh chụp, cho nên đã chuẩn bị tâm lý, trước mắt chỉ bình đạm nói: "Nơi này yên tĩnh quá."
"...Vâng." Lục Lạc Cẩm gật gật đầu, "Vào thời điểm cuối tuần thì sẽ nhiều người hơn một ít, còn những ngày bình thường không sai biết lắm thì đều như thế này."
Bởi vì bên trong trang trí theo phong cách Gothic cho nên vào những ngày cuối tuần sẽ có người tới đây chụp ảnh cosplay, hoặc chỉ đơn giản là đến uống trà. Nhưng cậu tương đối thích an tĩnh, không thích những chỗ đông người, vì thế vào những ngày cuối tuần, cậu cũng ít khi tới đây.
Hoắc Ngôn Hình đương nhiên biết cậu là khách quen của quán nhưng bộ dáng lại giả vờ như không biết hỏi: "Cậu thường tới nơi này sao?"
Lục Lạc Cẩm cảm thấy nếu cậu nói bản thân thường đến đây, nhất định Hoắc Ngôn Hình sẽ cho rằng cậu là loại người rãnh rỗi không có gì làm, cho nên cậu chỉ nói: "...Vâng, thỉnh thoảng sẽ đến đây ngồi đọc sách...... Đúng rồi, con còn có một người bạn, chính là quen biết nhau ở chỗ này."
Người bạn mà Lục Lạc Cẩm muốn nói đến tất nhiên là Du Nhược Thế, Hoắc Ngôn Hình không cần nghĩ cũng có thể đoán được.
Vừa lúc Hoắc Ngôn Hình cũng muốn biết Du Nhược Thế ở trong mắt Lục Lạc Cẩm là người như thế nào vì vậy hắn liền thuận miệng hỏi: "Trùng hợp như vậy sao?"
"...Vâng, đúng vậy." Lục Lạc Cẩm đơn thuần, Hoắc Ngôn Hình hỏi cái gì cậu cũng đều trả lời "Hiện tại con và cậu ấy còn cùng nhau học làm bánh ngọt, lúc trước cũng là cậu ấy nói cho con biết nơi dạy làm bánh miễn phí, còn báo danh giúp con."
Từ biểu tình của Lục Lạc Cẩm khi nhắc tới Du Nhược Thế, cho thấy rằng biểu hiện của Du Nhược Thế cũng không tệ, ít nhất làm cho tiểu mỹ nhân thật sự xem y là bạn bè.
Nhưng mà tính cách tiểu mỹ nhân ôn hòa, Hoắc Ngôn Hình sợ rằng, cho dù Du Nhược Thế có làm mấy chuyện xấu với cậu, cậu cũng không biết.
"Cậu ấy đối xử với cậu tốt không?" Hoắc Ngôn Hình hỏi rất tự nhiên.
"...Cậu ấy đối với con rất tốt." Chuyện này cũng không phải là cậu nói dối, Du Nhược Thế thật sự đối với cậu rất tốt "Lúc trước con có thích một vị tác gia, thời điểm tổ chức ký tặng fan, là cậu ấy nói cho con biết, cũng là cậu ấy có vé mời, còn chủ động tặng con."
Hoắc Ngôn Hình không biểu hiện thanh sắc mà uống cà phê, lời Lục Lạc Cẩm nói hắn đều nghe được rõ ràng.
Hắn còn nhớ rõ, trước kia khi Du Nhược Thế tới tìm hắn, có nói Lục Lạc Cẩm vô cùng thích một vị tác gia kia, tỏ vẻ bản thân rất muốn được một lần tham gia hội ký tên của y, bởi vì thế Hoắc Ngôn Hình liền kêu trợ lý sắp xếp chuyện này.
Hoắc Ngôn Hình cười nói: "Lúc đó có lẽ cậu ấy rất muốn kết bạn với cậu."
"...Vâng, có lẽ vậy, ngay từ đầu con còn không hiểu vì sao cậu ấy lại muốn làm bạn với con, nhưng cậu ấy thật sự là người tốt." Lục Lạc Cẩm nghĩ nghĩ, nói, "...Hai ngày trước, ở trong ban huấn luyện có người nói xấu con, cũng là cậu ấy nói giúp con,......Đây cũng là lần đầu có người ra mặt vì con như vậy."
Lục Lạc Cẩm ngượng ngùng cười cười.
Hoắc Ngôn Hình buông ly cà phê xuống, quyết định giữ lại cái đầu chó cho Du Nhược Thế, tạm thời tha cho hắn một mạng. *Tác giả nói vậy thôi chứ thật ra chú Hoắc jang hồ như vậy thiệt ó:))*
Bọn họ sau đó cũng không ngồi ở chỗ này lâu lắm, bởi vì Hoắc Ngôn Hình có rất nhiều việc phải xử lý. Cứ cho là chiều nay hắn quyết định dành ra một hai giờ để đi cùng Lục Lạc Cẩm, nhưng một chút lại có người gọi đến, Lục Lạc Cẩm liền nhìn ra được hắn thật sự rất bận.
Cậu ngượng ngùng vì bản thân đã chiếm dụng thời gian của Hoắc Ngôn Hình, mà Hoắc Ngôn Hình xác thực có việc quan trong phải về xử lý.
Hoắc Ngôn Hình không trực tiếp đưa Lục Lạc Cẩm về nhà, bởi vì Hoắc Chính Nam đã trở lại, hắn không nên tiếp cận Lục Lạc Cẩm phô trương như vậy. Cũng may từ nơi này đến trạm tàu điện ngầm không xa, mà Lục Lạc Cẩm cũng thường đi tàu điện ngầm để trở về.
Hoắc Ngôn Hình dừng xe ở ven đường, chậm rãi đi cùng Lục Lạc Cẩm đến trạm tàu điện ngầm.
Tâm tư Lục Lạc Cẩm đơn thuần, ai đối tốt với cậu thì trong lòng cậu sẽ hướng đến người đó. Cho đến bây giờ Hoắc Ngôn Hình đối với cậu đều là ôn nhu kiên nhân, làm cho cậu cảm thấy hắn so với Hoắc Chính Nam tốt hơn rất nhiều lần.
Hoắc Ngôn Hình nói với Lục Lạc Cẩm: "Trên đường chú ý an toàn, về đến nhà thì gọi cho tôi ngay, biết không?"
Hoắc Ngôn Hình nghe Lục Lạc Cẩm gọi hắn là Hoắc thúc thúc liền muốn cười, xưng hô ngày hôm nay, có thể nói là bước tiến lớn nhất từ trước tới giờ.
Lục Lạc Cẩm về đến nhà, việc đầu tiên chính là gửi tin nhắn cho Hoắc Ngôn Hình, nói cho hắn biết cậu đã bình an trở về.
Hoắc Ngôn Hình rất nhanh đã gửi lại một sticker mèo Ok.
Hoắc Ngôn Hình còn hỏi cậu: "Lần sau tôi còn có thể mời cậu ra ngoài uống trà không?"
Lục Lạc Cẩm thật cẩn thận mà trả lời hắn: "Vâng, có thể ạ."
Nhưng trên thực tế bọn họ không gặp nhau như dự tính, cũng không phải gặp ở bên ngoài, mà là gặp ở nhà Hoắc Chính Nam.
Tên gia hỏa Hoắc Chính Nam ba ngày không gây rắc rối là trong người lại khó chịu, chuyện tốt không thấy đâu nhưng chuyện xấu thì kể ba ngày ba đêm cũng không hết.
Lúc này đây người gã chọc giận không phải là Hoắc Ngôn Hình mà là Hoắc lão gia. Gã đắc tội với người bạn mà Hoắc lão gia đã hợp tác nhiều năm.
Hoắc Chính Nam quen thói ỷ thế hiếp người, làm sao cũng không nghĩ đến vậy mà lại xui xẻo đụng đến trên đầu Hoắc lão gia, đến cháu trai của bạn tốt Hoắc lão gia cũng dám đánh.
Hoắc Chính Nam không muốn Hoắc lão gia biết, gã muốn đem chuyện này giải quyết êm xuôi. Cho nên hiện tại, người gã cầu xin giúp đỡ cũng chỉ có thể là Hoắc Ngôn Hình.
Gã năng nỉ Hoắc Ngôn Hình hết một ngày, suốt buổi chiều đều ở trong văn phòng của Hoắc Ngôn Hình, lời hay ý đẹp gì cũng đều dùng hết, lúc này rất ngoan ngoãn mà đóng vai cháu trai: "Chú út, con cầu xin chú, chú giúp con lần này thôi. Chuyện này nhất định không thể để cho ông nội biết, được không chú? Con chỉ có một mình chú thôi, chú nhất định phải giúp con."
Vào thời điểm Hoắc Chính Nam cầu xin người khác đầy chân thành không chút giả dối, nhưng tốc độ lần gây rắc rối tiếp theo cũng chưa bao giờ làm người khác thất vọng.
Hoắc Ngôn Hình cười như không cười: "Mày còn dám đắc tội với người không nên đắc tội, tuy rằng cháu của Tô gia có chút tùy hứng, nhưng tình cảm giữa hai nhà vẫn còn... Quan trọng là Tô lão gia chỉ có duy nhất một đứa cháu trai là hắn, mày vậy mà dám đánh cả cháu nội bảo bối của người ta, Tô lão gia nhất định sẽ biết được, đến lúc đó chú cũng không giúp được mày."
"Chú út, chú đừng nhẫn tâm như vậy mà, chú phải nghĩ cách giúp con, con thật sự biết sai rồi, về sau con nhất định sẽ cẩn thận, không bao giờ dám gây chuyện như vậy nữa" Hoắc Chính Nam chỉ kém chút đã đi ôm đùi Hoắc Ngôn Hình "Đêm nay con mời chú ăn cơm được không, bất kể ở chỗ nào, giờ nào cũng được, cho dù có kêu con bán cho chú, con cũng bán."
"Ít nói mấy lời ghê tởm với chú, mày có cho không chú, chú cũng không cần." Hoắc Ngôn Hình dừng lại một chút, tựa hồ là nghĩ tới cái gì đó, sau đó cười nói: "Không phải mấy ngày trước mày vừa xin ông được hai bình rượu ngon sao, nếu mày có thể nhường cho chú, vậy thì chú có thể suy nghĩ lại." *Xin rượu m là phụ cướp bồ m là chính🌚*
Hoắc Chính Nam lúc trước năng nỉ muốn gãy lưỡi mới xin ông nội được hai bình rượu này, nhưng từ lúc đó đến giờ gã đều giấu rất kĩ, tiếc nên không dám uống, gã còn tưởng rằng Hoắc Ngôn Hình không biết, kết quả Hoắc Ngôn Hình vậy mà cũng biết được.
Cân nhắc một chút, khẽ cắn môi, Hoắc Chính Nam nói: "...Được, buổi tối chú tới nhà con, con sẽ hiếu kính chú."
Hoắc Ngôn Hình rất vừa lòng, vỗ vỗ vai gã: "Được rồi, vậy mày có thể đi ra ngoài, đừng cản trở chú làm việc."
Nhưng Hoắc Chính Nam sau khi đáp ứng lại lập tức hối hận. Lúc trước, khi gã đến Hoắc gia còn không nở mang theo Lục Lạc Cẩm, gã chỉ sợ Hoắc Ngôn Hình gặp được cậu, kết quả hôm nay lại chủ động mời Hoắc Ngôn Hình về, vậy có khác nào dẫn sói vào nhà đâu, đúng là ngu hết thuốc chữa. *Thí mie m gòy coan:))*
Đoán được điều mà Hoắc Chính Nam đang nghĩ tới, Hoắc Ngôn Hình cũng tính toán hết cả rồi, trước khi Hoắc Chính Nam rời đi, Hoắc Ngôn Hình lại nói: "Chậm đã, chú nói trước, chú cũng không phải đến một mình mà sẽ dẫn theo một người bạn."
Hoắc Chính Nam vội vàng hỏi: "Là người nào.?"
Hoắc Ngôn Hình ra vẻ ái muội mà nói: "Biết rõ còn hỏi."
*Quán cafe phong cách Gothic*
- -----------------
Mỗi lần edit là muốn sứt đầu mẻ trán, vắt óc vắt não, bứt muốn rụng hết mấy cọng tóc mới nặng ra được một chương. Ui là tr, học khối A vào ngành kinh tế, học dốt văn mà bày đặt edit ê ơ đồ. Rầu muốn gần chết😥
Vẫn là lăn qua lăn lại cầu mọi người cmt+bắn sao chíu chíu😘. Đọc cmt của mọi người làm mình vuiiii dữ lắm áaaa❤