Trong lúc Tô Ma ở bên kia Kính Hồ rơi vào ác mộng, đau khổ vùng vẫy, thì ở trung tâm Kính Hồ, một người khác lại không hề hay biết.
Chu Nhan ngủ thẳng từ sáng sớm cho đến buổi chiều, mãi đến khi đói bụng mới tỉnh dậy, trang điểm ăn mặc qua loa là bắt đầu ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa hỏi: “Phụ vương đâu ạ?”.
“Vương gia còn chưa về”. Thịnh ma ma nói, “Lục vương còn ở nội cung, cửu môn đóng chặt, tất cả kỵ binh đều được điều động, chưa truyền ra tin tức gì”.
“Vậy sao?” Chu Nhan nuốt một ngụm canh gà, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên. Cả một ngày trời xem ra là có rất nhiều chuyện cần bàn bạc, Đế quân vừa mới băng hà, trong ngoài Không Tang rung chuyển, không biết người có thể khống chế được cục diện hay không. Dù sao sư phụ cũng lớn lên ở thần miếu từ nhỏ, vốn dĩ sẽ trở thành một đại thần quan suốt đời, cũng chưa từng học qua cách trị quốc, lỡ như…
Vừa nghĩ đến đây, Chu Nhan bỗng nhiên nghe phía trước có tiếng ồn ào: “Xích vương trở về!”.
“Phụ vương!” Nàng mới ăn được một nửa lập tức bật dậy.
Xích vương cả ngày ở trong cung đã rất mệt mỏi, nhưng mà vừa nhìn thấy con gái xông thẳng đến thì ánh mắt cũng sáng lên, không tự chủ tăng nhanh tốc độ bước tới, mở hai tay ra. Nhưng mà ngay lúc Chu Nhan chuẩn bị nhào qua, ông lập tức sa sầm mặt, hét lớn một tiếng: “Nha đầu chết tiệt kia, cả đêm chạy lông nhông bên ngoài, giờ cũng biết trở về cơ à?”.
Chu Nhan chỉ còn cách một thước, đã bổ nhào vào người phụ thân, đang muốn ôm lấy cổ phụ thân thì bất thình lình bị tiếng quát làm cho sợ đến rụt cổ vào, trên mặt lập tức lộ vẻ sợ hãi, không dám tiến lên nữa.
Nhưng mà khoảnh khắc sau, nàng lại cảm thấy người nhẹ bẫng, mới biết đã bị Xích vương ôm chặt vào lòng.
“Ôi! Phụ vương!” Nàng bị dọa không dám giãy dụa, chỉ ngẩng đầu nhìn sắc mặt phụ thân, phát hiện Xích vương ôm con gái, vẻ mặt phức tạp nhưng không tức giận, lúc này mới thầm nhẹ nhàng thở ra.
“Con! Cái con bé chết tiệt này!” Quả nhiên Xích vương không đánh nàng, chỉ nhiệt tình ôm con gái, dường như muốn ôm Chu Nhan muốn ngạt thở, cũng không hỏi nàng đêm qua đi đâu, chỉ nói: “Biết về nhà là tốt rồi!” Dừng một chút, ông lại nói: “Không ngờ tiểu nha đầu nhà con lại có bản lĩnh lớn vậy đó!”.
“Hả!” Chu Nhan sửng sốt: “Có… có bản lĩnh gì cơ ạ?”.
“Con cho là ta không biết ngày hôm qua con đã đi đâu sao?”. Xích vương xoa tóc nàng, không khỏi nở nụ cười thấp giọng: “Giỏi đấy! Từ khi nào con thu phục được nhân vật khó như vậy?”.
“Hả?” Chu Nhan vẫn chưa hoàn hồn: “Thu phục ai cơ ạ?”.
“Còn dám chống chế!” Xích vương nhìn con gái một lượt, đột nhiên giơ tay, rút trâm cài tóc của nàng xuống, sắc mặt vui mừng. Cây trâm Ngọc Cốt nằm gọn trong lòng bàn tay thô ráp giống như một cây tăm nhỏ, lóe lên ánh sáng trong suốt như pha lê. Giây phút đó, Chu Nhan liền hiểu được phụ thân nhắc tới ai, mặt nhất thời nóng bừng, không biết phải nói sao, chỉ có thể tự mình lẩm bẩm: “Người… người nói cái gì vậy chứ?”.
Xích vương nhìn nàng không nói nhiều, chỉ kéo con gái vào phòng trong.
Chu Nhan bị phụ thân vạch trần, không biết liệu mình có bị mắng không, vừa xấu hổ lại vừa gấp gáp, bất an thầm qua sát sắc mặt Xích vương, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cha thì mới yên tâm. Chờ đến khi vào phòng rồi nàng mới cẩn thận hỏi: “Hôm… hôm nay người gặp Hoàng thái tử rồi ư?”.
“Ừ!” Xích vương đóng cửa lại, cầm Ngọc Cốt trong tay, sắc mặt vui mừng: “Đêm qua Đế quân băng hà, ngoài Thanh vương thì phiên vương lục bộ suốt đêm vào cung, gặp mặt Hoàng thái tử điện hạ ở thần điện, cùng ngài nói chuyện cả ngày. Ôi, tân Đế quân Không Tang của chúng ta quả thật là anh minh bất phàm đó!”.
“Đó là chuyện đương nhiên!”. Chu Nhan nhịn không được lên tiếng.
“Con bé này!” Xích vương nhìn biểu cảm của nàng, nhịn không được gõ một cái vào mũi con gái. Chu Nhan đỏ mặt nhỏ giọng hỏi thăm: “Vậy… hôm nay mọi người ở trong cung cả ngày, rốt cuộc nói chuyện gì ạ?”.
“Con yên tâm, đều là tin tốt!”. Xích vương nhìn nàng gật đầu, ý tức sâu xa: “Hoàng thái tử chủ trì, mọi người ngồi bên trong cung ôn hòa hiệp thương cả ngày, giải quyết những vấn đề còn sót lại, tất cả những hôn ước ban đầu đều bãi bỏ. Hoàng thái tử không lấy quận chúa Tuyết Oanh, con cũng không phải gả cho Bạch Phong Lân nữa!”.
“Thật tốt quá!” Chu Nhan thốt ra, vui mừng lộ rõ trên nét mặt: “Con thật sự không phải lấy chồng nữa sao!”.
Xích vương nhìn thấy nàng mừng rỡ, mặt mày nở hoa thì không khỏi ngạc nhiên: “Thế mà con lại không thích tiểu tử Bạch Phong Lân. Nó có gì không tốt sao? Nó là con trưởng của Bạch thị, anh tuấn tiêu sái, sự nghiệp đầy hứa hẹn. Là người mà khắp lục bộ đều muốn nhận làm con rể đấy!”.
“Đương nhiên không tốt! Tên đó vừa chơi gái vừa cờ bạc, khẩu phật tâm xà, giết người không chớp mắt! Ngoài một cái vỏ bọc giả tạo thì có gì tốt chứ?”.
Chu Nhan uất ức, giận dỗi nhìn phụ vương: “Người xem, người không hỏi qua ý kiến của con đã đồng ý hôn ước này, thật tức quá đi!”.
“Nha đầu chết tiệt kia!” Xích vương mắng một câu, nhưng mà suy nghĩ một chút, lại có chút nghĩ mà sợ, thử thăm dò hỏi con gái: “Vậy… nếu hôn ước này không bị hủy, chẳng lẽ con lại tính đào hôn nữa sao?”.
Chu Nhan liếc mắt nhìn phụ thân một cái không trả lời.
“Đáng chết! Con đúng là làm càn!”. Xích vương tức giận đến giơ tay lên, trừng mắt nhìn con gái một lúc lâu mới từ từ buông tay ra. Trên mặt ông tỏ vẻ may mắn, thở dài: “May mà không cần đợi đến lúc đó! Ôi, nếu con lại chạy thật, ta và mẫu phi con phải sống thế nào đây!”.
Trong lòng Chu Nhan nóng lên, khóe mắt cũng hơi đỏ, yên lặng đi qua ôm lấy bả vai phụ thân, nói thầm một câu: “Con xin lỗi!”.
“Không sao! Bây giờ thì tốt rồi!”. Xích vương dịu dàng xoa mái tóc dài của con gái: “Trước khi Đế quân băng hà đã hạ ý chỉ, xóa bỏ hôn ước của Hoàng thái tử và quận chúa Tuyết Oanh, hôm nay, Hoàng thái tử cùng Bạch vương một mình mật đàm một canh giờ, Bạch vương vừa ra đã nói cho ta biết, phải giải trừ hôn ước của con và Bạch Phong Lân”.
“Ồ! Thế mà lại là Bạch vương mở miệng trước ư?”. Chu Nhan giật mình nhất thời nói không nên lời. Giải trừ hôn ước cùng Tuyết Oanh thì thôi đi, dù sao đó cũng là ý chỉ của Bắc Miện đế khi còn trên dương thế, nhưng không ngờ Hoàng thái tử còn thuyết phục được Bạch vương từ bỏ hôn ước với Xích tộc, thật sự là ngoài dự tính. Bạch vương cũng không phải là loại người dễ đối phó, rốt cuộc là vì chuyện gì lại đồng ý chuyện này? Hay là sư phụ đưa ra điều kiện gì khiến ông ta không thể từ chối ư?
“Vậy…” Nàng sợ hãi hỏi: “Phụ vương, người có đồng ý không ạ?”.
“Nói đùa! Ta làm sao có thể đồng ý?” Xích vương cười lạnh một tiếng, dựng thẳng lông mày: “Dám hối hôn với nữ nhi của ta!” Lúc ấy ta vừa nghe, tức giận đến nỗi thiếu chút lao vào tẩn cho thằng cha đó một trận.
“Ôi!” Chu Nhan nghĩ tới tính tình nóng nảy của phụ thân, cũng thấy đổ mồ hôi lạnh thay cho người ở Tử Thần điện. Bạch vương hào hoa phong nhã, tuổi tác đã cao, chắc không thể chịu nổi nắm đấm của phụ thân.
Xích vương uống cạn một chén rượu, thở phì phì: “Nếu không phải bị Hoàng thái tử đúng lúc ngăn lại, ta nhất định sẽ đánh chết lão ta ngay tại chỗ!”.
Nói đến đây, ông liếc nhìn con gái, khóe miệng lộ ra một nét cười kỳ quái: “A Nhan! Con thật có khả năng đấy! Không hổ là con gái duy nhất của ta!”.
“Ối!” Nàng chưa hiểu ra ngay phụ thân có ý gì: “Là sao cơ phụ thân?”.
“Đừng giả ngu! Hoàng thái tử đã nói cho ta biết hết rồi!” Xích vương cười một tiếng, nhéo má con gái, biểu cảm vô cùng đắc ý: “Con cũng đừng ngại ngùng quanh co nữa! Ngày hôm qua con một mình đi vào nội cùng là để tìm ngài ấy đúng không? Cả đêm không trở về, làm ra chuyện lớn một cách yên lặng như vậy…”.
Chu Nhan nhất thời đỏ mặt tía tai, giậm chân: “Huynh ấy… huynh ấy sao có thể nói lung tung như vậy chứ!”.
“Ta là phụ vương của con, là nhạc phụ tương lai của ngài ấy, nói cho ta sao gọi là nói lung tung được!”. Xích vương hừ một tiếng: “Huống chi phụ vương của con cũng không có trách con! Con có thể thu phục được Hoàng thái tử, phụ vương cũng vô cùng đắc ý đó. Người mù cũng nhìn ra được Hoàng thái tử so với Bạch Phong Lân mạnh hơn rất nhiều!”.
Chu Nhan nghe những lời này, trong lòng cũng không vui lắm, không biết phản bác thế nào, suy nghĩ một lát lại nhỏ giọng: “Vậy… tên Bạch Phong Lân kia, hắn cũng đồng ý sao?”.
“Biểu cảm trên mặt nó thật ra cũng không tình nguyện lắm, nhưng không đồng ý thì làm sao?” Xích vương cười lạnh một tiếng, uống một ngum rượu: “Bạch vương đã thỏa thuận xong với Hoàng thái tử, một đứa con trai trưởng của thị thiếp thôi thì có thể làm cái gì? Cho dù làm được, một khi không có phụ vương chiếu cố còn không phải nói phế liền phế đi sao?”.
Chu Nhan không nói, lần đầu tiên cảm thấy được cái tên đáng giận kia cũng có vài phần đáng thương.
“Vậy… Tuyết Oanh thì sao ạ?” Tâm tư nàng nhanh nhạy, nghĩ đến tất cả chuyện liên quan, không khỏi lo lắng cho tỷ muội của mình: “Lần này cô ấy bị thoái hôn, Bạch vương định làm gì bây giờ?”.
“Sao mà ta biết được?” Xích vương hiển nhiên không quan tâm, “Thì lại tìm một con rể khác thôi!”.
“Nhưng mà…” Môi nàng mấp máy, muốn nói lại thôi. Trong bụng Tuyết Oanh còn có cốt nhục của Thời Vũ, lúc này Bạch vương đã biết hay chưa? Một lần nữa Tuyết Oanh mất đi vị trí Hoàng thái tử phi, vậy sau này phải sống trong hổ thẹn thế nào đây? Thời Ảnh từng hứa sẽ bảo vệ nàng, hiện giờ sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?
“Dù sao cục diện hiện tại cũng rất có lợi cho chúng ta”. Xích vương không biết trong lòng con gái tính toán nhiều như vậy, lại cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, biểu cảm khoan khoái hài lòng: “Nha đầu con quả nhiên có bản lĩnh, một đêm đã thu phục được Hoàng thái tử rồi, không uổng công năm đó ta đưa con lên Cửu Nghi!”.
“A!” Nàng nghe đến câu này ngạc nhiên choáng váng: “Năm đó ai cũng đều nói Bạch hoàng hậu thất thế, chỉ sợ con trai của bà cả đời cũng không trở mình được. Ta không tin chuyện đó!” Xích vương cúi đầu hừ một tiếng: “Thằng bé đó là rồng giữa nhân gian, cho dù bị ném ra ngoài thâm cốc, thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tỏa sáng rực rỡ thôi! Đến lúc đó nhóc con ngu xuẩn do Thanh phi sinh ra làm sao có thể là đối thủ của ngài ấy!”.
Chu Nhan không khỏi có chút khiếp sợ: “Hóa ra… phụ vương người đã sớm xem trọng huynh ấy rồi ư?”.
“Đúng vậy! Vẫn luôn xem trọng, lại không có cơ hội để kết giao! Thằng bé được Đại Tư Mệnh bảo vệ kín không kẽ hở, không ai tiếp cận được!” Nói tới đây, ông ngẩng đầu nhìn thoáng qua nữ nhân ngây thơ, trong mắt lộ ra một tia thích thú: “Cũng may cũng may, ta còn sinh được một cô con gái giỏi như vậy!”.
“…” Chu Nhan nhất thời không biết nói cái gì cho phải, trong lòng lạnh ngắt.
“Phải biết rằng dệt hoa trên gấm thì dễ dàng, nhưng tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì lại không dễ dàng như vậy. Nếu vào ngày Hoàng thái tử gặp nạn, có thể để lại chút giao tình, chẳng phải hôm nay, khi ngài trở thành Hoàng đế sẽ khỏi tốn tâm tư đi kết giao hay sao?” Rượu vào lời ra, Xích vương thổ lộ hết cõi lòng với con gái: “Con không biết, ngày ấy để con đi cũng là mạo hiểm một phen. Không nói đến Đại Tư Mệnh, nhưng Thanh vương kia như hổ rình mồi, ai dám tùy tiện kết giao một Thái tử bị phế bỏ chứ? May mà con cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, bọn họ cũng không quan tâm lắm!”
Xích vương uống cạn một chén rượu cuối cùng, đắc ý: “Ôi, ai cũng chẳng thể ngờ từ lúc đó con và Hoàng thái tử đã có cơ duyên như vậy!”.
Chu Nhan mở to hai mắt nhìn Xích vương, dường như từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng thật sự biết đến cha của mình. Đúng vậy! Người đàn ông trước mắt này nhìn thì như một người thô tuc, nhưng thật ra lại tâm tư kín đáo, mưu tính sâu xa. Ngoại trừ là một người cha, ông ấy cũng là một phiên vương trong lục bộ, trong lòng ngoại trừ thê tử, trong lòng còn chất chứa rất nhiều toan tính, phải không?
Điều này… thật uổng phí. Nàng lớn đến như vậy, thế mà lần đầu tiên mới hiểu ra, cha mẹ đương nhiên rất yêu nàng, chỉ là loại tình yêu này cũng không phải là hoàn toàn vô điều kiện. Trong lòng Chu Nhan hơi mất hứng, qua thật lâu mới nhẹ giọng nói: “Nói như vậy, lần này phụ vương mang con từ Tây Hoang đến Đế đô, cũng là vì…”
“Cũng là để thử một phen!”. Xích vương nói ra suy nghĩ trong lòng, xoa đầu con gái, nghiêm túc nói: “Thử xem vận khí của con, cũng thử xem vận khí của Xích tộc! Vốn nghĩ rằng con có thể trở thành Bạch vương phi là đủ rồi, không ngờ nha đầu con còn có thể có phúc khí như vậy, còn có thể trở thành Hoàng quý phi Không Tang, dưới một người trên vạn người!”.
Chu Nhan sửng sốt: “Hoàng… hoàng quý phi?”.
- -----oOo------