Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Ông ta còn chưa dứt lời, người bên cạnh đã chửi lại: “Đừng có ba hoa chích chòe trước mặt quận chúa đi ông! Ông nói người hũ này là ông nhặt được sao? Nói điêu sẽ bị trời cao cắt lưỡi đó”.

“Ông đi bừa mà có thể nhặt được một Giao nhân? Sông Xích Thủy chảy nước bằng vàng à? Coi mọi người là tên ngốc sao?”.

Đám thương nhân kia càng nói càng điên tiết, xắn tay nắm quyền, muốn xông tới đấm cho chủ hàng một trận nữa.

Nhưng lúc này Chu Nhan lại ngăn mọi người lại: “Ông ta nói không sai đâu, người hũ này đúng là không phải do ông ta làm, các người buông ông ta ra đi”.

“…”. Đám thương nhân hai mặt nhìn nhau, lại không dám chống lại lời quận chúa, chỉ có thể hậm hực buông tay ra.

Chủ hàng thở phào một hơi, dập dầu như bổ tỏi: “Quận chúa anh minh! Tiểu… tiểu nhân nguyện dâng đôi mẹ con này cho quận chúa ạ!”.

Chu Nhan liếc mắt nhìn thương nhân kia, cười lạnh một tiếng: Nhặt được thì chắc đúng, nhưng cái gọi là dẫn theo đoạn đường? Tên kia rõ ràng là thấy hai mẹ con tốt xấu gì cũng là một Giao nhân, muốn lén chiếm là của riêng, đưa đến Diệp Thành bán đi đấy mà? Dù sao Giao nhân dẫu chết thì thân thể vẫn có giá trị cao, huống chi còn có một tiểu Giao nhân còn sống nguyên nữa chứ?

“Cút ngay!”. Chu Nhan tức giận, đá gã thương nhân kia sang một bên, sau đó cúi người xuống, giúp đứa trẻ bế khối thịt trên mặt đất lên – cảm xúc ôm một người không có tay chân trong lòng vô cùng kỳ quặc, mềm oặt mà nặng nề, lúc nào cũng muốn rơi xuống, giống như loài cá nhà táng dưới biển sâu, không khác gì một khối thịt trên thớt cả.

Thảo nào người ta nói hồng nhan bạc mệnh, mỹ nhân tuyệt thế năm nào lại gặp phải kết cục thế này.

Viền mắt Chu Nhan đỏ au, chịu đựng rét buốt trong lòng bế Ngư cơ lên, cẩn thận bỏ lên một chiếc thảm lông dê. Đứa bé kia ở sát một bên, hỗ trợ nâng cột sống của mẫu thân, chầm chậm đỡ thân thể vô lực của bà xuống.

Sau đó nó nhanh chóng xé lấy một miếng vải che lấy thân thể lõa lồ của bà.

“Nè, bà có khỏe không?”. Chu Nhan vén mái tóc dài bẩn thỉu rối tung trên mặt đất, nhỏ giọng hỏi cái người không còn hình người kia. Người đàn bà miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy nàng thì ánh mắt đang lờ đờ bỗng sáng lên.

“Ô… ô…”. Ngư cơ cố sức hé miệng, nhìn qua nàng một chút, rồi lại quay đầu nhìn đứa con trai bên cạnh, ánh mắt lo lắng, hai con ngươi màu xanh ngấn nước, nhưng mà miệng bị cắt đi đầu lưỡi làm thế nào cũng không thể trả lời.

Khi thấy người hũ sờ sờ trước mắt, mọi người đều hít phải một hơi khí lạnh.

“Trời ơi! Trong hũ quả nhiên là Giao nhân, hơn nữa lại còn là nữ giới? Lúc nãy ta còn tưởng thằng cha kia chém gió chứ!”.

“Tại sao Tây Hoang lại có Giao nhân? Trong sa mạc có cá à? Lại còn bảo nhặt được ở bờ Xích Thủy? Xích Thủy thì làm gì có gì ngoài bùn lầy đâu, sao lại có Giao nhân được chứ? Chắc chắn là thằng cha ấy nói điêu rồi”.

“Ta đoán, chắc là do nhà giàu quý nhân nào đó vứt bỏ rồi.”

“Giao nhân là thứ khó chiều thế nào chứ, không có nguồn nước dồi dào sạch sẽ thì không sống nổi đâu, cho dù bỏ trên vạn lượng vàng ra mua, vận chuyển về Tây Hoang cũng phải mất nhiều tiền mới nuôi được, bằng không thì không quá ba tháng cũng mất nước mà chết… Trừ phi là vương thất quý tộc, còn dân du mục bình thường nuôi thế nào được chứ?”.

“Có lý lắm! Ngươi nói chuẩn!”.

“Thật là, rốt cuộc là ai làm chứ? Điên rồi sao? Giao nhân đang yên lành lại chặt tứ chi bỏ vào hũ rượu, mặt cũng rạch nát luôn! Nếu bắt đến Diệp Thành thì có thể bán được bao nhiêu tiền chứ?”.

“Ôi, nhìn bà ta có vẻ sắp tiêu rồi…”.

Giữa tiếng xì xào to nhỏ, đứa bé kia chỉ nắm chặt lấy tay mẫu thân, để cho ánh mắt rã rời của bà không nhắm lại lần nữa. Nhưng mà ánh mắt của Ngư cơ vẫn nhìn Chu Nhan, miệng yếu ớt muốn kêu cái gì, mái tóc màu xanh ngọc rối bời rũ xuống, giống như rong rêu làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Mẹ, mẹ…”. Đứa bé kia lắc mẫu thân, giọng run rẩy.

Đám người xung quanh nhìn đứa bé này, lại nhỏ to nghị luận.

“Ồ, đứa bé này cũng là một Giao nhân đấy”.

“Tuổi quá nhỏ… trông chắc chỉ mới sáu mươi thôi? Còn chưa có phân hóa giới tính nữa.”

Nghe được lời này rất nhiều người bừng tỉnh: “Thảo nào tên kia bí quá hóa liều, một tiểu Giao nhân chưa biến thân, bắt đến Diệp Thành cũng có thể bán được hai nghìn lượng vàng… lợi nhuận còn cao hơn cả chuyến hàng này nữa”.

Nhưng mà, có thương nhân khác nhìn trên ngó dưới một phen lại lắc đầu: “Không đúng lắm, đứa bé này trông gầy gò bẩn thỉu quá, phần bụng không đúng lắm, vì sao lại gồ lên? Bị mọc nhọt sao? Nếu là người có bệnh, thì cũng không bán được giá cao đâu”.

“Bất luận thế nào thì vẫn có thể bán lấy tiền, ít nhất cũng có thể móc mắt ra làm ngọc Ngưng Bích mà! Kiểu gì cũng đáng giá hơn nghìn lượng vàng. Đổi là tôi, tôi cũng không kiềm nổi mà hốt đấy.”

Xung quanh bàn luận rôm rả, vô số ánh mắt soi thẳng vào đôi mẹ con Giao nhân, nhìn từ trên xuống dưới như soi xét món hàng rồi tự mình đánh giá.

Dù sao những thương nhân đến từ Tây Hoang này không có cơ hội như các thương nhân vùng duyên hải phía Nam có thể đánh bắt mua bán Giao nhân, mà hai bên phía Đông và Tây Diệp Thành là nơi chuyên mua bán nô lệ Giao nhân, cũng khiến cho đa số bọn họ đều mong muốn không kìm nổi, hôm nay hiếm hoi lắm mới gặp được thì phải xem cho đủ mới thôi.

Nhưng mà mặc cho xung quanh xoi mói thế nào, đứa bé chỉ nhìn mẹ nó.

Chu Nhan vẫn lấy tay đỡ tấm lưng mềm oặt của Ngư cơ, người đàn bà này bị bỏ vào hũ rượu lâu quá rồi, cột sống đã gãy, mất đi sức nâng đỡ. Chu Nhan đỡ nàng, cảm nhận được sự lạnh lẽo đặc biệt của Giao nhân, miễn cưỡng truyền chút sinh cơ cho người sắp chết.

Rốt cuộc khí sắc của Ngư cơ cũng tốt lên một chút, nhìn nàng một cái mơ hồ, đôi môi tái nhợt giật giật, tựa như muốn nói cái gì, nhưng không sao phát ra được âm thanh.

“Bà yên tâm, mụ đàn bà hại bà đã bị Đế đô bắt lại xử ngũ mã phanh thây rồi! Ngay cả con trai bà ta cũng chết trước mặt bà ta, ác quả ác báo mà!”. Chu Nhan nâng bả vai bà dậy, nhỏ giọng nói bên tai bà: “Bà tỉnh lại chút, tôi đưa bà đi Diệp Thành, tìm một đại phu xem bệnh cho bà được không?”.

Tin tức này khiến cho người sắp chết chấn động, ánh mắt của Ngư cơ bỗng nhiên mở to, nhìn chặt vào Chu Nhan, mấp máy khóe miệng, miệng hơi cong lên, trong miệng trống không phát ra một tiếng cười.

“Mẹ!”. Đứa bé kêu xé ruột: “Mẹ!”.

Ngư cơ chậm rãi đảo mắt, nhìn qua đứa con trai, hình như muốn xoa đầu của nó, nhưng lại không có tay để làm.

Bà kêu “a a” rồi gắng gượng đưa đầu qua, dùng thứ duy nhất có thể động đậy là gò má cọ vào má đứa con mình, lòng Chu Nhan đau xót suýt rơi lệ, vội vã ôm nàng sát về phía đứa trẻ.

Ngư cơ dùng hết sức, dán mặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, nhẹ nhàng hôn nó một cái.

“Mẹ! Mẹ!”. Trong khoảnh khắc, đứa bé quật cường rốt cuộc không nhịn được bật khóc, ôm lấy cổ mẫu thân: “Đừng bỏ lại con!”.

Ngư cơ cũng rơi nước mắt, thở dốc thật lâu, nhìn con mình rồi lại nhìn Chu Nhan, ánh mắt ảm đạm lóe lên vẻ khẩn cầu, khó khăn mở miệng.

“Bà yên tâm, cứ giao cho ta!”. Khoảnh khắc kia, hiểu được ý của bà, Chu Nhan cảm thấy dâng trào nhiệt huyết, xúc động nói: “Chỉ cần có ta ở đây, không ai dám bắt nạt con bà đâu”.

Ngư cơ cảm kích nhìn nàng, chầm chậm gật đầu, một chút, lại một chút, nước mắt trong suốt từ khóe mắt bà chảy dài trên khuôn mặt dơ dáy, ngưng kết thành hạt ngọc trên thảm. Thương nhân xung quanh phát ra tiếng kêu thảng thốt, xúm lấy theo bản năng.

“Giao châu! Đây là ngọc châu do nước mắt Giao nhân hóa thành!”.

“Trời ơi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy đó!”.

“Bao nhiêu tiền một viên thế? Một lượng vàng à?”.

Giữa tiếng ồn ào bàn tán, nước mắt bà rốt cuộc ngừng rơi, Ngư cơ nhìn đứa bé lần cuối, đầu bỗng nhiên ngã xuống, rơi vào khuỷu tay của Chu Nhan. Trái tim trong lồng ngực từ từ yên tĩnh lại, không còn đập nữa.

Chu Nhan sửng sốt trong giây lát, chán nản buông bà ra: “Bà ấy… bà ấy chết rồi?”.

“Cút đi!”. Đứa bé bỗng nhiên run mạnh, một tay đẩy nàng ra, đoạt lại thi thể mẫu thân, ôm siết lấy: “Cấm được động vào!”.

“Nhóc muốn làm gì?”. Chu Nhan ngạc nhiên: “Mẹ nhóc chết rồi!”.

Đứa bé không để ý nhiều đến nàng, toàn thân run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, im lặng buộc thi thể mẫu thân trong tấm thảm, cẩn thận ôm lấy, sau đó buộc một cái nút, nửa kéo nửa nhấc, muốn mang thi thể mẫu thân từng bước từng bước rời khỏi nơi này.

“Ê…”. Chủ hàng của tấm thảm kêu lên một tiếng, lại sợ hãi nhìn qua Chu Nhan, không dám lên tiếng nữa. Mỗi tấm thảm này đều có giá một lượng vàng đó, hơn nữa Giao nhân kia đã chết cũng không thể lãng phí đôi mắt được. Đôi mắt của Giao nhân là bảo bối đó, chỉ cần dùng dao bạc moi ra, giữ ở trong nước, tới Diệp Thành tìm thợ làm thành đôi ngọc Ngưng Bích, có thể bán được giá cao đấy, nói không chừng còn kiếm được nhiều hơn chuyến hàng này của gã.

Nhưng mà thấy quận chúa phủ Xích Vương ở bên cạnh, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Sao vậy? Nhóc muốn đi à?”. Chu Nhan hơi bất ngờ, cũng có chút tức giận, đuổi theo hỏi một tiếng: “Nhóc không nghe thấy mẹ nhóc trước khi chết đã nhờ ta chăm sóc cho nhóc sao? Bây giờ nhóc muốn đi đâu?”.

Đứa bé kia không thèm quay đầu, ngoảnh mặt làm ngơ đi về phía trước.

“Nhóc điếc à?”. Chu Nhan nhíu mày, lớn tiếng: “Nhóc con! Quay lại cho ta!”.

Đứa bé vẫn không dừng lại, cố nhịn khóc không kêu lấy một tiếng. Nó còn nhỏ tuổi, thân thể gầy yếu, kéo một người đi rất lâu, đôi tay đôi chân nhỏ run rẩy không ngừng, nửa đi nửa bò trên đường cái.

Thương nhân xung quanh hai mặt nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều tràn đầy nỗi tiếc rẻ.

Một Giao nhân yếu ớt như vậy, chỉ sợ không đi khỏi đây được bao xa đã chết giữa đường rồi. Mà cho dù đứa bé đó may mắn qua được, sống tới Diệp Thành, là một Giao nhân vô chủ không có bảo đảm cũng không được chủ nhân che chở, cũng sẽ bị coi như nô lệ trốn chạy mà bị bắt lại lần nữa, tiếp tục bán trao tay trên chợ. Nếu đằng nào cũng vậy thì không bằng ở đây trực tiếp bị người mang đi còn hơn.

Đi theo quận chúa Xích tộc, là chốn về tốt nhất của nô lệ.

Chu Nhan ở phía sau liên tiếp kêu vài tiếng, đứa bé này kéo thi thể mẫu thân, vẫn cứ nhích từng bước từng bước một về phía trước, trong lòng nàng cũng bắt đầu nổi giận, vụt chiếc roi trong tay, lớn tiếng: “Không ai được cản! Cho đứa bé đó đi!”.

Đám người ở đó lật đật tản ra, nhường cho đứa bé một con đường.

Khoảnh khắc kia, đứa bé rốt cuộc cũng nhìn nàng một cái, đôi mắt đứa bé sâu không thấy đáy, như biển rộng bao la, nhưng không hề trong trẻo, tràn đầy lạnh lùng và căm thù, mang theo thù hận thấu xương.
Nhấn Mở Bình Luận