“Ta thật muốn nhìn xem mi có thể đi được bao xa?”. Chu Nhan bị nhìn bằng ánh mắt như vậy, nhịn không được cười lạnh một tiếng, dùng roi ngựa chỉ vào đứa bé kia: “Nhóc con, đừng có không biết điều! Cút cho ta, đến lúc đó nếu chết đói chết rét bị người đánh chết cũng phải có cốt khí một tí, chớ có trở về cầu xin ta!”.
Đứa bé hung hăng liếc nhìn nàng, nhưng không quay đầu lại mà cứ thế đi về phía trước.
Chu Nhan tức đến giậm chân, hận không thể dùng roi quất cho thằng nhãi kia té trên mặt đất.
“Quận chúa, mau trở lại xe thôi!”. Phía sau truyền đến tiếng của Thịnh ma ma: “Đừng ganh hơn thua làm gì, chúng ta không thể lãng phí thời gian nữa, phải nhanh tới Diệp Thành thôi”.
Chu Nhan hầm hừ quay về, một bụng tức giận không biết trút đi đâu, đi ngang qua chỗ chủ hàng kia và những thương nhân khác đang đứng xúm xụm tranh nhau ngọc châu hóa thành từ nước mắt Giao nhân thì tiện tay quất một roi: “Còn dám nhặt? Người đâu, lôi về phủ Xích vương cho ta! Dám thu giữ Giao nhân vô chủ, lén buôn bán!”.
Chủ hàng kêu đau một tiếng, buông lỏng tay nhặt ngọc ra, luôn miệng cầu xin, nhưng cõi lòng Chu Nhan vẫn bừng bừng lửa giận trở vào trong xe ngựa. Mới vừa vào thùng xe, nàng đã thò đầu ra, gọi một thám báo tới: “Qua đây, bảo một người đi trông chừng thằng nhóc con kia cho ta! Đứng xa mà canh! Đến lúc nào thẳng ôn đó không chịu được nữa sắp chết rồi thì trở về báo cho ta biết!”.
“Vâng”. Thám bão lĩnh mệnh lui ra.
Chu Nhan cười lạnh một tiếng: “Hừ, ta đây muốn nhìn xem ôn con nhà mi có thể mạnh miệng đến cỡ nào? Có bản lĩnh, đến chết cũng đừng trở về tìm ta”.
Xưa ngựa lắc lư đi về phía trước, trong xe rất yên tĩnh, Chu Nhan dường như hơi đờ ra, chống má, hờ hững nhìn ra bên ngoài.
“Tôi nói này quận chúa…”. Thịnh ma ma thở dài, ở một bên không nhịn được rốt cuộc mở miệng.
“Con biết con biết, lần này là con nhiều chuyện!”. Tựa như biết ma ma định nói cái gì, Chu Nhan nổi giận đùng đùng nói: “Con sẽ không quản mấy chuyện luyên thuyên ấy nữa! Trực tiếp kệ thằng nhóc con bị xe nghiền chết mà bỏ đi!”.
“Thật ra…”. Thịnh ma ma muốn nói cái gì, cuối cùng thở dài: “Thật ra không thể trách quận chúa, cô từ nhỏ… ờm, từ nhỏ đã đối xử rất tốt… với Giao nhân. Làm sao có thể thấy chết mà không cứu được?”.
Đối xử rất tốt? Chu Nhan hơi sửng sốt, biết ma ma định nói cái gì, mặt không khỏi nóng lên một chút… Đúng vậy, bà vú già này nhìn nàng lớn lên, đương nhiên biết chút cảm xúc trong lòng nàng rồi. Năm nàng mười sáu tuổi, lần đầu tiên nàng cảm nhận được thế nào là thương tâm muốn chết, cũng may là ma ma già này vẫn làm bạn ở bên cạnh nàng. Trong đôi mắt của bà, nàng mãi mãi là đứa bé, vui buồn mừng giận đều không giấu được.
“Ma ma”. Nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve ngọc trụy long huyết ở trên cổ, do dự hồi lâu, rốt cuộc mở miệng chủ động nhắc đến cái tên hồi lâu chưa nghe đến kia, lưỡng lự hỏi: “Mấy năm nay… bà, bà có nghe được tin tức gì của Uyên không?”.
Thịnh ma ma lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu nhìn nàng: “Quận chúa, người còn chưa từ bỏ ý định sao?”.
“Con muốn gặp lại huynh ấy một lần”. Chu Nhan chậm rãi cúi đầu: “Con nghĩ giữa chúng con vẫn còn duyên phận, không nên kết thúc như vậy… Đêm hôm đó không cần biết thế nào cũng không nên là lần cuối cùng giữa con và huynh ấy!”.
“…”. Rõ ràng Thịnh ma ma vô cùng bất ngờ, im lặng hồi lâu mới nói: “Quận chúa, người phải biết rằng, cái gọi là duyên phận, có nhiều lúc chỉ là không bỏ xuống được tự mình lừa mình dối người si tâm vọng tưởng mà thôi”.
Chu Nhan tái mặt, bỗng dậm chân một cái: “Thế nhưng người ta cứ muốn gặp lại huynh ấy một lần đấy”.
“Gặp lại một lần thì thế nào?”. Thịnh ma ma thở dài: “Ừm, quận chúa, người ta đã nói rất rõ rồi, cậu ấy cũng không thích người. Không phải người đuổi cậu ấy ra khỏi vương phủ sao? Bây giờ chẳng lẽ muốn đuổi theo, ép cậu ấy tới chân trời góc bể hay sao?”.
“Con…”. Chu Nhan thở dài, mệt mỏi cúi đầu xuống, thật ra nàng cũng không biết bây giờ gặp lại Uyên thì có thể làm gì, chỉ là nàng không cam lòng mà thôi.
Từ khi nàng còn nhỏ người kia đã trở thành người bạn của nàng, cùng nàng lớn lên, người ấy tuấn mỹ vô luân, dịu dàng thân thiết, cùng nàng trải qua vô số đêm ngày, kết quả thế mà lại không thuộc về nàng. Tình yêu say đắm ban đầu và khổ sở trằn trọc về sau của nàng đều liên quan chặt chẽ đến hắn, làm sao có thể nói biến mất là biến mất được?
Chu Nhan chống má, ngơ ngác xuất thần, Thịnh ma ma ở bên cạnh than thở, lại tiếp tục lải nhải: “Người biết Giao nhân thế nào mà. Bọn họ không chỉ có tuổi thọ gấp mười lần con người, hơn nữa lúc sinh ra cũng không có giới tính”. Thịnh ma ma ho khan vài tiếng, tựa hồ là nói cho nàng nghe: “Đến khi thành niên, gặp người mình thích, lần đầu tiên động tâm, thì cơ thể mới xuất hiện phân hóa. Nếu như thích nữ nhân, họ sẽ trở thành nam tử. Hoặc là hai tiểu Giao nhân không có giới tính cùng hẹn ước, đi đến trước mặt Đại Tế Ti của Hải quốc tự mình lựa chọn, cùng nhau biến thân…”.
“Con biết”. Nàng hiểu ngụ ý của ma ma, nhẹ giọng thì thào, thở dài vài tiếng không thể nghe thấy: “Con biết hết…”.
Đúng vậy, vào lúc nàng gặp được Uyên, Giao nhân trong phủ Xích vương suốt hai trăm năm này đã là một nam tử tuấn tú trưởng thành. Nhưng vậy huynh ấy đã gặp chuyện gì trong quá khứ? Thích nữ tử như thế nào? Sau đó cô ấy lại đi đâu? Còn huynh ấy, tại sao lại ẩn cư ở phủ Xích Vương chứ?
Những chuyện này đều là chuyện xảy ra vào trước khi nàng sinh ra, mãi mãi không thể đuổi kịp.
Theo truyền thuyết, Giao nhân chỉ được lựa chọn giới tính một lần duy nhất trong đời, cũng như bọn họ suốt đời chỉ có thể yêu một người vậy, một khi đã lựa chọn thì mãi mãi không thể thay đổi. Những chuyện này nàng không phải không biết. Thế nhưng thiếu nữ mười sáu tuổi mang mối tình đầu lại mạnh mẽ xông tới, cho rằng có thể khiêu chiến số phận. Bởi vì trước đây cuộc đời của nàng xuôi gió xuôi nước, hầu như không có thứ gì nàng không giành được.
Nhưng mà xông pha đến đầu rơi máu chảy, lại chỉ đổi lấy kết cục như vậy.
Thời gian đã qua hơn hai năm, cứ tưởng rằng khi nhớ lại lòng sẽ không còn đau như trước nữa. Thế nhưng vừa nghĩ tới cái đêm hỗn loạn kia, biểu cảm giật mình mà tức giận của Uyên, trong lòng lại lại đau nhói từng cơn, giống như bị người cho một cái bạt tai.
Thật ra, sau đêm đó, nàng nên chết tâm rồi.
Năm đó, nàng mười sáu tuổi, vừa trổ mã thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, mắt ngọc mày ngài, hào quang rực rỡ, đẹp nức tiếng cõi Tây Hoang. Hầu nhưu mỗi một quý tộc đều khen con gái duy nhất của Xích Vương xinh đẹp tuyệt trần, giống một đóa hoa biết đi.
“A Nhan là đóa hoa?”. Phụ vương nghe xong chỉ cười ha ha: “Hoa sấm sét à?”.
“Phụ vương!”. Nàng bị trêu ghẹo, khó khăn nhịn lại kích động muốn vung một roi.
Nhưng mà từ năm kia trở đi, dường như cảm giác được đứa trẻ mình nhìn lớn lên đã bắt đầu biết yêu, Uyên bắt đầu cố gắng tránh mặt nàng mọi nơi mọi lúc. Hắn không cùng nàng đi học cưỡi ngựa, không cùng nàng đốt đuốc chơi đêm. Rất lâu, nàng cứ nhích tới, hắn lại né tránh, có khi nàng nhích tới gần quá, hắn còn bỏ đi khỏi vương phủ, mấy ngày liền không thấy tăm hơi.
Nếu là nữ tử bình thường, bị né tránh như vậy thì đã hiểu ra từ lâu, biết khó mà lui. Nhưng thiếu nữ mười sáu tuổi ngây thơ vô tri nhiệt tình hừng hực, đâu thể bị một chậu nước lạnh dập tắt lửa tình? Nàng không có kinh nghiệm nên không biết, tình cảm giống như nắm cát trong tay, càng nắm chặt thì càng chảy đi mất.
Đêm hôm đó, nàng nghĩ đủ mọi cách, rốt cuộc chặn được Uyên ở trong phòng.
“Không được đi! Ta, ta có lời này muốn nói với huynh!”. Thiếu nữ mười sáu tuổi sắp tỏ tình lần đầu tiên trong đời, tim đập như trống trận, căng thẳng mà ngượng ngùng, vừa ngốc nghếch lại nóng lòng: “Huynh… huynh…”.
“Có chuyện gì ngày mai hãy tính”. Hiển nhiên hắn nhìn rõ nàng có gì không đúng, thái độ lãnh đạm đẩy nàng ra muốn đi ra ngoài: “Giờ muộn quá rồi”.
Mắt thấy hắn lại muốn đi, trong lòng nàng quýnh lên, bèn lấy Ngọc Cốt trên đầu xuống.
Đó là pháp thuật nàng sử dụng lần đầu kể từ sau đi rời khỏi thần miếu Cửu Nghi.
Nàng dùng Ngọc Cốt làm bút vẽ, từng nét từng nét phác họa dung mạo của mình, giữa môi nhả ra chú ngữ rất nhỏ không thể nghe thấy.
Khi nét Ngọc Cốt quét qua lông mày khóe mắt, thì dung nhan thiếu nữ dưới ngọn đèn đột nhiên thay đổi, đó là Hoặc Tâm thuật. Dùng pháp thuật này, có thể biến mình thành hình dáng nữ nhân mà trong lòng đối phương khát khao nhất.
“Uyên!”. Trước khi hắn rời khỏi phòng, nàng đã hoàn tất pháp thuật, từ sau lưng gọi hắn một tiếng. Hắn cau mày, theo bản năng liếc nhìn nàng một cái, trong khoảnh khắc đó hắn bỗng nhiên chấn động, ánh mắt thay đổi rõ rệt.
Thành công không? Khoảnh khắc này, tim nàng đập loạn lên.
“Là… là nàng?”. Ánh mắt của Uyên tràn đầy khiếp sợ và hoang mang, mang theo nhiệt tình chưa tình thấy. Ánh mắt này khiến cho tim nàng đập thình thình, nàng theo bản năng muốn tìm chiếc gương, soi thử hình dáng mình lúc này. Nàng muốn biết gương mặt khắc sâu trong tim Uyên ruột cuộc trông như thế nào?
“Sao lại là nàng?”. Trong khoảnh khắc nàng vừa định đi lấy cái gương thì hắn bỗng nhiên vươn tay bắt được nàng, thốt lên: “Là nàng… là nàng trở về đúng không? Không thể nào! Nàng… nàng làm sao còn có thể ở đây?”.
Trái tim Chu Nhan đập loạn xạ, hô hấp gấp rút, không dám mở miệng. Hơi thở của hắn ngay bên tai nàng, khoảnh khắc kia nỗi lòng cực loạn, đầu óc trống rỗng, không biết phải làm sao.
Tu vi của nàng còn thấp, ảo thuật này chỉ có thể duy trì một canh giờ, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng quý báu. Nhưng mà, Uyên lại dừng lại ở khoảng cách một bước chân mà nhìn nàng, vươn tay ra, lưỡng lự không dám đụng vào gò má nàng.
Làm sao vậy? Vì sao không động đậy? Nàng nín thở thu khí chờ đợi hồi lâu, nhưng hắn vẫn không cử động, đầu ngón tay dừng lại cách gò má nàng một phân, hơi run rẩy, hình như đang nghi ngờ điều gì đó.
Thiếu nữ mười sáu tuổi rất sợ thời gian trôi qua, bèn lấy hết dũng khí, bỗng nhiên nhón chân, ôm lấy cổ hắn, vụng về hung hăn hôn hắn một cái.
Da thịt Giao nhân lạnh lẽo, ngay cả môi cũng lạnh.
Nàng hôn hắn một cái, sau đó thì dừng lại, có chút luống cuống nhìn hắn, tựa như không biết phải làm sao nữa. Nàng từ nhỏ là người không sợ trời không sợ đất, lúc này lại căng thẳng đến độ tay chân đều run rẩy, sắc mặt như trái cây chín mọng, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.
Nhưng mà nụ hôn vụng về kia lại tựa như đốt cháy trái tim do dự lặng yên trong chớp mắt.
“Diệu Nghi!”. Uyên ôm lấy nàng, khẽ khàng: “Trời ơi… nàng đã về rồi?”.
Nụ hôn của hắn nóng rực, cuồng nhiệt khác hẳn với ôn nhu lãnh đạm ngày thường. Nàng “ưm” một tiếng, nhất thời cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người mềm nhũn, đầu óc trống rỗng.
Tay nhẹ buông, Ngọc Cốt từ trong tay nàng rơi xuống, “keng” một tiếng chạm tới nền đất.
Âm thanh kia cực nhỏ, lại kinh phá ảo cảnh nàng cẩn thận trải ra, tựa như một vết rách nhanh chóng tràn ra, phá vỡ thuật pháp đầu độc lòng người trong nháy mắt!
Khoảnh khắc ấy, đôi ngươi nhiệt tình như lửa đối diện đột nhiên thay đổi, tựa như có gió thổi qua, nhanh chóng thôi đi mây đen che đậy tâm linh. Uyên bỗng cững đờ, nhìn nàng chằm chằm, lại nhìn thấy ngọc bội lộ ra trên cổ nàng, trong mắt lộ vẻ hoài nghi cùng kinh ngạc, lấy tay kéo nó ra, cầm ở trong tay nhìn đi nhìn lại. Tim của nàng đập thình thịch, nhớ khẩu quyết cố gắng duy trì, không để cho pháp thuật mất đi hiệu lực.
“Cô là ai?”. Uyên cau mày, đột nhiên hỏi.
“…”. Nàng không dám nói gì, chỉ vội vàng cúi đầu, pháp thuật này nàng tu luyện chưa tốt, chỉ có thể thay đổi dung mạo, chứ không thể đồng thời thay đổi giọng nói, cho nên nàng rất sợ mở miệng, chỉ e giọng nói không giống sẽ vạch trần diện mục của mình.
“Vì sao không nói gì?”. Ánh mắt Uyên càng thêm nghi hoặc: “Vì sao không dám nhìn ta?”.
Nàng căng thẳng đến không dám hít thở nữa, cứ im lặng cúi đầu như vậy. Hắn nhìn kỹ nàng, ánh mắt thay đổi: “Không đúng… thời gian không đúng! Khi Diệu Nghi còn sống, ta còn chưa lấy được cổ ngọc long huyết!”. Hắn nhìn dây chuyền trên cổ nàng, giọng nói hoang mang mà hỗn loạn: “Không đúng, nàng ấy cũng đã chết rồi… Chết từ rất nhiều năm về trước! Cô… cô rốt cuộc là ai?”.
“Ta…”. Nàng mở miệng, không biết nói gì.