Giọng nói của Tô Khả Khả nhẹ nhàng và ngọt ngào, "Bởi vì đường lên núi không dễ dàng, con muốn giúp chú tiết kiệm khoảng cách ."
Tần Mặc Sâm cố gắng không nhếch miệng lên, "Con quên mất chú nói chú muốn đi thăm sư phụ của con sao?"
"A, chuyện này, thực xin lỗi chú, tối hôm qua lúc con nhắn tin với chú sư phụ của con đã đi ngủ rồi, con quên không kịp nói với ông ấy. Kết quả là sáng nay con đã dậy thì sư phụ đã đi mất rồi"
Tô Khả Khả hơi nhăn mặt.
Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại thả lỏng rồi cười nói: "Nhưng về việc đi học con đã nói với sư phụ rồi. Sư phụ cùng các trưởng bối rất ủng hộ con. Hôm nay sư phụ nói có khách quý đến, sau đó con nghĩ, khách quý chẳng phải là chú sao? "
“Vậy lần sau chú sẽ đến thăm sư phụ của con.” Tần Mặc Sâm nói rồi thuận tiện cầm chiếc túi quấn khăn trải trên lưng Tô Khả Khả
Tô Khả Khả liền nhanh chóng giữ chặt tay nải trên vai, "Không cần đâu chú, không có nặng, con tự xách được."
Tần Mộc nhíu mày, "Như này mà kêu không nặng sao? Nhóc con, buông tay.”
“ò.” Tô Khả Khả buông lỏng đôi tay đang nắm chặt của mình, khóe miệng nhỏ cong lên, ngọt ngào nói: “Cám ơn chú nhé.”
Tần Mặc Sâm cởi tay nải buộc vào vai, không hỏi nhiều.
Trợ lý Ngô bên cạnh khóe miệng giật giật.
Cô ấy sống ở thời cổ đại à? Sao nhìn cái tay nải này như toàn những thứ cổ xưa vậy?
Nhóc con đáng yêu này chẳng nhẽ nghèo tới nỗi đến cái ba lô cũng không có sao?
Sau khi Tần Mặc Sâm buộc chặt tay nải,còn chưa nói gì, bàn tay nhỏ bé của cô liền chủ động nắm lấy lòng bàn tay to của anh.
Người đàn ông hơi sững lại, đôi bàn tay nhỏ bất ngờ nắm lấy bàn tay của anh làm anh chẳng chút phòng bị mà nhận lấy.
“Chú à, tay của chú to quá, con không cầm được.” Tô Khả Khả nhìn tay người đàn ông.
Tần Mặc Sâm sau khi hết ngây người, cũng nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ đang chủ động kia vào lòng bàn tay mình.
Đôi bàn tay to lớn vừa nắm lấy tay cô, tay của Tô Khả Khả chỉ còn lộ ra một ít móng tay sắc bén.
Sao lại mềm..… như thế.
Tần Mặc Sâm cũng không dám dùng sức, sợ không cẩn thận một chút là có thể bóp nát đôi bàn tay bé nhỏ ấy, sau đó chỉ còn nước chảy ra khỏi lòng bàn tay.
“Chú, chú nắm chặt tay của con, đường ở đây tương đối dốc, con dìu chú xuống núi.” Tô Khả Khả nghiêm túc nói.
“Phụt!” Trợ lý Ngô không nhịn được nữa, che miệng cười tủm tỉm.
Tần Mặc Sâm khẽ liếc Trợ lý Ngô một cái, Trợ lý Ngô lập tức nín cười.
“Vậy phiền con rồi.” Tần Mặc Sâm nói với cô nhóc.
“Không cần khách khí, việc nên làm mà, bởi vì chú là người thuê con, lấy tiền làm việc, con phải làm cho tốt.”
Tần Mặc Sâm nhìn cô, hỏi: “Con đối xử với tất cả chủ thuê mình đều quan tâm như vậy sao?”
Tô Khả Khả lập tức nở nụ cười, "Đương nhiên là không, bởi vì chú là chủ thuê đầu tiên của con nên vô cùng có ý nghĩa. Chủ thuê hôm qua là sư phụ giao cho con, không tính. Hơn nữa, làm cái nghề của con quan trọng nhất chính là cái duyên, con đã thích chú ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi. "
Tần Mặc Sâm nghe được lời này, khóe miệng hơi nhếch lên một cái, có thể nhìn ra được trong đôi mắt màu nâu trà trong trẻo kia xuất hiện nụ cười lấp lánh những ngôi sao, chỉ là nụ cười kia rất nhanh liền chìm xuống đáy mắt.
"Chú, chú có thể trả trước phí trong ngày được không? Con không mang theo đồ dùng cần thiết hàng ngày. Con định đi nhà chú xem thiếu gì mới mua." Tô Khả Khả quay đầu nhìn người đàn ông.
"Những thứ đó chú sẽ để trợ lý Ngô chuẩn bị con đừng lo."
“Vâng.” Tô Khả Khả thỏa hiệp, lẩm bẩm nói: “Thật ra con thích tự mình mua đồ, nhưng con không thể rời khỏi chú, nên thôi vậy.”
Tần Mặc Sâm trầm mặc một hồi, đáp: "Cuối tuần này chú có thể đi cùng con."
Tứ gia, e là ngài đã quên cuối tuần này phải tham gia đại thọ tiệc mừng thọ 70 của Từ lão gia rồi!