Trợ lý Ngô không khỏi nheo mắt: Chậc chậc, giọng điệu này giống như được trộn thêm đường, quả thực là ngọt ngấy đến mức không ai từ chối được.
Tần Mặc Sâm im lặng nhìn cô một lát mở cửa xuống xe.
Người đàn ông đứng bên cạnh cô gái, cao hơn cả một cái đầu.
Hai người nói chuyện, một người phải cúi đầu xuống, một người phải ngẩng mặt lên.
Một người cao lớn tiêu sái, một người nhỏ nhắn đáng yêu.
Trợ lý Ngô, người rảnh rỗi đứng ngoài quan sát một hồi, đưa ra kết luận.
Cặp đôi đũa lệch quả thực dễ thương vô đối mà!
"Chú sẽ không để ý những việc nhỏ nhặt như vậy." Tần Mặc Sâm nhẹ giọng nói: "Chú cùng con đi xem một chút."
Người đàn ông buông lỏng tay của Tô Khả Khả, cô liền nghich ngợm nhét tay nhỏ của mình vào tay Tần Mặc Sâm, "Cháu biết rồi, chú tốt nhất!"
Tần Mộc Sâm nhanh chóng liếc nhìn cô, thấp giọng hừ một tiếng, "Đi thôi, giải quyết cho xong vấn đề này, đừng lãng phí thời gian."
Trợ lý Ngô ở lại trong xe, Tần Mặc Sâm cùng Tô Khả Khả đi đến nhà dì Chu.
Con trai con dâu dì Chu làm việc ở thủ đô, công việc bận rộn nên họ chỉ về nhà mỗi cuối tuần. Nên hai người họ liền mang con trai đến nhà bà nội, để bà trông giúp.
Đứa bé kia từ nhỏ ốm yếu, dì Chu vô cùng lo lắng, nhưng tình trạng lần này quả thật rất nghiêm trọng.
Đứa trẻ sáu tuổi vốn hoạt bát lại bỗng nhiên trở nên đần độn, cả ngày ngẩn người, đôi mắt vô hồn đảo qua đảo lại một cách quỷ dị, như thể sẽ chết bất cứ lúc nào.
Chuyện kì lạ xảy ra vào đêm qua, con dâu dì Chu nghe tin con trai bị ốm, vội vàng trở về thăm bé, mẹ chồng nàng dâu hai người đã đưa thằng bé đến bệnh viện trên thị trấn.
Thật kỳ lạ, bệnh viện kiểm tra không phát hiện bất cứ điều gì bất thường cả.
Khi Tô Khả Khả và Tần Mặc Sâm đến nơi, con dâu dì Chu đang sắp xếp hành lí đứng lên chào bọn họ, chị ta chuẩn bị đưa con trai mình lên bệnh viện thủ đô kiểm tra xem sao.
" Quyên Nhi, mẹ mời đệ tử của Tô đại sư đến, để cô ấy xem cho Soái Soái một chút."
"Mẹ! Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, đừng có mê tín! Mẹ mê tín con cũng không nói gì, nhưng đây là chuyện liên quan đến sức khỏe của cháu nội mẹ, mẹ đừng để thói quen mê tín của mình làm ảnh hưởng thằng bé!" Con dâu dì Chu tức giận, nói một tràng.
Dì Chu cũng giận, rất đau lòng, "Sau mẹ có thể hại Soái Soái được? Nó là đứa cháu mà mẹ yêu thương nhất!"
"Mẹ ơi, con xin lỗi! Con lo lắng quá, con biết mẹ cũng chỉ là muốn tốt cho Soái Soái nhưng sức khỏe có vấn đề thì phải đi tìm bác sĩ, mẹ đi tìm mấy tên bói toán lừa đảo ở quê đến, bị lừa tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu vì chuyện này mà tình trạng của Soái Soái chuyển xấu thì phải làm sao bây giờ."
Cô con dâu của dì Chu ăn mặc rất hợp thời, là một trí thức theo chủ nghĩa vô thần, cô ta ghét nhất chính là đám thầy bói lừa đảo này.
Đây cũng chính là nỗi trăn trở lớn nhất của thầy trò Tô Khả Khả, người đời xưa vẫn tôn trọng lão nhân gia, gọi ông một tiếng Tô đại sư, nhưng bây giờ chỉ cần nói đến núi Đào Hoa, đám người trẻ tuổi liền nói trên núi có hai tên thần côn, chuyên lừa già gạt trẻ.
Sau đó, Tô đại sư cũng dừng hành nghề bói toán ở Đào Hoa trấn, đã không kiếm được bao nhiêu mà còn mang tiếng xấu vào người.
Bây giờ, ông chỉ đến bày hàng bên ngoài khu du lịch Đào Hoa trấn, bán một số bùa bình an, bói quẻ đoán mệnh…. .
Khi mẹ chồng nàng dâu hai người đang ầm ĩ trong phòng, mắt Tô Khả Khả đã bị đứa trẻ trên giường hấp dẫn.
Đứa trẻ trên giường hé miệng, nước miếng chảy ra, ánh mắt đờ đẫn vô thần, thỉnh thoảng trợn lên thật to chỉ còn thấy tròng trắng, nhìn như một đứa ngốc.
Là chứng xuất hồn.
"Cô ơi, bệnh của con trai cô không thể trì hoãn nữa." Tô Khả Khả đột nhiên nói.
Cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ, biểu tình nghiêm túc, "Linh hồn của đứa trẻ này rất yếu ớt, chờ đến giữa trưa có lẽ sẽ không chịu nổi sức nóng của mặt trời khi đứng bóng, lúc này sinh mệnh sẽ ngày càng suy yếu... "
Dì Chu nghe lời này sợ tới mức tim suýt nữa ngừng đập, vội hỏi cô: "Tiểu sư phụ, cô có ý gì?"
Tần Mặc Sâm đứng phía sau cô, im lặng không lên tiếng.
Tô Khả Khả thì ngược lại, cả khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại, trông có vẻ rất nghiêm khắc.
Page fb dịch: The Calantha