Ý cười hiện lên trong đôi mắt Tần Mặc Sâm, hắn hỏi: “Vậy chú có cần bái con làm sư phụ không?”
Tô Khả Khả nghe thấy lời nói của hắn, nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi trả lời một cách trịnh trọng khác thường: “Nếu chỉ học vẽ bùa thôi thì chắc cũng không cần phải bái sư nhập môn, bởi vì có rất nhiều bùa chú được dùng chung mà không phân biệt môn phái. Nhưng nếu chú muốn học những thứ khác thì không được, hiện tại con còn quá ít kinh nghiệm, không thể thu nhận đồ đệ, nhưng nếu là sư phụ con thì có thể được.”
Nói đến đây, tròng mắt Tô Khả Khả đảo qua lại vài vòng, cong cong mắt cười nói, “Đến lúc đó chú phải gọi con đại sư tỷ nha!”
Tần Mặc Sâm cười nhẹ một tiếng, “Vậy chú sẽ suy nghĩ một chút, trở về sẽ trả lời con.”
“Chú nhất định là rất có thiên phú, cứ suy nghĩ kĩ một chút nha ~”
Trợ lý Ngô đứng một bên lộ ra nụ cười như mẹ hiền, cảm thấy cô gái thật là một cô gái đáng yêu.
Tuy rằng động tác vẽ bùa của Tô Khả Khả thoạt nhìn rất chuyên nghiệp, Trần Ngọc Quyên vẫn cảm thấy có chút không đáng tin, thì thầm nói: “ Mấy thứ này chú thấy trên TV nhiều lắm rồi, đều là mấy loại đạo cụ lừa người, sao có thể đối phó được ma quỷ.”
Từ trong lời nói Tô Khả Khả nghe ra địch ý của cô đã giảm đi một ít, cũng không còn nóng nảy như trước nữa.
Hiện tại các thầy phong thuỷ đã sớm không còn được như trước, từ rất lâu về trước, những người làm nghề này như bọn họ đều được mọi người ca tụng.
Còn hiện nay đa phần mọi người đều không tin, chỉ có những khách hàng quen từng thành công giải quyết vấn đề mới kính trọng bọn họ, tôn sùng bọn họ là đại sư.
Cũng không thể trách mọi người được, bởi vì có rất nhiều tên gà mờ tu hành không tới nơi tới chốn lại chạy đi khắp nơi hành nghề gạt người, một con sâu làm rầu nồi canh hủy hoại thanh danh của nghề này.
Tô Khả Khả giải thích với Trần Ngọc Quyên: “Đây là dẫn hồn phù, đương nhiên không thể đối phó với ma quỷ, bùa dùng để chống lại ma quỷ khác với loại này
Có điều lời của dì cũng chút đúng, hiện tại có rất nhiều loại bùa chú đều là giả. Bùa chú phải vẽ liền mạch, về nguyên nhân phải vẽ liền mạch chính là bởi vì một khi dừng lại nguyên khí của đất trời hội tụ ở ngòi bút liền tiêu tán.
Một lá bùa không có nguyên khí thì chỉ là một phế phẩm. Người bình thường ngay cả tụ khí cũng không làm được thì nói gì đến vẽ bùa? Mấy là bùa do người bình thường vẽ đều là bùa giả, không hề có tác dụng gì.”
Lúc cô gái nhỏ nói những thuật ngữ chuyên nghiệp này ngữ điệu luôn mang theo một chút cảm giác cổ xưa, có lẽ do là bình thường xem nhiều sách cổ.
Tần Mặc Sâm nghe được cảm thấy rất thú vị, khóe miệng không khỏi nhếch lên một cung độ rất nhỏ.
Trần Ngọc Quyên giễu cợt nói: “ Thầy bói các người đều là dựa vào miệng lưỡi gạt người, lời nói đương nhiên có thể lừa được người khác. Bùa chú phân chia thật giả thế nào còn không phải do các người quyết định sao.”
“Vậy thì hôm nay dì cứ xem cho kĩ.”
Tô Khả Khả nói xong câu này liền không nói nữa mà tiếp tục chuyên chú vẽ bùa.
Cô gái nhỏ rất nhanh liền vẽ ra năm lá dẫn hồn phù.
Đúng lúc này, thím Chu cũng đem ô lụa đen trở về, ô khi mở ra rất lớn, đủ che hết hai người.
Tô Khả Khả dán năm lá dẫn hồn phù thành một vòng tròn lên trên ô.
Mấy lá bùa đó rõ ràng không hề được bôi bất cứ thứ gì lên lại giống như tự mình có keo vậy, vững vàng dính chặt ở trên ô lụa màu đen.
Chu đại thẩm thấy thế, vẻ mặt càng thêm kính sợ, ngay cả Trần Ngọc Quyên cũng có chút giật mình.
“Thím Chu, thím cầm cái ô này đi tìm con trai của thím, đến những chỗ mà bình thường em ấy thích đến đó chơi mà tìm, vừa tìm vừa kêu tên em ấy, nhớ rõ là phải kêu tên thật, tên được ghi trên giấy khai sinh ấy.
Lúc nào cũng phải để ý bóng trên mặt đất, nếu dưới ô có thêm một cái bóng của trẻ con thì thím liền có thể trở về.”
Thím Chu cẩn thận cầm lấy chiếc ô lụa đen dán dẫn hồn phù kia liên tục gật đầu, “Dì nhớ kỹ rồi, đều nhớ kỹ rồi.”
Chờ đến sau khi thím Chu rời đi, Tô Khả Khả buông rèm trong phòng xuống, bảo đảm cho cả phòng chỉ lờ mờ sáng.
Sau đó, cô lấy ra một cây nến trắng đặt ở đầu giường cậu nhóc kia rồi bật lửa đốt nến.
Quả thật là rất lâu rồi hắn chưa nhìn thấy điều gì thú vị thế này.