Tô Khả Khả nhìn chằm chằm tấm biển phòng mạ vàng có in dòng chữ 'phòng VIP', ngây người hai giây, sau đó chớp chớp mắt.
May là cô đứng khá xa, nếu không cái mũi nhỏ của cô chắc chắn sẽ bị cửa đập gãy mất.
Chú ấy thật là hung dữ.
Tô Khả Khả lại gõ cửa lần nữa.
Cô cũng không muốn quấy rầy anh, nhưng mà để hoàn thành nhiệm vụ cô cần vào căn phòng này.
Trong phòng, Tần Mặc Sâm đen mặt gọi điện thoại cho Tần Tuấn Trì.
Màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đang được kết nối.
Tên nhóc chết tiệt này.
Bang, bang, bang.
"Bất ngờ" ngoài cửa vẫn không biết sống chết, gõ cửa liên tục.
Cô gõ đều đều, không nhanh không chậm, âm thanh phát ra cũng không quá lớn.
Tần Mặc Sâm phiền muộn xoa xoa ấn đường.
Chỉ cần một cú điện thoại, cô nhóc bên ngoài sẽ bị ném ra khỏi câu lạc bộ ngay lập tức, thậm chí trước lúc đó còn bị giáo huấn một trận ra trò.
Nhưng nể tình cô còn nhỏ không hiểu chuyện, Tần Mặc Sâm hiếm khi mở lòng từ bi một lần.
Anh mở cửa, có lẽ là cánh cửa đột ngột bị mở ra từ bên trong, Tô Khả Khả đang chuyên tâm gõ cửa không kịp thu tay về, hai ngón tay đang gõ gõ lại rơi vào khoảng không, sau đó vô cùng xui xẻo mà đáp xuống trước…khuôn ngực rắn chắc của người đàn ông.
Tay Tô Khả Khả run lên, vô lực rơi xuống, ngón tay theo quán tính trượt một chút trên vòm ngực đàn hồi.
…Cô không cố ý.
Người đàn ông khẽ run lên, sắc mặt thoáng chốc đen như đáy nồi.
Tô Khả Khả nhìn thấy vẻ mặt này của hắn thầm than không ổn, theo bản năng khom người, định thừa cơ chuồn êm vào phòng, nhưng không ngờ người đàn ông đưa tay kéo lấy cổ áo cô, nhấc lên, xoay một cái, bàn tay chuyển ra phần cổ áo phía sau, dùng tư thế xách gà con đem cả người cô xách lên.
Tô Khả Khả cũng không có giãy giụa, lúc bị anh xách lên cô chỉ dùng cặp mắt to tròn đen láy để nhìn anh.
Đôi con ngươi đen bóng ngập nước, lấp lánh ánh sáng như thể đáy mắt kia phản chiếu toàn bộ dải ngân hà dưới màn đêm.
Cô không cần phải nói gì cả, chỉ cần dùng ánh mắt như vậy nhìn anh thì cũng đủ khiến anh cảm thấy, bản thân mình đang bắt nạt cô.
…Chết tiệt.
Có lẽ là gà con trong tay quá mức ngoan ngoãn, cho nên ngay cả Tần tứ gia không hiểu cái gì là thương hương tiếc ngọc lúc này cũng không nỡ thẳng tay ném cô ra ngoài, chỉ đơn giản đem gà con thả xuống trước của phòng.
“Cho cô năm phút, lăn.” Tần Mặc Sâm lạnh lùng cảnh cáo.
Tô Khả Khả hơi hơi ngửa đầu nhìn anh, âm thanh mềm mại: “Chú ơi, chú cho cháu vào một chút đi mà, cháu bảo đảm trong vòng mười phút sẽ xong việc, có được không?"
Mặc dù cố chủ không yêu cầu, nhưng thời hạn mà sư phụ đưa ra chỉ có ba ngày, tức là ngày mai là hạn cuối rồi đó.
Cô từ Đào Hoa trấn đuổi theo tới đây, vì sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên cũng không dám dừng lại ăn uống đàng hoàng, cũng chỉ mới gặm được một ổ bánh mì trên đường đến đây.
Tô Khả Khả không biết lời này của cô sao lại chọc ông chú hung dữ này nổi giận, mặt anh so với vừa rồi còn muốn đen hơn vài phần, “Đã hết ba mươi giây, cháu còn lại bốn phút rưỡi để cút ra khỏi đây."
Thấy anh lại muốn đóng cửa, Tô Khả Khả vội vàng chạy tới ôm chặt khung cửa, sử dụng cả tay lẫn chân sống chết bám vào cánh cửa, bĩu môi nói: “Lão soái ca, cháu xin chú đấy, cháu chỉ có thời gian một ngày thôi, chú giúp cháu một chút đi mà, cháu…cháu sẽ cố hết sức rút ngắn thời gian, năm phút, cháu chỉ cần vào đó năm phút thôi."
Tần Mặc Sâm nhìn cô hóa thân thành bạch tuộc, gắt gao quấn lấy cửa phòng, vừa bực mình vừa buồn cười.
Năm phút…
Ha hả.
Anh nhìn cặp mắt đen bóng sạch sẽ của cô gái nhỏ, trong lòng hơi rung động.
Hơn nữa, nhìn cô cũng chỉ lớn cỡ tiểu nha đầu nhà lão tam, chẳng hiểu sao lại dấn thân vào con đường khó khăn này.
“Vào đi.” Anh nhàn nhạt liếc nhìn tiểu bạch tuộc một cái.
Hai mắt Tô Khả Khả phút chốc sáng ngời, nghe được anh cho phép, liền hóa thân thành thỏ nhỏ lao vào trong phòng.
Anh chỉ chỉ sô pha bằng thuộc da ở đối diện, lạnh lùng liếc cô, "Ngồi."