Không biết trải qua bao lâu, Tần Mặc Sâm đã đọc xong văn kiện cần giải quyết hôm nay, hắn cúi đầu nhìn xuống đồng hồ trên tay, 9:20pm
“Nhóc con." Mặc Sâm đột nhiên gọi cô một tiếng.
“Dạ? Chú có việc gì?" Bút trên tay Tô Khả Khả cũng không dừng lại, loạt soạt viết các công thức toán học lên giấy.
“Đi ngủ nào.” Giọng nói từ tính của người đàn ông vào ban đêm càng thêm trầm thấp dễ nghe.
“Con làm xong đề này nữa sẽ đi ngủ, chú ngủ trước đi nha."
Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên
Cái hộp giấy kia và hình nộm rõ ràng được làm từ cùng một loại giấy, thế nhưng hiện tại hình nộp bằng giấy đã bị thiêu rụi, nhưng cái hộp giấy vẫn hoàn hảo, không bị cháy xém chút nào.
Tần Mặc Sâm không những không rời đi mà ngược lại tiến về phía cô.
Trên mặt đất, ảnh ngược của người đàn ông và cô gái nhỏ sát gần nhau, đầu hai người dường như dính cùng một chỗ.
“Chỗ này viết thiếu một con số 0." Ngón tay thon dài của người đàn ông chỉ vào một vị trí trên giấy nháp.
“Ồ? Thật là vậy! Chẳng trách con tính nảy giờ cũng tính không ra."
“Sau này nếu phát hiện kết quả không đúng, phải kiểm tra bài làm lại từ đầu, đừng cứ chăm chăm tính mãi công thức cũ, đôi khi ngay từ bước đầu con đã tính sai rồi."
“Con hiểu rồi chú ơi~”
“Hơn nữa, một bài toán có rất nhiều cách giải khác nhau, ví dụ như bài con đang làm. Phải giải bằng nhiều cách khác nhau, so sánh ưu khuyết điểm của từng phương pháp, điều này sẽ giúp ích cho việc phát triển tư duy."
Tần Mặc Sâm viết xuống hai cách giải khác bên cạnh bài làm của cô, phân tích cho cô nghe: "Phương pháp con đang dùng là cách thứ nhất, mà cái chú đang viết đây là cách làm thứ hai, con làm như thế này sẽ vừa ngắn gọn vừa dễ hiểu, còn chỗ này…."
Sau khi Tần Mặc Sâm phân tích xong đề này, ánh mắt Tô Khả Khả nhìn hắn dường như đang phát sáng.
Tần Mặc Sâm cảm thấy buồn cười, chẳng qua là đề toán tiểu học mà thôi.
Hai người cùng nhau giải xong đề toán đó, dưới sự đốc thúc của Tần Mặc Sâm, Tô Khả Khả mới miễn cưỡng ra khỏi thư phòng.
“Chúc chủ ngủ ngon ạ.” Trước khi đóng cửa, Tô Khả Khả vẫy tay với Tần Mặc Sâm.
Tần Mặc Sâm cũng vẫy tay đáp lại cô.
Hắn quay đầu trở về phòng mình, vừa mới nằm xuống giường còn chưa kịp nhắm mắt lại, cửa phòng hắn đã từ từ mở ra, một cái đầu nhỏ dè dặt thò vào.
“Chú ơi~” Cái đầu nhỏ lên tiếng gọi hắn.
Tần Mặc Sâm ngẩng đầu, ừ một tiếng, “Làm sao vậy?”
“Con muốn mua một cái điện thoại, tối mai chú có thể đưa con đi mua không?" Tô Khả Khả chớp đôi mắt to đen láy.
Tần Mặc Sâm “Ồ?” một tiếng, “Sao lại muốn mua điện thoại? Không sợ nghiện smartphone sao?”
Thanh âm người đàn ông vẫn như cũ, không chút phập phồng, nhưng nếu nghe kĩ, sẽ phát hiện trong giọng nói hắn ẩn chứa chút ý cười trêu chọc, Tô Khả Khả lè lưỡi nhìn anh, “Nghiện smartphone chỉ là cái cớ sư phụ dùng để lừa gạt con thôi, bản thân ông ấy không biết dùng điện thoại, cho nên cũng không muốn cho con dùng. Con thấy lão nhân gia cố làm vẻ mặt nghiêm trang để che giấu ý xấu của mình, nên mới làm như đã tin tưởng lời ông ấy nói." Cô cười vui vẻ.
Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên
Cái hộp giấy kia và hình nộm rõ ràng được làm từ cùng một loại giấy, thế nhưng hiện tại hình nộp bằng giấy đã bị thiêu rụi, nhưng cái hộp giấy vẫn hoàn hảo, không bị cháy xém chút nào.
"Nhưng bây giờ sư phụ không ở đây, con dùng điện thoại ông ấy cũng không biết được. Hơn nữa, con muốn điện thoại để phục vụ học tập mà, Tần Tinh nói trên điện thoại có rất nhiều phần mềm hỗ trợ học tập, nếu con muốn tự học thì các phần mềm này sẽ rất hữu dụng, đặc biệt là các ứng dụng học tiếng anh, con có thể học ngữ điệu và cách phát âm của người bản địa.
Con có rất nhiều thứ muốn học, tóm lại là đâu thể lúc nào cũng làm phiền chú được."
Tần Mặc Sâm nghĩ nghĩ nói: “Ngày mốt đi, mốt là thứ bảy, không phải con còn muốn mua ít đồ lặt vặt sao? Hôm đó chúng ta cùng nhau đi mua."
Tô Khả Khả vội vàng gật đầu, cười đến thập phần vui vẻ, "Dạ chú!"
“Đúng rồi chú ơi, còn có một chuyện, con muốn hỏi chú nè, hmmmmmm….” Tô Khả Khả nói đến đây, âm thanh dần dần nhỏ lại, trên mặt cũng ửng hồng một mảnh.
Bình thường Tần Mặc Sâm ghét nhất những người nói chuyện bỏ lửng thế này, hắn làm gì có nhiều thời gian nghe bọn họ lảm nhảm như vậy, nhưng đối với Tô Khả Khả, sự kiên nhẫn của hắn đối với cô dường như là rất nhiều.
Có lẽ bởi vì cô vẫn là một cô nhóc nhỏ, yêu cầu của anh đối với cô mới có thể hạ thấp xuống một ít.
“Có chuyện gì nói đi.”
“Chú ơi~ Cái đó…. Tiền lương mấy ngày nay, khi nào chú mới thanh toán cho con ạ?" Tô Khả Khả nói thầm: “Chú nên cho con kì hạn rõ ràng nha."
Nghĩ rằng cô có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng cùng anh.
Tần Mặc Sâm:……
Cổ họng Tần Mặc Sâm ngứa ngáy, nhịn không được ho khan một tiếng.
“…Chờ sau khi mua điện thoại xong, chú lập tức chuyển khoản cho con."
Tô Khả Khả gật đầu thật mạnh, “Dạ được ạ. Chú ơi~ Con ở chỗ này của chú thật là tốt, chú cho con đi học, còn đóng học phí cho con. Chú nhớ phải khấu trừ mấy khoản tiền này trước rồi hãy thanh toán lương của con nha."
Tần Mặc Sâm nhàn nhạt ừ một tiếng.
Ngoài miệng tuy là đồng ý, nhưng trong lòng anh nhịn không được mỉm cười: Còn muốn trừ tiền học phí với sinh hoạt phí? Anh mà trừ thật thì tiền lương của nhóc con chỉ còn lại mấy đồng.
Tối hôm nay Tô Khả Khả nằm mơ, trong mơ một đống tài liệu và đề toán vây quanh cô, khiến cô muốn choáng váng.
Ngày hôm sau, cô gái nhỏ dậy thật sớm, đứng bên cửa sổ vén rèm miệng lẩm bẩm bài luận ngữ văn, lúc rửa mặt cũng tranh thủ ôn lại công thức toán, ngồi vào bàn ăn sáng vẫn lẩm bẩm không ngừng.
Tần Mặc Sâm liếc mắt nhìn cô gái nhỏ một cái, nhắc nhở: "Nghiêm túc ăn sáng."
Tô Khả Khả nhanh chóng đáp ứng, nhưng vẫn không chuyên tâm nổi.
Cánh tay dài của Tần Mặc Sâm duỗi ra, ngón trỏ và ngón giữa cong lại, gõ lên trán cô một phát, lực đạo mạnh đến nỗi phát ra âm thanh.
“Ai nha!” Tô Khả Khả nháy mắt hoàn hồn, đau đến mức dùng tay ôm lấy cái trán nhỏ đáng thương, nước mắt lưng tròng nhìn người đàn ông đối diện, "Chú! Sao chú lại búng trán người ta?"
Tần Mặc Sâm đã thu tay về, thong thả ung dung ăn bữa sáng, giống như người vừa mới búng trán cô gái nhỏ không phải là anh.
“Tập trung ăn cơm.” Tần Mặc Sâm nhàn nhạt nói câu.
Tô Khả Khả bĩu bĩu môi, “Đã biết.”
Còn một ly sữa, Tô Khả Khả liền ngửa đầu uống cạn, trên môi dính một ít sữa bò, cô không suy nghĩ duỗi đầu lưỡi phấn nộn ra liếm một chút.
Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên
Cái hộp giấy kia và hình nộm rõ ràng được làm từ cùng một loại giấy, thế nhưng hiện tại hình nộp bằng giấy đã bị thiêu rụi, nhưng cái hộp giấy vẫn hoàn hảo, không bị cháy xém chút nào.
Uống xong còn đưa ly đến trước mặt chú nhỏ cho anh xem, chứng tỏ cô rất ngoan ngoãn uống hết.
Tần Mặc Sâm khoác áo vest, quay đầu nhìn cô một cái, "Đi thôi, chú đưa con đến trường."
“Chú, ngày nào chú cũng đưa con đi học như thế con rất ngượng ngùng đó. Tần Tinh luôn tự mình đi xe điện ngầm, con cũng có thể tự đi."
Tần Mặc Sâm dừng một chút, hỏi: “Con biết ngồi tàu điện ngầm không?"
Tô Khả Khả căm giận nói: “Chú, không được khinh thường con, tuy con là một cô gái quê mùa, nhưng lúc trước ra ngoài cùng sư phụ, con cũng đã đi tàu điện ngầm rồi đó !"
Tần Mặc Sâm không khỏi bật cười, "Được rồi, chú xin lỗi mà, vậy con nói xem, từ đây đến trường con đi tuyến xe nào, phải qua bao nhiêu trạm?"
Tô Khả Khả đảo đảo tròng mắt, lập tức nói: “Mặc dù bây giờ con còn chưa biết, nhưng chỉ cần đến ga tàu điện ngầm, nhìn bản đồ sẽ biết."
Tần Mặc Sâm liếc nhìn cô một cái, yên lặng dùng di động tìm kiếm bản đồ cho cô, "Nhớ chưa?"
“Nhớ kỹ nhớ kỹ!”
Tô Khả Khả cảm thấy chú Tần là một vị "phụ huynh" vô cùng xứng chức, cô muốn làm gì, anh đều cho phép cô làm, nếu thấy có gì sai sót sẽ chỉnh lại cho cô, hừ! Không giống sư phụ già nhà cô, chuyện gì cũng bắt cô làm theo lời ông ấy.
Hơn nữa, lão sư phụ của cô thật sự không đáng tin cậy chút nào, đã ra ngoài mấy ngày rồi cũng không thèm nhắn tin cho cô biết tình hình, ông ấy hình như không hề quan tâm đến cô?
Tô Khả Khả đi đến ga tàu điện ngầm, vào quầy bán vé để mua vé tàu.
Sau khi xác định lộ tuyến xong xuôi, cô liền đứng trong trạm chờ tàu đến.
Cô nhóc nhà quê mới đi tàu điện ngầm được một lần duy nhất - Tô Khả Khả cảm thấy khá hưng phấn, cô nhìn dòng người đông đúc qua lại, cảm thán nơi này thật là đông người.
Đột nhiên, cô nhóc đang hứng trí bừng bừng nhìn ngắm khắp mọi nơi, vẻ mặt lại trở nên ngưng trọng.
Hàng ghế chờ trong trạm tàu điện ngầm đã chật cứng người, từ xa bỗng xuất hiện một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Gương mặt người nọ…...
xin lỗi vì đã làm phiền khi chèn tên nhóm dịch, nhưng hiện tại nhiều web mất dạy ăn trộm truyện và còn xóa cả dòng team dịch đi, xin đấy có sức thì tự mà làm, chúng tôi bỏ mồ hôi công sức thuê người về dịch các người muốn ăn không mà cop truyện lấy tiền ư :)