Chỉ dựa vào trang điểm và trang phục, đem một bạn nhỏ mười lăm, mười sáu tuổi biến thành một nữ vệ sĩ, Johan cảm thán, cái này thật sự là thử thách năng lực của hắn.
“Em năm nay mười tám tuổi rồi.” Tô Khả Khả vội vàng sửa lại cho đúng.
“Cô ấy là trẻ vị thành niên.” Tần Mặc Sâm nhàn nhạt nói.
Một giọng điệu, không nhanh không chậm, nhưng lại cùng lúc mở miệng.
Ánh mắt băn khoăn của Johan nhìn quanh hai người một vòng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn có thể nặn ra nước của Tô Khả Khả, cười cười:
“Đúng không, vậy gương mặt này cũng thật là trẻ a. Chờ gương mặt này hoàn toàn trưởng thành, chắc sẽ là một tiểu mỹ nhân.”
Tô Khả Khả nghe được lời này thì rất vui.
Trước kia sư phụ nói cô dù có trưởng thành, cũng chính là mặt bánh bao nhỏ biến thành mặt bánh bao lớn, nhưng người này lại nói cô về sau sẽ trở thành người đẹp?
Hi hi, người này nói chắc là đáng tin hơn so với lời sư phụ nói, rốt cuộc người nhà chính là như vậy, mắt nhìn chắc chắn đúng.
Tần Mặc Sâm thấy cô nhóc trộm cười, vỗ vỗ đầu cô:
“Đi qua đó ngồi, đợi chút nữa Johan sẽ vẽ vài thứ kỳ lạ trên mặt con, con đừng quậy, một lát là được.”
Johan vui vẻ. Ít thứ kỳ lạ?
Một người ít cười nói như Tần tứ gia từ khi nào lại trở nên hài hước như vậy?
Còn có, thái độ của Tần tứ gia đối với cô bé này...
Đây là nuôi con gái, hay là nuôi... người yên nhỏ đây?
Khó trách lại muốn tới nơi này của hắn, hắn từ trước đến nay đều kín miệng, mặc kệ ở trong này gặp được bất cứ sự việc gì đều không nói bậy ra ngoài.
Johan đánh giá mặt của Tô Khả Khả, tự hỏi làm như thế nào xuống tay được.
Tô Khả Khả cũng đánh giá lại hắn:
“Ngài là chủ ở đây ạ?” Dừng một chút:
“Ngài lớn lên không giống người nước ngoài, nhưng rất tuấn tú.”
Tuy rằng ngẫu nhiên sẽ có chút mền nhẹ hoặc có chút cử chỉ có chút gian, âm thanh cũng có chút mỏng, nhưng người này cao một mét tám mấy, ăn mặc rất thời thượng, lớn lên cũng rất tinh xảo, vẫn là một anh chàng đẹp trai.
Nhưng Tô Khả Khả không biết răng, cái vẻ tinh xảo này thật ra là do trang điểm mà có.
Johan ha ha nở nụ cười: “Tôi là ông chủ kiêm luôn nhà thiết kế. Tôi đúng không phải người nước ngoài, nhưng tôi đi du học nước ngoài khi mười tám tuổi, để thuận tiện, liền lấy tên nước ngoài, sau này...”
Hắn nhìn Tần Mặc Sâm: “Sau này bị Tần tứ gia dụ tới đây. Tôi cũng có tên tiếng Trung, nhưng mà tuổi trẻ tham gia các cuộc thi thiết kế, lấy tên Johan, cho nên mọi người đều gọi tôi là nhà thiết kế Johan.”Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở PAGE FB The Calantha -dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên
“Cô bé ngoan, tôi muốn bắt đầu làm, trong quá trình này, em đừng động đậy.”
Tô Khả Khả gật đầu.
Johan mang tới một ít chai lọ còn có các loại cọ trang điểm cao cấp, bày ra đầy một bàn.
Lúc hắn ở trên mặt Tô Khả Khả tô vẽ, Tô Khả Khả liền nhìn vào gương trước mặt.
Mặt cô dần dần thay đổi, đôi mắt không còn lớn như vậy, trở nên có chút hẹp dài, lông mày bị vẽ thêm thô hơn, hơn nữa mi còn hơi nhướng lên, Tô Khả Khả lập tức cảm thấy mình đẹp trai hơn rất nhiều.
“Người này mặt tròn quá đáng yêu, ta hiện tại muốn đêm nó sửa thành hình quả trứng, phần bánh từ xương gò má đến cằm, lại dùng thêm phấn màu tối hơn đánh khối một chút, như vậy có thể nhìn mặt dài hơn, đương nhiên, không phải là thật sự kéo dài ra, chỉ là nhìn như dài ra mà thôi.”
Tô Khả Khả: “À à, được.”
“Khuôn môi của em rất đẹp, lại còn nhỏ, hơn nữa màu môi hồng tự nhiên, giống như một quả anh đào, cho nên tôi muốn sửa sửa một chút dáng môi của em, đem môi trên biến thành vòm nông và rộng một chút.”
Tô Khả Khả: “Dạ dạ.”
Tần Mặc Sâm cúi đầu xem tin tức kinh tế tài chính trên điện thoại, lúc này lại đột nhiên ngẩn đầu nhìn qua gáy của cô nhóc:
“Nhóc à, con không cần trả lời lại hắn. Johan cũng không cần con trả lời lại.”
Johan nở nụ cười:
“Ai da, Tứ gia,ngài từ đâu đào được cô nhóc này vậy, quá đáng yêu rồi đó, tôi cũng muốn nhận nuôi một đứa.”
Rất nhiều nhà thiết kế đều có chung một căn bệnh, lúc làm việc thích lầm bầm một mình, không phải thật sự muốn khách trả lời lại hắn.
Johan chính mình cũng không nghĩ tới, hắn nói một câu, cô bé này liền trả lời một câu, thật sự rất đáng yêu.
Tô Khả Khả thầm nghĩ: Tại sao lại nói cô đáng yêu, cô bình thường rất dữ, quỷ trong thôn Đào Hoa đều sợ cô.
Tần Mặc Sâm liếc Johan một cái, tiếp tục cúi đầu xem điện thoại, nói một câu rất nhẹ: “Chỉ có một đứa.”
Ý như lời nói, người nghe không hiểu.
Trong lòng Johan thầm thấy lạ, cái thái bộ bao che cho con này...thật là.
“Hiện tại tôi muốn sửa sang kiểu tóc của em, tóc tròn như vậy quá đáng yêu, chúng ta đổi thành tóc đuôi ngựa cột cao.”
Tô Khả Khả theo thói quen, lại muốn trả lời một tiếng, những nghĩ đến lời chú vừa nói, cô liền nhịn xuống kịp thời.
Johan buông tóc của Tô Khả Khả, ở trên tóc phun phun xịt xịt một lúc, lại túm lại, cột thành một mái tóc đuôi ngựa tung xõa.
“Cuối cùng, tôi lại thanh cho em một bộ đồ tây trang màu đen bó sát, còn có giày cao gót màu đen đi cùng...”
Mười phút sau.
Johan thở dài: “Nhìn,thôi vậy, em vẫn là nên đi giày da thấp của em đi.”
Cuối cùng, Johan nhìn thành quả của mình, vừa lòng gật đầu, tuy rằng giày cao sẽ đẹp hơn, nhưng giày thấp cũng không làm cô xấu đi chút nào.Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở PAGE FB The Calantha -dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên
“Này, cô nhóc, nhìn mình trong gương xem, có phải rất đẹp hay không. Em chính là vệ sĩ xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy.”
Tô Khả Khả nhìn mình trong gương, trong thời gian ngắn vẫn có chút không quen với tạo hình này.
“Cái này... là em sao?”
Johan cười đến đắc ý: “Là em.”
Tô Khả Khả sờ mặt mình, mỹ nhân trong gương cũng sờ sờ mặt mình.
Ha, đúng là cô rồi.
“Thật thần kỳ.” Tô Khả Khả nhịn không được cảm thán một tiếng.
Giống như lập tức lớn hơn vài tuổi, không có còn vẻ non nớt, ngây thơ lúc trước, âu phục trên người một chút cũng không kỳ quái, người trong gương rất xinh đẹp, rất giỏi giang.
“Chú, chú có thể nhận ra con không?” Tô Khả Khả vội vàng xoay người nhìn về phía Tần Mặc Sâm, cười tủm tỉm hỏi anh.
Mặc dù chỉ là tạo hình đơn giản, Tần Mặc Sâm cũng đã đợi gần một tiếng, nhưng anh cũng không hiện ra một chút không kiên nhẫn nào.
Nhìn đến mặt của cô nhóc, làm anh ngừng mất hai giây, mới nói: “Cũng không phải thay đổi mặt, làm sao lại không nhận ra?”
Xong anh nhìn đồng hồ: “Thời gian vừa đúng lúc, đi thôi.”
“Ai da, tứ gia, ngài không tạo hình một cái sao?” Johan vội vàng gọi lại.
Tần Mặc Sâm nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Anh thường ngày đa phần thời gian đều mang tây trang cùng giày da, lúc này cũng không có ý thay đổi làm tạo hình gì, với anh mà nói, đây là đi ăn cơm trong nhà một người bạn cũ, những người khác như thế nào anh cơ bản không thèm để ý, cũng không cần để ý.
Johan cười nói: “Ngài từ đầu đến chân không có chỗ nào cũng tinh xảo, chỉ là kiểu tóc hơi cứng nhắc một chút, tứ gia thật sự không suy nghĩ đổi một kiểu mới sao?”Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở PAGE FB The Calantha -dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên
“Tạm thời chưa nghĩ đến.”
Johan nhún nhún vai, chỉ có thể từ bỏ.
Ba vị khách quý từ phòng chuyên dụng đi ra, Johan nhìn học trò của mình búng tay một cái: “Hà Nhụy, thay ta tiễn Tần tứ gia cùng vị tiểu thư này.”
Người trong tiệm không ít, Tô Khả Khả lúc trước không có chú ý đến người này, lúc này nhìn đến, biểu cảm của cô thay đổi.
Nhưng cô cái gì cũng không nói, đến khi mấy người đi thẳng ra khỏi cửa, xung quanh không có ai, Tô Khả Khả mới hỏi cô: “Cô gần đây có vấn đề gì cần giải quyết sao? Ta là làm về cái này nha.”
Hà Nhụy hơi sửng sốt: “Vị tiểu thư này, cô nói gì tôi nghe không hiểu.”
Tô Khả Khả nhíu mày: “Cô không biết? Không thể nào, trên người của cô âm khí rõ ràng như vậy, nó ở trên người cô khẳng định không phải lần đầu tiên.”