…Bùa hộ mệnh?
Tần Mặc Sâm cảm thấy chính mình lúc trước tựa hồ bỏ sót một số tin tức quan trọng.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Người đàn ông trả lời điện thoại, không biết nghe được cái gì, lông mày nhíu chặt, “Bị thương nghiêm trọng sao?”
“Tôi hiểu rồi, ngày mai đi gặp hắn.”
“Không bận, vừa vặn có chuyện tìm hắn tính sổ.”
Tần Mặc Sâm mới vừa cúp điện thoại, Tô Khả Khả liền ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, mắt to sáng ngời, hỏi: “Chú, là Tần đại thiếu đã xảy ra chuyện sao? Cháu hôm nay thấy ấn đường của anh ta màu đen, lường trước hôm nay tất sẽ gặp tai ương, cho nên liền tặng anh ta một tấm bùa hộ mệnh, bùa hộ mệnh có thể giúp ngăn tai họa, đáng lẽ anh ta hiện tại không có gì nghiêm trọng chứ.”
Tần Mặc Sâm nghe được lời này, biểu tình trở nên có chút vi diệu.
Bùa hộ mệnh… Ấn đường biến thành màu đen… tai ương…
Hắn nhìn chằm chằm tiểu hạt tiêu trước mặt hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Nha đầu, rốt cuộc cô làm nghề gì?”
Tô Khả Khả buồn bực nói: “Chú không phải không biết, thầy phong thuỷ mà.”
Thấy hắn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, Tô Khả Khả sửa lại, “Thầy phong thuỷ… Học việc?”
Tần Mặc Sâm môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, yết hầu hơi hơi giật giật, ngập ngừng phun ra một câu: “Cháu vừa rồi cùng tôi nói nghề nghiệp lâu như vậy , chính là… thầy phong thuỷ?”
Tô Khả Khả vẻ mặt khờ dại hỏi: “Nếu không thì, còn có thể là… cái khác sao chú nhỏ?”
Tần Mặc Sâm:…
Tần Mặc Sâm sắc mặt trầm mặc một hồi, biểu tình khá vi diệu.
Trong mắt người ngoài hắn vốn thông minh, khôn ngoan và quyết đoán, vừa rồi giống như đã làm một chuyện ngu xuẩn.
“Chú, chú làm sao vậy?”
“Cháu vừa rồi nói tiếp riêng là chỉ…”
“Xem phong thuỷ cùng trừ tà a. Sư phụ sẽ ở bên ngoài bày quán, xem tướng cùng bói toán nói đều là người khác tìm tới cửa, không cần đi xa.”
Nói đến đây, Tô Khả Khả cảm khái nói: “Chú đừng nhìn nghĩ cháu biết nhiều, nhưng là mỗi một loại cháu đều chỉ học được một chút thôi, sư phụ nói cháu nên chuyên một cái thôi, nhưng loại nào cháu cũng thích, cái nào cũng đều muốn học.”
Tần Mặc Sâm trầm mặc.
Một lúc sau hắn mới hỏi tiếp: “Vừa rồi một hai phải tiến phòng ngủ chính, vì sao?”
“Chú thật sự muốn nghe sao? cháu nói sợ chú không tin.”
Tần Mặc Sâm nhấp nhấp miệng: “Nói đi.”
“Phòng ngủ chính của chú có ẩn giấu một diễm quỷ 500 năm, nàng hẳn là nhìn chú, tính toán đêm nay đón chú, diễm quỷ này hai ngày trước suýt làm hại cố chủ, cho nên cố chủ để cho cháu tới trừ bỏ nàng.
''He he, cháu ở cửa đã dán bùa chú còn vẽ trận pháp, nàng giống như một con thú bị mắc kẹt, chỉ là diễm quỷ này thế nhưng học được khống vật, nàng cư nhiên dùng nước làm ướt bùa chú của tôi!”
Những con ma nhỏ bình thường không thể chạm vào vật thật, linh hồn sẽ trực tiếp xuyên qua vật thật, và chỉ những con ma già có linh tính mới có thể điều khiển được vật thật.
Nói đến đây, Tô Khả Khả bĩu môi, có chút tức giận, “Vẽ bùa thật ra không khó, nhưng những tờ màu vàng dùng để vẽ ký hiệu đều là những tờ màu vàng lâu năm dưới đáy hộp áp của sư phụ ch, chúng được nuôi dưỡng bằng nguyên khí của trời đất ước chừng mười năm, giấy vàng bình thường căn bản không thay thế được…”
Tần Mặc Sâm nghe tiểu nha đầu lẩm bẩm, lại lần nữa trầm mặc.
Phòng tắm, diễm quỷ, giấy vàng, thiên địa nguyên khí…
“Chú, chuyện của cháu đã xong xuôi, bởi vì đã hứa với Tần đại thiếu muốn lấy lòng chú, cho nên cháu bắt đầu nha.”
Hắn ủ rũ ậm ừ một tiếng, trong lòng còn đang suy nghĩ, lời “ Lấy lòng “ trong miệng tiểu nha đầu rốt cuộc là có ý gì.
Nhưng mặc kệ là cái gì, thì nhất định không phải như ban đầu hắn nghĩ ... như vậy.
Tô Khả Khả bắt đầu rồi, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào hé mở: “Một con quạ đen khát nước, nhìn đến cái chai có nửa bình nước, nó nghĩ tới hướng ném đá vào trong chai, chú, chú đoán thế nào? Viên đá mắc vào miệng chai. Ha ha ha…”
Tô Khả Khả chính mình cười như một đứa ngốc, thấy hắn không cười, tiếng cười dừng lại, “Chú, không buồn cười sao? Ta đây đổi chuyện khác.”
“Trên vách núi một con chuột nhỏ múa may đôi chân trước ngắn ngủn của nó, nhảy xuống hết lần này đến lần khác để học bay, con dơi bên cạnh nhìn cái đầu gục xuống đầy máu của con chuột, lo lắng mà nói, cha nó à, hay là nói cho nó biết, nó không phải con chúng ta. Ha ha ha…”
Tần Mặc Sâm nhìn tiểu hạt tiêu mập mạp trước mặt, vẻ mặt… Một lời khó nói hết.