Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chú Nhỏ - Quan Sơ Nguyệt

Quan Sơ Nguyệt lạnh lùng từng bước từng bước đi về phía Lý Chi Nghi:”Tại sao cô không tự hỏi cô đã làm gì? Gia đình cô đã làm gì? Ông trời không thiên vị bất kì ai cả, người ác phải bị trừng phạt. Bọn họ chính là phải trả lại những lỗi lầm bản thân gây ra”

Cô ngồi xuống trước mặt Lý Chi Nghi, tay bóp càm cô ta:” Lý Chi Nghi, lúc đầu tôi và cô chẳng có ân oán gì. Tất cả là do cô tạo nên, Quan Sơ Nguyệt này có ân trả ân, có oán báo oán. Lần trước, tôi tha cho cô một mạng, bây giờ lại không biết tốt xấu mà dám gài bẫy tôi? Cô nói xem tôi nên xử lý cô thế nào?”

Từng lời từng lời mà Sơ Nguyệt phát ra vô cùng nhẹ nhàng nhưng khiến người nghe lại cảm thấy rùng mình. Buông càm Lý Chi Nghi ra, cô đứng dậy xoay người lạnh lùng nhìn về phía Trương Cửu Linh rồi cười nhạt, bước chân đi về phía cô ta

Trương Cửu Linh bất giác lùi về phía sau đến khi đụng phải cạnh bàn, tay cô ta đang run lên nhưng mặt vẫn cố giữ bình tĩnh:” Cô muốn làm gì hả?”

- Cô nói xem tôi muốn làm gì? Trương lão đại chắc thất vọng về người con gái này lắm nhỉ? Tôi nói đúng không, Trương thiếu gia?

Mắt Quan Sơ Nguyệt lia đến bức rèm phía xa. Người đàn ông trong đó theo lời cô cũng bước ra ngoài, nhưng nhìn thấy gương mặt cô liền trở nên rất bất ngờ



- Chủ nhân?

Miệng Sơ Nguyệt nhếch lên thành một đường cong. Ngoài cô ra thì tất cả mọi người trong căn phòng này đều rất ngạc nhiên. Trương Cửu Linh nghe em trai mình nói vậy liền lắp bắp nói

- Em nói gì vậy? Em gọi ai là chủ nhân hả?

Trương thiếu gia kia nhìn chị mình nhíu mày:” Cô ấy là hội chủ của Moon. Là chủ nhân của em, cũng là chủ nhân của cha”

Lời nói ấy không quá lớn nhưng khiến người khác không khỏi bất ngờ. Cùng lúc đó, tiếng bước chân bên ngoài truyền vào, là một người phụ nữ, cô ấy đi đến bên cạnh Sơ Nguyệt hơi cúi người:” Chủ nhân, tôi đã xử lý tất cả bơm hẹn giờ ở đây”

Đám người đi cùng Nam Hoài Cẩn nhìn người phụ nữ đó mà ngơ ngác:” Chị Phù? “

Nam Hoài Cẩn không nói gì. Từ lâu anh đã biết, Tô Phù có một thế lực khác bên ngoài chống lưng, nhưng không rõ là ai. Bây giờ thì biết rồi, là hội viên của Moon, một tổ chức vô cùng thần bí, với thế lực vô cùng lớn thường nhận điều tra thông tin bằng một khoảng tiền rất lớn

Điều không ngờ chính là hội chủ của tổ chức ấy lại là vợ tương lai của anh – Quan Sơ Nguyệt

Quan Sơ Nguyệt liếc nhìn Trương thiếu gia:” Trương Cửu Linh tôi giao cho cậu, còn Lý Chi Nghi thì xử lý đi”

Lý Chi Nghi nhìn cô không cam tâm mà hét lên:" Quan Sơ Nguyệt cô không thể đối với tôi như vậy. Các người muốn làm gì hả? Buông tôi ra"



Mặc cho sự la hét của cô ta, chẳng ai thèm để ý, Trương Cửu Linh không nói gì cứ như người bị câm. Cô ta bị em trai mình kéo đi mà không hề phản khán lại

Sau đó cô đi đến vỗ vai Tô Phù:” Vất vả rồi, cô có thể về trụ sở rồi”

- Chị dâu, chị là hội chủ của Moon? Thật lợi hại

Đám người kia thay nhau tán thưởng Quan Sơ Nguyệt. Tô Phù liếc nhìn họ khinh thường:”Lúc trước các người nói cô ấy không bằng với Nam ca bây giờ ai hơn ai còn chưa biết đâu”

- Chị Phù, chị đâu thể nói như vậy

- Lúc đó bọn em chưa biết mà

Đám người bọn họ ồn ào rời đi, trong phòng chỉ còn lại Nam Hoài Cẩn và Quan Sơ Nguyệt. Anh nhìn cô khẽ cười

- Anh cười gì thế?

Cô nhìn anh đầy khó hiểu, lại nghe lời nói của anh:” Vốn anh nghĩ em có một thế lực nào chống lưng, không ngờ lại là Moon. Điều anh bất ngờ nhất chính là hội chủ của Moon lại là em”

- Trước kia, anh từng rất tò mò hội chủ thật sự của Moon là ai? Sao có thể làm nên một tổ chức lớn mạnh như vậy, không ngờ người đó là vợ của mình

Nam Hoài Cẩn bước đến ôm cô vào lòng, Sơ Nguyệt nhìn anh không rõ là tâm trạng gì, cô thở hắc ra một hơi rồi mở miệng:”Chuyện này em không định giấu anh, chỉ là muốn tìm một cơ hội thích hợp”

- Không sao, chẳng phải anh biết rồi sao

- Thật ra tổ chức không phải do em lập nên. Người lập nên là sư phụ của em, ông ấy chẳng may mất sớm giao tổ chức lại cho em. Sau đó em giúp ông ấy phát triển

Quan Sơ Nguyệt kể lạo ngọn ngành mọi chuyện cho Nam Hoài Cẩn nghe. Anh nhìn cô mỉm cười dịu dàng rồi ôm cô vào lòng:" Cảm ơn em, Sơ Nguyệt. Cảm ơn vì đến bên cạnh anh. Đời này gặp được em chính là món quà tuyệt vời mà ông trời đã tặng anh"

Mọi sóng gió đã kết thúc tại đó, cô và anh có thể ở bên nhau mãi mãi rồi đúng không? Có lẽ hiện tại không thể trả lời được, chi bằng cứ để thời gian trả lời cho mọi thứ
Nhấn Mở Bình Luận