Hôm nay là một ngày hè nóng nực. Ánh mặt trời chói chang xen qua từng kẽ lá, in xuống nền đất những vệt rõ ràng. Cơn gió mát thi thoảng thối qua khiến lòng người thỏa mãn.
Thiên Nhi nằm dài trong phòng điều hòa 26 độ, đôi mắt lim dim ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài qua chiếc cửa sổ lớn chạm đất. Lúc này phía cửa vang lên tiếng gọi trầm ấm của người đàn ông
- Tiểu Nhi, em đói chưa? Muốn ăn gì để anh làm cho?
Tính đến nay đã là tháng thứ 5 Thiên Nhi mang thai. Bụng cô đã lớn hơn trước nhiều, tiểu bảo bối cũng phát triển rất khỏe mạnh, cô thường xuyên cảm nhận thấy những cái đạp nhẹ nhàng của con. Nhưng cùng với đó, chứng ốm nghén của cô cũng nặng hơn, thậm chí có ngày chẳng ăn được gì, chỉ uống được cốc nước lọc. Mẹ Lãnh cà Dục Phong đều vô cùng lo lắng, kiếm đủ loại thức về để chiều cái bụng cô, nhưng cũng cô cũng chỉ ăn được một vài món. Ngoài ra tính tình cô không như người khác trở nên thất thường hơn, ngược lại còn có vẻ trẻ con hơn, thích dính người vô cùng.
Thiên Nhi uể oải dang hai tay về phía anh. Dục Phong hiểu ý liền tiến tới ôm cô vào lòng, cưng chiều hôn lên trán rồi xoa cái bụng căng tròn của cô
- Tiểu Bảo Bảo, con nói xem tại sao mẹ con lại nghén lâu như vậy chứ? Hay là con thay cha khuyên mẹ đi!
Anh vừa nói, bụng cô liền có động tĩnh, như thể đứa bé đang đáp lại lời anh mà đạp mấy cái.
Thiên Nhi phụng phịu
- Hai cha con được lắm! Chưa gì đã hùa nhau ăn hiếp em!
Dục Phong cười cười thỏa mãn, rồi kiên nhẫn hỏi lại vợ:
- Nhóc con, em muốn ăn gì nào?
Từ khi cô mang bầu, anh lại thích gọi cô là 'nhóc con' như trước. Cô hỏi anh tại sao thì anh rất thản nhiên mà đáp lời: "Vì anh chuẩn bị có thêm một 'nhóc con' nữa để chiều chuộng!". Câu trả lời nghe chẳng liên quan gì cả, nhưng Thiên Nhi vẫn thấy hài lòng, vui vẻ mà gọi anh: "Thế chú chiều em cho tốt vào nhé!"
- Em không muốn ăn gì cả! - cô ngước lên nhìn anh, đáp
- Không được, em phải ăn thì mới có sức nuôi con chứ! Dạo này em gầy lắm rồi, mà còn tận 4 tháng nữa mới sinh, làm sao chịu nổi?
Anh lo lắng ôm cô lên, chuẩn bị bế cô xuống nhà cùng mình luôn
- Mẹ bảo anh phải chăm em cho tốt, ngày mốt mẹ sang mà em không tăng lạng nào, anh sẽ phải chịu đòn đó. Coi như là em thương xót cho anh mà ăn nha nhóc con!
Cô cũng thuận theo, quắp chân qua eo anh, hai tay vòng ra sau đầu ôm chặt, rúc khuôn mặt nhỏ bé vào hõm cổ anh rồi nũng nịu
- Ừm, em cố lắm rồi, nhưng ăn sẽ nôn hết, rất khó chịu!
Dục Phong dịu dàng vuốt ve, trên môi nở nụ cười bất lực.
.....
Tháng thứ sáu, bụng cô lớn hơn vài phần, may là chứng ốm nghén đã giảm hẳn. Thiên Nhi ăn uống đều đặn nên nhanh chóng có da có thịt trở lại. Mẹ Lãnh càng thường xuyên qua thăm cô. Dục Phong thì có vẻ không thích điều này, luôn hỏi
- Mẹ lại đến nữa sao?
- Mẹ mày đến mà thái độ mày như thế à? Cũng hên, tao không tới thăm mày, nếu không chắc máu dồn lên não quá! Đúng không con dâu, cháu nội của mẹ?
Bà yêu chiều cười với cô, trực tiếp đem 'đứa con ruột' của mình quẳng sang một bên.
Còn về lí do tại sao anh không thích mẹ đến, là vì buổi tối bà sẽ đuổi anh sang phòng khách ngủ, bà sẽ thay anh ngủ cùng cô.
- Không được, mẹ như vậy thật vô lí! Vợ con sao con không được ngủ cùng chứ? - anh càu nhàu
- Ơ thằng nhóc này, sao mày hay cãi mẹ thế nhỉ? Cả tháng mẹ qua có một hai ngày, mày ngủ riêng có một hai ngày thì chết à?
Dục Phong nhìn bà, trong lòng nổi lên suy nghĩ: "Cái gì mà một tháng? Chính xác là ba ngày thì mẹ qua một hai ngày mới đúng!" Nhưng anh nào dám nói ra miệng, chỉ đành phản bác
- Như vậy cũng không được! Con làm chồng phải có nghĩa vụ chăm sóc vợ con chứ!
Bà hừ lạnh, đá mông anh ra khỏi phòng
- Thôi đi, đừng làm điệu bộ chính nhân quân tử ấy! Cha con mày mẹ nắm rõ trong lòng bàn tay cả rồi! Làm gì có chuyện cả đêm mày chỉ ôm với nhìn con bé ngủ?
Anh nghẹn giọng
- Con...con rất nhẹ nhàng...
- Sức trâu sức bò, nhẹ hay mạnh kém gì nhau? Tốt nhất là cách càng xa càng tốt, đẻ rồi mẹ trả vợ cho mày!
Rồi bà dứt khoát đóng cửa, anh tái mặt đành phải ngậm ngùi qua phòng khách.
Thiên Nhi ngồi trên giường lại trái ngược với anh, cô rất hưởng thụ khung cảnh anh bị chửi té tát như vậy. Ai bảo mọi ngày anh ăn hiếp cô cho lắm vào
.....
Tháng thứ 8
Dù còn lâu mới sinh, nhưng mẹ Lãnh đã vô cùng hào hứng lôi cô đi chọn đồ cho em bé. Bà vui vẻ, thỉnh thoảng lại hỏi cô vài câu, phần lớn thời gian là nhìn ngắm rồi so sánh cái này với cái kia xem cái nào đẹp hơn.
- Tiểu Nhi, con nghĩ Tiểu Bảo là trai hay gái?
Hai vợ chồng quyết định không kiểm tra giới tính, nên không hề biết trước đây là nam hay nữ, chỉ biết hai người chắc chắn sẽ yêu thương nó hết lòng
- Con không biết nữa! - cô cười đáp, ánh mắt nhu hòa nhìn cái bụng bự của mình
- Ừm... vậy mua mỗi loại một chiếc đi! Sau này sinh đứa thứ hai cũng khỏi cần mua nữa!
- Ấy thôi...mẹ à, như vậy nhiều quá!
- Ài con bé này, biệt thự của Tiểu Phong lớn như vậy, đâu có thiếu chỗ chứa đồ. Hơn nữa, Tiểu Phong đưa cho mẹ tấm thẻ này - rút từ túi ra thẻ đen không giới hạn - Hẳn là bảo mẹ phải tiêu cho nhiều vào, không nó lại thất vọng!
Thiên Nhi cạn lời, đuôi mắt giật giật. Đúng là vạn vật thay đổi cũng không đổi được tính cách 'hào phóng' này của mẹ chồng cô. Đoán là, nếu bà vô tình đi vô một cửa tiệm sắp đóng cửa, nơi đó hẳn sẽ trong một giờ liền phất lên như diều gặp gió.
...
Một buổi chiều mùa xuân, nắng ấm còn le lỏi trong bụi cây, xa xa vang vọng lại tiếng xe ô tô chạy vào sân nhà. Thiên Nhi đang nằm thư giãn ở sân vườn sau nhà thì đột nhiên thấy bụng mình đau đớn. Cơn đau này đau hơn những lần trước đây, cũng kéo dài lâu hơn. Thiên Nhi liền có linh cảm rằng ngày ấy đến rồi. Cô vội vàng gọi chị giúp việc
- Chị, chị mau gọi Phong giùm em với! Em sắp sinh rồi!
Không cần gọi, Dục Phong vừa lúc chạy tới, nhìn cô đang ôm bụng liền lo lắng
- Em sao vậy nhóc con?
- Em chắc sắp sinh rồi, anh mau đưa em đến bệnh viện...á...
Cô đau đớn kêu một tiếng, anh không dám chậm chễ liền ẵm cô trên tay, quay lại chiếc xe vừa rời khỏi. Cũng may, Tiêu Ngạo chưa về, vẫn còn đứng đó
- Sếp, thiếu phu nhân làm sao vậy?
- Không có thời gian hỏi đâu, mau lái xe tới bệnh viện.
Anh nhanh chóng ôm cô vào ghế sau, đề cô dựa vào người mình rồi mắng cậu thư kí mau mau lái xe
Sau ba người, cha mẹ Lãnh cũng ngay lập tức có mặt
Tuy là đau từ chiều nhưng phải tới nửa đêm, đứa bé mới chào đời. Sau vô số lần gào lên đau đớn của Thiên Nhi, Dục Phong đứng bên cũng xót không tả nổi, chỉ mong có thể chịu đau thay cô nhưng chỉ có thể nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn, thầm cầu nguyện, cuối cùng tiếng khóc đầu đời của đứa bé cũng vang lên, cùng với câu nói ấm lòng của cô y tá
- Chúc mừng anh chị, là một bé trai khỏe mạnh!
Thiên Nhi gần như ngất lịm đi, nhưng vẫn cô gắng giữ mình tỉnh táo để nhìn con. Dục Phong hiểu ý, cẩn thận ôm lấy con trai bé bỏng rồi đặt xuống bên cạnh vợ
- Nhóc con, Tiểu Bảo của chúng ta ra đời rồi!
- Ừm
Cô vui sướng, quên hết những cơn đau như muốn đòi mạng vừa qua, cô hôn lên trán con thật dịu dàng rồi nhẹ nhàng xoay người nằm nghiêng, vén áo lên cho con bú sữa đầu. Dục Phong hạnh phúc, ánh nhìn trìu mến và ngọt ngào rơi lên hai thân ảnh nhỏ nhắn
- Vất vả cho em rồi vợ...
......
Sau khi sinh, Dục Phong xác thực là trở thành người đàn ông của gia đình. Anh giao lại mọi việc của NP cho anh em họ Tiêu rồi nghỉ phép suốt 3 tháng, ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc vợ con.
Thiên Nhi nhờ vậy mà rất nhàn rỗi. Ngoài cho con bú, rồi ôm con ngủ, dỗ con một chút thì đại đa số công việc đều sẽ là anh làm. Từ pha sữa, thay đồ, tắm rửa, rồi dỗ con ban đêm đều là anh gánh vác. Theo anh, vợ đã vất vả mang thai 9 tháng, rồi đau đớn sinh đẻ, thì chồng nên san sẻ việc chăm con trong thời gian này cùng vợ. Đứa bé mới sinh quấy khóc nhiều, đặc biệt là ban đêm, anh lo con sẽ làm cô mất giấc ngủ nên dứt khoát đặt nôi bên cạnh mình.
Lại phải nói thêm, con trai của hai người sau khi sinh phải tận 3 tháng sau mới có giấy khai sinh. Nguyên nhân không phải thứ gì to lớn, mà chủ yếu là vấn đề đặt tên. Cha con Lãnh cãi nhau suốt ngày chỉ vì cái tên này. Rồi cuối cùng, sau bảy bảy chín mươi ngày cũng tìm được cái tên vô cùng hoàn hảo cho đứa con/đứa cháu nội đầu lòng: "Lãnh Hàn Chí Kiên", với ý nghĩa là người có ý chí mạnh mẽ, kiên cường. Tuy nhiên, khi ở nhà mọi người sẽ thân thiết gọi là Tiểu Bảo, hoặc Bảo Bảo, vô vùng dễ thương.