- Chú buông ra, hôm nay chủ vô liêm sỉ vậy
- Em nói nữa tôi ăn em tại đây đấy
Ân Thiên Ngọc đánh mạnh vào ngực anh, cô bây giờ cực cực kì ghét anh.
- Buông ra, còn chú tài xế.
- Chú mà nhìn là khỏi nhận lương
Chủ tài xế...
Chủ tài xế làm gì nên tội chứ, phận làm tài xế khổ quá mà.
Đến trường Ân Thiên Ngọc phóng khỏi xe ngay, mùi hương thơm của cô còn động trên người Âu Dương Chính Thiêm, khiến anh không khỏi thích thú.
Sau khi được bác Mộc khai sáng, Âu Dương Chính Thiêm bày rất nhiều trò, bây giờ anh dùng thân phận một người đàn ông không phải là chủ của cô nữa. Âu Dương Chính Thiềm anh. bây giờ chính thức theo đuổi Ân Thiên Ngọc.
Chiều tan học, anh lái xe đến đón cô, trên tay cầm bó hoa hồng tươi đẹp đứng trước cổng trường, một tay bỏ vào túi quần, các nữ sinh xuýt xoa với dáng vẻ nam tuấn, còn cầm bó hoa, không biết ai phúc phận được trai đẹp tặng bông kia chứ. Ân Thiên Ngọc từ xa đã thấy, cô đã ngượng chín mặt luôn rồi, chú làm trò gì thế này?.
Thấy Ân Thiên Ngọc bước ra, anh sải những bước chân dài đến trước mặt cô.
- Ngọc, tặng em, tình yêu anh dành cho em
Ân Thiên Ngọc vội chặn miệng anh lại nhìn xung quanh khó xử, đúng như dự đoán của Lam Hân Nghiên, Âu Dương Chính Thiềm thích cháu mình nhưng cô ta đã tìm hiểu rõ hơn rồi, Thiên Ngọc và anh không cùng huyết thống, điều này làm cô ta căm ghét hơn.
Hôm nay anh tỏ tình cô, Lam Hân Nghiên cũng thấy, cô ta quả sơ hở ánh mắt cùng với cái nắm chặt tay cũng đã lọt vào mắt Mạn Lộ Khiết.
- Chú bị điện hả
Âu Dương Chính Thiêm lấy tay cô ra rồi cười hì hì, anh đặt bó hoa lên tay Ân Thiên Ngọc rồi kéo cô vào xe.
Về đến Hồng Diện, Ân Thiên Ngọc trả lại bỏ bông cho anh rồi đi thẳng lên phòng, tình cảm này vốn không nên có, sẽ có nhiều người phản đối, nếu để Âu phu nhận biết được thì sẽ không hay.
Ân Thiên Ngọc vào tắm, ngâm mình trong bồn cô luôn nghĩ tới những lời nói và hành động của chú mình, cô sợ quá trời rồi, sao cứ nghĩ về những thứ đó nhỉ.
Thay xong pijama cố bước ra phòng ngồi lên bàn học bắt đầu ôn bài, mai có tiết Vật Lý cô cực kì ghét, cô phải học bài mới kiểm tra.
Âu Dương Chính Thiêm đem sữa lên đặt lên bàn, Ân Thiên Ngọc ngó lơ, anh nào tha cho cô, chóng tay lên bàn rồi khom xuống gần mái tóc cô mà tham lam ngửi mùi thơm trên tóc, tay trái vén tóc ra sau gáy ngắm trọn góc nghiêng của mĩ nữ, cô bực bội vì bị làm phiền, cô nhăn mặt.
- Chú đi được rồi đó, phiền chết
- Ngọc, lúc trước em đâu có bơ anh như vậy - anh bày ra vẻ mặt ủy khuất.
Còn nói được câu nói đó sao, không phải tại anh nói những câu đó và hành động lỗ mãn như vậy thì cô đâu có ngó lơ và tránh xa như vậy.
- Cũng tại chú phá vỡ tình cảm chú cháu chúng mình.
- Nhưng anh nói rồi, từ bây giờ em chính là vị hôn thê của anh.
Ân Thiên Ngọc trừng mắt nhìn anh, cô đứng dậy rời khỏi phòng bỏ mặt anh ở đó, cô sắp phát điên lên rồi, vô liêm sỉ, mất liêm sỉ, còn đâu dáng vẻ lạnh lùng, đối với cô ôn nhu kia chứ. Bây giờ thì không khác gì lưu manh.
Ân Thiên Ngọc ngồi dưới phòng khách cắn hạt dưa cho đỡ bực, ai đó cũng xuống theo, cô muốn xé chú cô ra thành trăm mảnh, dai gi dai như đỉa, đu bám theo cô hoài.
- Chú có thôi đi không, đừng làm con ghét chú.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!