Đã có điểm thi cuối kỳ hai, đồng nghĩa với việc một năm học nữa lại trôi qua.
Và việc quan trọng nhất trước khi nghỉ hè chính là họp phụ huynh! Đối với những học sinh điểm thi không cao, đây là một ngày đáng sợ nhất trong đời, nhưng đối với Tiêu Điềm Điềm mà nói, thành tích học tập của cô rất tốt, không có gì phải lo lắng cả.
Chuyện duy nhất làm cô trằn trọc suốt mấy ngày, đó chính là ai sẽ đi họp phụ huynh cho cô.
Thấy cô gái nhỏ ngồi bên vườn hoa thất thần, Ngụy Chính Thần buông cuốn sách trong tay xuống, đi qua nhéo cái mũi thanh tú của cô.
- Sao vậy, có chuyện gì không vui sao? Tiêu Điểm Điềm gạt tay hắn ra.
Cô chống cằm thở dài y như người lớn, thần sắc trên mặt có một chút cô đơn.
- Em nhớ ba mẹ...! Một câu nói nhẹ bẫng chìm vào trong gió, lại khiến sắc mặt Ngụy Chính Thần trầm xuống.
Hắn không ngờ đã qua một thời gian, lại đột nhiên nghe cô nhắc đến ba mẹ mình.
Lòng chiếm hữu của hắn quá lớn, lúc nào cũng muốn trong mắt trong lòng cô chỉ có một mình hắn, không thể chấp nhận bất kì ai san sẻ sự chú ý của cô ngoài hắn ra.
Bàn tay to lớn nắm lấy cái cằm nhỏ xinh của cô, ép cô ngửa đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Bảo bối, em có tôi còn chưa đủ sao? Cập nhật chương mới nhanh nhất trên .com Vẻ mặt của hắn lúc này thật sự rất đáng sợ, nếu là người khác chắc chắn đã bị dọa đến run chân, nhưng Tiêu Điểm Điềm chỉ thoáng sửng sốt, đã ngay lập tức ôm lấy eo hắn làm nũng.
- Thần ...!anh làm đau em.
Ngụy Chính Thần hít sâu một hơi, trong lòng có một cơn bực bội không sao xóa đi được.
Hắn không muốn nổi giận với cô, nhưng hắn thật sự không khống chế nổi mình.
Chỉ cần nghĩ đến cô luôn tâm tâm niệm niệm muốn rời đi hắn, hắn đã cảm thấy bản thân muốn nổi điên lên.
Tiêu Điểm Điềm ở bên hắn càng lâu lại càng hiểu rõ con người hắn.
Trước đây ở trong lòng cô, Ngụy Chính Thần và ba mẹ được đặt ở vị trí ngang nhau, nhưng bây giờ thì khác, người đàn ông này đã chiếm Mỗi khi nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt như thế, cô hiểu rõ hắn chỉ là không có cảm giác an toàn thôi.
Cô thương hắn, cho nên cô muốn để hắn biết được cô sẽ không bao giờ rời khỏi hắn, trừ phi cô chết.
Cô gái nhỏ đau lòng ôm chặt lấy hắn, dịu dàng hôn lên cái cằm lún phún râu vô cùng gợi cảm.
- Bảo bối cục cưng của em, anh đừng như thế, em sẽ đau lòng chết mất.
Ngụy Chính Thần đời người, không thể tin được xưng hô mình vừa nghe thấy là thật.
- Bảo bối? Cục cưng? - Em là bảo bối nhỏ của anh mà đúng không? Vậy anh chính là bảo bối lớn của em rồi còn gì.
Em nhớ ba mẹ thật, nhưng mà em không có ý định đi tìm họ đâu.
Con cái lớn rồi sẽ phải rời khỏi ba mẹ, nhưng người yêu thì không.
Chỉ cần anh vẫn luôn yêu em, em sẽ không bao giờ rời khỏi anh.
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn của hắn đặt lên ngực trái của mình, lời nói ngọt ngào giống như bôi mật.
- Chỉ cần nghĩ đến phải rời xa anh, nơi này lập tức đau đến không thở nổi.
Em không thể sống thiếu anh được, anh có hiểu không? Ngụy Chính Thần trầm mặc không đáp, bởi vì hắn đang vui mừng tới nỗi không phân rã đông tây nam bắc.
Người đàn ông tựa đầu lên cổ cô, thở dài một tiếng đầy vẻ yêu chiều.
- Cô nhóc giảo hoạt, em đã nắm trọn trái tim tôi rồi.
Cô còn nhỏ như vậy, tâm tư lại vô cùng tinh tế.
Thật ra có cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu, chỉ có hắn là ngây ngốc không hiểu rõ thôi.
- Tại sao em lại ngoan như vậy chứ? Khiến cho tôi đời này đều không thể buông em ra nữa rồi.
Tiêu Điểm Điềm nghiêng đầu áp má lên trán hắn.
Hai người yên lặng hưởng thụ bầu không khí ngọt ngào này.
- Cuối tuần này là họp phụ huynh.
Thật ra em chỉ đang nghĩ là ai sẽ đi họp phụ huynh cho em thôi.
Ngụy Chính Thần bật cười, môi mỏng vuốt ve cần cổ trắng nõn thanh tao của cô.
- Cái này thì có gì cần phải suy nghĩ chứ? Tôi đi họp phụ huynh cho em.
Tiêu Điểm Điềm cười tinh nghịch.
"Daddy" cũng cười đáp.
- Con đúng là con gái bảo bối của ba mà, chỉ cần con ngoan ngoãn, con muốn mạng của ta cũng được.
.