"Đoàngggg...!!!"
Một tiếng súng xé nát không gian tĩnh lặng.
Tiêu Điểm Điềm lập tức đứng lên, nắm lấy tay Lam Tích Nguyệt kéo cô ấy lùi về phía sau.
Mặc dù cô không có bản lĩnh chiến đấu gì, nhưng trực giác trước nguy hiểm lại không hề tầm thường.
Gần như trong tích tắc, vô số viên đạn xé gió lao tới, cũng may cả hai người đã chạy vào trong phòng, lập tức đóng cửa số lại.
Toàn bộ căn biệt thự đều được trang bị cửa kính chống đạn.
Viên đạn ma sát với tấm kính tóe ra vô số tia lửa, đầu đạn xoay tròn với tốc độ kinh khủng, tưởng chừng như có thể dễ dàng đâm nát cửa kính nhìn qua rất mỏng manh này.
Trái tim hai người nhảy đến tận cổ họng, mồ hôi ướt sũng lòng bàn tay.
Khoảng hai phút trôi qua, những viên đạn "leng keng" rơi xuống đất, trở thành những viên kim loại tầm thường mất đi tính công kích.
Nhưng Tiêu Điểm Điềm vẫn không mất cảnh giác, cô nhìn quanh khắp căn phòng, phán đoán mức độ an toàn của họ nếu chạy ra khỏi đây.
- Tiểu thư, địch đã tấn công tới gần đây, thuộc hạ sẽ dẫn hai người tới nơi an toàn trước.
Những người Ngụy Chính Thần để lại tại đây để bảo vệ cho Tiêu Điểm Điềm đều là những thuộc hạ trung thành và tài giỏi nhất.
Cô gái nhỏ không chút chần chừ, mở cửa ra dẫn Lam Tích Nguyệt đi theo sự hướng dẫn của thuộc hạ áo đen.
Bên ngoài, tiếng súng vang lên càng thêm dày đặc.
Trong không khí trôi nổi mùi thuốc súng gay mũi.
Tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng truyền tới, không phân biệt rõ là địch hay bạn, khiến trong lòng hai người càng thêm khẩn trương.
Đám người mới đến là ai, mục đích của chúng là gì, Tiêu Điểm Điềm không biết.
Nhưng cô có thể khẳng định rằng, chắc chắn bọn chúng biết Ngụy Chính Thần không có mặt ở đây nên mới dám càn rỡ như thế.
Cô đã ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí.
Tình huống ngày càng không tốt.
Cô cắn chặt môi, cố gắng bình tĩnh khi không có hắn ở bên.
Lúc này, giá mà có hắn ở đây, cô sẽ không sợ gì cả.
"Nhanh lên, là lựu đạn!"
"Oanhhh.."
Một tiếng vang thật lớn, lựu đạn nổ mạnh, lực nổ cực lớn phá tan một vùng kiến trúc, mấy thuộc hạ phía sau cũng bị nổ bay!
"Oanh! Oanh! Oanh!..."
Không dừng lại ở đó, kèm theo những tiếng nổ rung trời là những tiếng kêu thảm thiết khiến lòng người tê dại.
Mặt đất dưới chân rung lên ầm ầm, ngay cả thăng bằng thân thể cũng khó mà giữ được.
- Lối này!
Hai người không dám chậm trễ, chạy thật nhanh đuổi kịp thuộc hạ dẫn đường ở phía trước.
Lam Tích Nguyệt biết mình không giúp gì được trong trường hợp này, cho nên cô ấy yên tĩnh đi theo bước chân của Tiêu Điềm Điềm.
Cô ấy cũng không nghĩ tới, ngay bên dưới căn biệt thự này cũng có đường hầm thoát hiểm.
Con đường bí mật khoan sâu vào trong vách đá, phải dài tới khoảng 2km.
Đi vào khá sâu rồi, nhưng bọn họ vẫn loáng thoáng nghe được tiếng súng đạn văng vẳng ở bên ngoài.
Sau khi một tiếng hét "có bom!" vang lên, mặt đất rầm rầm chuyển động.
"Oanhhh..."
m thanh cực lớn làm rung động cả màng nhĩ, kế đó là tiếng nổ rung trời và mùi khói bụi nồng nặc.
Đường hầm bọn họ đang đi cũng chịu chấn động không nhẹ, nhưng vẫn cực kỳ kiên cố, không có dấu hiệu gì của việc sẽ sụp đổ.
- Tiểu thư, chúng ta đã tới nơi rồi.
Hai vị hãy ở lại đây, nơi này có rất nhiều thuộc hạ đang canh gác, cho đến khi Ngụy gia trở về hai người mới có thể ra ngoài.
Tiêu Điểm Điềm gật đầu.
- Tôi biết rồi.
Trước mắt bọn họ là một pháo đài dưới lòng đất.
Kiến trúc được xây dựng chủ yếu bằng kim loại, từng vách tường lóe lên ánh sáng lạnh như băng, mang đến cảm giác vừa cứng cáp lại vừa nguy hiểm.
Đây là một trong những căn cứ bí mật của Hắc Long Bang, nơi này không chỉ có kho vũ khí quan trọng mà còn có phòng nghiên cứu hỏa dược của bang hội.
Từ bên trong pháo đài, một người đàn ông tiến về phía họ.
Người đó chính là Từ Khiêm.
- Bác sĩ Từ!
Nghe tiếng gọi của cô, hắn ta gật đầu đáp lại.
- Tiểu thư, bang chủ muốn nói chuyện với ngài.
Tiêu Điểm Điềm vội vã đón lấy điện thoại, lập tức nghe được giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía bên kia.
- Điềm Điềm đừng sợ, anh sẽ trở về nhanh thôi.
Đợi giải quyết xong chuyện này, anh tới đón em.
Từ nãy tới giờ cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể, lúc này lại không nhịn được để lộ ra vài tiếng nức nở.
- Vâng, em chờ anh về.
Ngụy Chính Thần cúp điện thoại, quanh thân tỏa ra sát khí lạnh như băng.
- Dám đánh chủ ý lên người của tôi, đúng là chán sống rồi.
Bên cạnh hắn ngồi một người đàn ông điển trai còn rất trẻ, nhìn qua chỉ ngoài hai mươi tuổi.
Hắn ta mặc một bộ đồ đen, ánh mắt sắc bén, nhưng giọng nói vẫn lộ vẻ gấp gáp thấy rõ.
- Bọn họ thế nào?
- Không có việc gì, nhưng chắc chắn đang rất hoảng sợ, chúng ta cần phải trở về càng nhanh càng tốt.
Nghĩ đến cô gái nhỏ lúc này đang sợ hãi đến mức nào lại không có hắn ở bên, Ngụy Chính Thần hận không thể ngay lập tức giết sạch những kẻ khốn kiếp kia, sau đó ôm lấy cô vào lòng.
Hai người đàn ông tràn đầy nóng vội muốn trở về, nhưng trên đường cũng gặp nhiều trắc trở hơn họ đã nghĩ.
Một đội quân hùng hậu tập kích trên đường đi, trên người trang bị đầy vũ khí hạng nặng, ánh mắt kiên quyết thì phải khiến bọn họ bỏ mạng tại đây.
- Là quân đội.
- Đúng vậy, không chỉ là quân đội nước V mà còn có cả quân chính phủ nước S nữa.
Hoắc Kiêu liếc nhìn Ngụy Chính Thần, người kia khẽ cười gần.
- Nếu đã đến rồi, vậy thì khiến cho bọn chúng có đi mà không có về!
Nỗi tức giận hóa thành tinh thần chiến đấu quyết liệt, quân đội dám đánh chủ ý lên người thân của bọn họ, cũng đã chạm đến điểm mấu chốt cuối cùng của cả hai.
Nếu Tiêu Điểm Điềm và Lam Tích Nguyệt có xảy ra chuyện gì, cho dù phải diệt sạch chính phủ bọn họ cũng không màng!.