Sau hai tuần ở lại bệnh viện tư của bang hội, Tiêu Điểm Điềm theo Ngụy Chính Thần trở lại trụ sở chính của Hắc Long Bang.
Theo như lời hắn nói thì biệt thự ở thành Đông còn chưa đủ an toàn, hơn nữa nếu hắn không về nhà chính, làm sao có cơ hội để người ta đến cửa làm khách?
"Người ta" ở đây ý chỉ rất rộng, có thể là các đường chủ vốn phân bố mỗi người một nơi, cũng có thể là những đại ca xã hội đen ở vùng khác đến thám thính, hoặc chính lũ người cấu kết với chính phủ phải đích thân tới xin tha.
Địa bàn của Hắc Long Bang không thua kém gì một đất nước, được chia thành nhiều khu vực khác nhau, mỗi khu vực lại được cai quản bởi một đường chủ.
Hắc Long Bang có 4 đường chủ, phân biệt đóng giữ bốn hướng Đông Tây Nam Bắc.
Vùng đất trung tâm cũng chính là trụ sở chính của Hắc Long Bang, nơi này giống như thủ đô của một đất nước, tất cả bộ máy quyền lực đều được đặt ở đây, dưới sự chỉ đạo của Ngụy Chính Thần mà điều hành một cách trơn tru.
Chuyện Ngụy Chính Thần gặp tập kích trên đảo tư nhân không phải một bí mật, nhưng hắn rốt cuộc còn sống hay không, nếu sống thì bị thương nặng đến mức nào, là tỉnh táo hay còn hôn mê, tất cả đều là một ẩn số.
Hắc đạo trước nay đều là như vậy, giây trước có lẽ hắn còn là một đại lão người người sợ hãi, nhưng chỉ cần hắn lộ ra một chút suy yếu thôi, những kẻ khác sẽ không chút chần chừ mà xông vào xâu xé, tranh đoạt địa bàn của hắn không một chút nương tay.
Kể từ ngày thứ hai sau khi vụ nổ khủng khiếp nhấn chìm cả hòn đảo, đã có không ít khách đến thăm nhà, hy vọng được nhìn thấy Ngụy Chính Thần.
Lý do rất chính đáng là tới thăm hỏi, nhưng lòng dạ Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết, bọn họ chỉ muốn xác nhận tình huống của Ngụy Chính Thần, sau đó suy xét xem nên tiếp tục ẩn nhẫn chờ thời cơ hay tập trung lực lượng lập tức lật ngược ván cờ.
Đây đáng lẽ là một tình huống không mấy lạc quan, nếu là những lão đại hắc bang khác, chắc hẳn đã cố gắng mang vết thương đi ra ngoài lộ diện, ít nhiều cũng phải chứng tỏ lão tử vẫn còn khỏe mạnh trâu bò lắm, chúng bây đừng hòng đánh chủ ý lên địa bàn của ta.
Chỉ có như vậy mới khiến những kẻ khác nghỉ tâm tư đánh lén sau lưng.
Nhưng Ngụy Chính Thần, người được kẻ khác kính sợ tôn là Ngụy gia, lại chẳng thèm để tâm.
Hắn thậm chí còn thảnh thơi tự thưởng cho mình hai tuần liền nằm dưỡng thương trong bệnh viện.
Hơn mười ngày qua, hắn ăn ngon ngủ tốt, bên cạnh còn có mỹ nhân làm bạn, vết thương lành lại với tốc độ chóng mặt, đừng nói là ra ngoài lộ diện, có khi dẫn đàn em đi cướp địa bàn cũng là chuyện đơn giản.
Hắn thì thoải mái rồi, nhưng trong thế giới ngầm đã điên cuồng đồn đại hắn sắp chết đến nơi, chỉ còn một hơi thở thoi thóp, không thì cũng là nằm liệt giường, trở thành người thực vật gì gì đó.
Mặc dù chuyện có thể diệt trừ hắn thật sự quá khó tin, nhưng một truyền mười, mười truyền trăm, từ các đại ca xã hội đen bá chiếm một phương đến đám vô danh tiểu tốt trong thế giới ngầm đều truyền tai nhau chuyện cái ghế ông trùm hắc đạo phía Đông sắp phải đổi người rồi.
Sức mạnh của lời đồn khó có thể đánh giá được, những kẻ hiểu được phần nào thực lực của hắn chưa chắc đã tin, nhưng cũng có một tá người coi trời bằng vung, có tí địa bàn đã tưởng mình là bá chủ của thế giới ngầm, gây ra không ít những cuộc chiến nhảm nhí ở phía biên giới xung quanh địa bàn của hắn.
Không cần Ngụy Chính Thần ra lệnh, 4 đường chủ đã tự biết phải làm gì.
Miếng ngon đã dâng tới miệng nào có chuyện không ăn? Địa bàn bọn họ chiếm được nhìn qua có vẻ nhỏ đến mức không ai thèm để vào mắt, nhưng gấp mười lần, thậm chí một trăm lần thì sao? Thế là quanh đi quẩn lại, đến lúc những đại lão hắc bang khác kịp nhận ra, Hắc Long Bang đã chiếm thêm cho mình một phần địa phận không hề nhỏ nữa.
Thế mới biết, Hắc Long Bang tạm thời không có Ngụy Chính Thần vẫn là Hắc Long Bang người người kính SỢ, đâu phải miếng mồi ngon kẻ nào cũng muốn cắn một ngụm, mà rõ ràng là đồ ăn trong miệng sư tử, đã không cướp được lại còn phải bồi thêm cả mạng mình vào.
Trong khi thế lực mỗi phương bắt đầu có đầu rút cổ, Ngụy Chính Thần lại quang minh chính đại trở về trụ sở chính của Hắc Long Bang.
Điều này rõ ràng là một tín hiệu, thông báo sự trả thù của hắn sắp tới.
Kẻ hoảng sợ nhất không phải ai khác mà chính là bang chủ của Diêm La Bang, lão ta biết nếu Ngụy Chính Thần không chết thì kế hoạch của mình đã thất bại hoàn toàn.
Không đời nào Ngụy Chính Thần sẽ bỏ qua cho lão.
Nhưng biết là một chuyện, phải làm gì kế tiếp lại là chuyện khác.
Bỏ trốn? Thân phận địa vị, quyền lực và địa bàn, làm sao mà mang theo được? Đánh một trận? Nếu có bản lĩnh cứng đối cứng lão cũng chẳng đến mức phải hợp tác với quân đội.
Chỉ vì lòng tham nhất thời mà bị phía chính phủ đả động, quân đội không chỉ có nội gián trong Hắc Long Bang mà còn biết rõ trên đảo tư nhân có một kho vũ khí, kế hoạch đưa ra cũng hoàn mỹ không chê vào đâu được, đảm bảo có thể khiến Ngụy Chính Thần bỏ mạng tại đó.
Theo tin tức truyền lại, kế hoạch đã thành công, nhưng Ngụy Chính Thần hệt như tai họa để lại ngàn năm, vụ nổ khủng khiếp như vậy cũng không giết được hắn.
Hắn không phải con người, mà phải là một cỗ máy mới đúng.
Hơn hai tuần mất ăn mất ngủ, lo lắng không yên, bang chủ Diêm La Bang vẫn còn giữ cho mình một tia may mắn, hy vọng Ngụy Chính Thân chỉ nhằm vào phía quân đội mà bỏ qua cho lão.
Nhưng chỉ cần một lời khai của lũ thuộc hạ, lão chính là kẻ đưa ra chủ ý bắt lấy Tiêu Điềm Điềm làm con tin, coi như chiến lợi phẩm, Ngụy Chính Thần tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho lão.
Tất cả hy vọng rốt cuộc chỉ là mộng tưởng hão huyền mà thôi.
Chẳng qua là lúc này hối hận cũng đã muộn, không còn cách nào để quay đầu lại nữa.
Đến khi chính lão cũng chết trong biển lửa, cả dinh thự đều bị chôn vùi, bang chủ Diêm La bang cũng không ngờ mình lại chết đi một cách ê chề như thế.
Ngọn lửa đốt troi da thịt khiến lão đau đớn quằn quại, thân thể từ từ biến thành một đống tro tàn, chết không nhắm mắt.
Lão đến chết cũng không quên được, nụ cười quỷ quyệt của người đàn ông dưới ánh lửa.
- Kẻ nào dám động đến người phụ nữ của tôi, giết không tha!.