Tin dậy sóng nhất gần đây là tổng tư lệnh của quân đội nước V đột ngột xin từ chức.
Không ai biết lý do tại sao, chỉ biết ông ta từ chối xuất hiện trước mặt truyền thông.
Người mới lên thay là một vị trung tướng rất có danh vọng trong quân đội, điều đáng chú ý là người này thuộc phe chủ hòa.
Người ngoài không mấy bận tâm tới sự thay đổi này, nhân dân lại càng không suy đoán tới vấn đề cao xa đến thế, chỉ có những cán bộ chủ chốt trong chính phủ là hiểu được một điều, thế cục đã nghiêng về phe chủ hòa, từ bây giờ trở đi, ít nhất trong những năm vị trung tướng gia tại vị, sẽ không có cuộc tấn công nào nhằm vào những thế lực hắc đạo nữa.
Đây chính là đòn cảnh cáo mà người kia dành cho chính phủ.
Hắn có thể sẽ không ra tay trực tiếp với quân đội, để bảo đảm không gây ảnh hưởng lớn tới xã hội, nhưng hắn có thể dễ dàng hạ bệ bất cứ quan chức cấp cao nào mà hắn muốn.
Nếu kẻ đó không nghe lời, vậy thì một là mất mạng, hai là ngoan ngoãn từ chức đi thôi.
Tưởng tượng đến họng súng tử thần sẽ nhắm ngay trán mình bất cứ lúc nào, ai nấy bần thần cả người, không dám sinh ra suy nghĩ chống lại đối phương một lần nào nữa.
Từ trước khi đất nước này có chính phủ, hắc đạo đã tồn tại mấy trăm năm, bọn họ mới chính là thế lực thống trị vùng đất này.
Một nhà nước còn non trẻ làm sao có thể chống lại con quái vật khổng lồ đó? Bọn họ đúng là si tâm vọng tưởng, mới có thể sinh ra suy nghĩ nhổ tận gốc hắc đạo, sau đó đưa chính quyền trở thành bộ máy quyền lực lớn nhất.
Đáng lẽ bọn họ phải hiểu rằng, hắc đạo là đen, mà chính phủ là trắng, một trong tối, một ngoài sáng, hai bên kiềm chế lẫn nhau, cũng có thể hợp tác với nhau.
Trong một cuộc đàm phán bí mật, đại diện bên chính phủ và đại diện bên hắc đạo của nước V đã kí kết với nhau một hiệp ước bình đẳng, không xâm phạm đến quyền lợi của đối phương, nhưng cũng có quyền lực ngăn cản nếu như một trong hai bên có ý đồ xấu.
Kết thúc buổi đàm phán, cuộc chiến giữa hai phe đã tạm thời đi vào hồi kết.
Tại nhà họ Tiêu.
Tiêu Chính Nghĩa ngồi trên sô pha xem ti vi, đài truyền hình đang trực tiếp nghi lễ nhậm chức của tổng tư lệnh mới.
Ông ta ít nhiều gì cũng biết sơ sơ về những quan chức cấp cao trong quân đội và chính phủ nước V, vị trung tướng mới nhậm chức này là người của phe chủ hòa, điều này ông ta biết.
Nhưng cũng bởi vì biết, cho nên sắc mặt của ông ta rất khó coi, bàn tay đang cầm điều khiển ti vi cũng nắm thật chặt.
Sau khi thân phận nội gián bị vạch trần, cứ nghĩ việc tóm được Ngụy Chính Thần chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nào ngờ quân đội và bản thân ông ta đánh giá mình quá cao, trong khi lại đánh giá thực lực của Ngụy Chính Thần quá thấp.
Suốt mười tám năm trời làm gián điệp, Tiêu Chính Nghĩa cho rằng ông ta đã hiểu quá rõ những bí mật của Hắc Long Bang, nào ngờ sự thật đã cho ông ta một cái tát đau điếng, hóa ra ông ta cũng chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, ngay cả thực lực của Ngụy Chính Thần cũng nắm bắt sai.
Mười tám năm, đã có lúc ông ta từng quên mình là một cảnh sát.
Tiêu Chính Nghĩa đắm chìm trong thú vui của hắc đạo, địa vị cao cả, được người kính trọng, có một đám đàn em vô cùng oai phong.
Đã thế ông ta còn có nhiều tiền đến nỗi tiêu không hết, mỹ nữ vờn quanh sung sướng tựa thần tiên.
Phải chăng ý chí và tinh thần chính nghĩa của lão đã mai một từ lâu, làm sao còn đủ tỉnh táo để nhận ra bản thân đã tha hóa đến mức nào?
Ngày đó quân đội sai người bí mật đến gặp gỡ ông ta, phản ứng đầu tiên của ông ta là từ chối, nhưng khi bọn họ hứa hẹn sẽ cho ông ta thăng chức, có địa vị cao trong quân đội, ít nhất cũng được phong làm thiếu tướng, Tiêu Chính Nghĩa bắt đầu dao động.
Hơn thế quân đội cũng cảnh cáo ông ta, nếu không chịu làm theo, bọn họ sẽ vạch trần thân phận gián điệp của ông ta, để xem ông ta sẽ phải chịu kết cục thê thảm như thế nào?
Hình đường của Hắc Long Bang không có chuyện lão không biết.
Trước đây chỉ có một lần tận mắt chứng kiến Ngụy Chính Thần thẩm vấn tội nhân thôi ông ta đã sợ hãi đến mức mấy tuần liền không ngủ được.
Tưởng tượng những hình phạt đáng sợ đó sẽ áp dụng trên người lão, Tiêu Chính Nghĩa thật sự sợ.
Kết cục dành cho một kẻ phản bội, có nghĩ ông ta cũng không dám nghĩ.
Tiêu Chính Nghĩa cho rằng có sự mật báo của ông ta, lại có vũ khí tiên tiến và quân đội tinh nhuệ, chắc chắn Ngụy Chính Thần sẽ thua cuộc.
Cho dù kế hoạch không thành công đi chăng nữa, ông ta cũng có thể giả chết rồi chạy trốn, ở địa bàn của chính phủ, Hắc Long Bang cũng không thể làm xằng làm bậy.
Nếu Ngụy Chính Thần bị bắt, Hắc Long Bang như rắn mất đầu, bị quân đội tiêu diệt chỉ là chuyện sớm muộn, lão có nguyện trung thành cũng chẳng có tác dụng gì nữa.
Tiền bạc, địa vị, đàn em, mỹ nữ, tất cả đều sẽ mất hết, tội gì lão không giành cho mình một con đường lui.
Nếu quân đội thắng, lão sẽ quang minh chính đại trở về, nhậm chức thiếu tướng.
Còn nếu Ngụy Chính Thần thắng, lão sẽ vờ như không có việc gì, thuyết phục quân đội che giấu thân phận gián điệp của ông ta, trở về Hắc Long Bang làm một đại ca được kính trọng như cũ.
Tiêu Chính Nghĩa nghĩ rất tốt, nhưng kết quả ông ta lại không hề ngờ đến.
Không những quân đội thất bại thảm hại, thân phận nội gián của lão cũng bị vạch trần.
Ông ta trốn chui trốn lủi, cuối cùng vẫn bị người của Hắc Long Bang tóm được.
Quân đội ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì có thời gian quan tâm một quân cờ đã mất đi giá trị như ông ta.
Tiêu Chính Nghĩa không bao giờ quên được một ngày một đêm nhận hết tra tấn đó, mỗi khi nhắm mắt lại cơn ác mộng lại ập đến, khiến lão sợ hãi đến bừng tỉnh.
Nếu không có Tiêu Điểm Điềm cầu tình, sợ là lão đã chết không toàn thây rồi.
Suốt ba tháng trời, Tiêu Chính Nghĩa nằm liệt giường không tỉnh, tiền bạc tích lũy suốt bao nhiêu năm gần như vét sạch.
Thời điểm tỉnh dậy, ông ta chỉ mong quân đội sẽ giữ lời hứa thăng chức cho ông ta.
Nhưng ngay cả tia hy vọng cuối cùng này cũng vì tổng tư lệnh xuống đài mà tan biến mất.
Tiêu Chính Nghĩa hối hận thật rồi, nhưng mọi thứ đều đã quá muộn..