Chương 21
Edit Độc tem
Rất lâu sau đó không thấy Tiền Phạn trả lời. Nguyễn Chỉ Âm đã bưng nồi cua vừa mới hấp xong ra khỏi phòng bếp. Trình Việt Lâm cũng đứng dậy bước đến nhà ăn ngồi xuống bàn, vươn tay lấy bộ ăn cua 8 món mà Nguyễn Chỉ Âm đưa sang, quản gia Lưu biết cô thích ăn của nên đặc biệt giữ lại 1 túi lớn cho cô mang về nhà. Cô nhanh tay lưu loát bóc vỏ lấy thịt và gạch hai con cua ra bỏ lên đĩa chất thành núi nhỏ bên cạnh.
Trình Việt Lâm không hề động tay, chỉ lẳng lặng nhìn cô làm, một lát sau đột nhiên nói:
'' Năm đó cô chạy đi học đánh đối kháng gì đó thật sự là vì Dương Tuyết à?''
Mười lăm năm trước, vợ chồng Nguyễn Thắng trên đường tìm kiếm con gái bất hạnh gặp phải sạt lở đất mà qua đời. Ông cụ Nguyễn không còn con cái, chỉ còn lại đứa con rể Lâm Thành này.
Mặc dù đã không thích Lâm Thành từ trước, nhưng mười mấy năm qua Lâm Thành luôn ân cần lấy lòng ông cụ giống như một người con ruột, ông cụ cũng không thể nào không cảm động.
Trình Việt Lâm biết Nguyễn Chỉ Âm không phải không chuẩn bị đối phó ông ta, chỉ là ngại sức khỏe của ông nội nên chưa ra tay.
Nhưng vừa về nước cô đã cho Lâm Triết nghỉ việc đầu tiên, cho dù có lí do thì Lâm Thành cũng sẽ không vì Lâm Triết mà đối chọi với cô, đã có thể thấy cô thật sự ghét đối phương bao nhiêu.
Nhớ đến lời nói của Tiền Phạn, ánh mắt của Trình Việt Lâm vừa sâu xa vừa thêm vài phần dò xét.
" Chứ sao nữa ?'' Nguyễn Chỉ Âm nâng mắt nhìn anh, cười nói:
" Tôi còn có thể có nguyên nhân gì khác để đi học cái này?''
Cô cũng không muốn nói nhiều với Trình Việt Lâm chuyện nhà Lâm gia. Năm đó, anh nhìn thấy cô ở hội quán, thờ ơ hỏi cô tại sao muốn học trò này, Nguyễn Chỉ Âm chỉ nói là để có thêm lợi thế lỡ có gặp lại đám người Dương Tuyết.
Chỉ có điều, đây chỉ là một trong những nguyên nhân mà thôi, nguyên nhân khác quả thật có liên quan đến Lâm Triết.
Thời trung học, Lâm Triết thường xuyên đến nhà họ Nguyễn chơi, nhà họ Lâm vốn có tư tưởng làm '' chạn vương'' ( từ gốc 吃绝户 là chỉ cho hành vi thấy nhà ngta không có con trai nối dõi nên muốn lấy con gái/cháu gái ngta chờ cha mẹ/ông bà ngta mất để kế thừa gia tài, mình hong biết Tiếng Việt dùng từ nào tạm để vậy) nên để Lâm Triết tới lấy lòng Nguyễn Chỉ Âm.
Sau đó Lâm Triết không biết bị ai xui khiến muốn đến phòng cô giấu đồ, lại bị cô biết được tương kế tựu kế. Buổi tối Nguyễn Chỉ Âm cầm đao dáng vẻ như mộng du, thật sự dọa cho Lâm Triết sợ vỡ mật. Vốn dĩ nếu Lâm Triết chạy nhanh một chút, Nguyễn Chỉ Âm căn bản không thể làm bị thương anh ta, nhưng lúc đó anh ta sợ tới mức ngã nhào, cô chỉ có thể cho anh ta một đao.
Từ đó, Lâm Triết thấy cô là trốn biệt, cũng không dám đến làm phiền cô.
Thật ra Cô biết rõ đó là bởi vì Lâm Triết quá nhát gan, mà sức lực của nam nữ vốn dĩ có chênh lệch rất lớn, con gái học một số chiêu thức để phòng vệ cũng không phải chuyện gì xấu.
Từ trong hồi ức tỉnh lại, Nguyễn Chỉ Âm nhìn đến chỗ cua trước mặt, Trình Việt Lâm chưa hề đụng tới.
" Anh không ăn à.?
Tầm mắt của Trình Việt Lâm dừng một chút chỗ nồi cua, mím môi nói: '' Tôi không biết làm sao ăn mấy thứ có vỏ này.''
Nguyễn Chỉ Âm quan sát thấy đáy mắt đối phương lộ rõ vẻ lười nhác ngại phiền phức, cho rằng anh đây là không muốn làm bẩn tay mình mà đi bóc cua. Vì thế thở dài, đẩy dĩa chất đầy thịt cua bên cạnh qua:
'' Dĩa này cho anh.''
Dù sao cô cũng quen tay hay việc, bóc vỏ cua cũng nhanh, đã quen chiều chuộng tính này của anh, không cần phải so đo làm gì.
Ánh mắt của Trình Việt Lâm lưu luyến vài giây trên dĩa thịt cua, thong thả cầm lấy điện thoại tiện thể chụp tấm hình.
'' Anh chụp ảnh làm gì?" Nguyễn Chỉ Âm hơi khó hiểu nhìn anh.
" Tiền Phạn nói, rãnh rỗi thì nên up vài tấm ảnh lên trang cá nhân.'' Anh nhướng mày, giọng điệu hờ hững nói:
'' Bữa ăn này đúng lúc ghi chép lại''
Vừa nói vậy, Trình Việt Lâm đã mở vòng bạn bè ra, thêm hình ảnh, nhấn gửi lên.
Tiền Phạn đúng lúc đang mở latop khổ sở tìm kiếm thông tin về ''trận hỏa táng'' Chuẩn bị phổ cập kiến thức cho Trình Việt Lâm, thuận tay mở vòng bạn bè ra lướt thì nhìn thấy bức ảnh không có caption này. Cậu kinh ngạc không thốt nên lời vài giây, lại lập tức cảm thấy thấu hiểu vô cùng, mỉm cười nhấn like cho đối phương.
Nghĩ kỹ là biết, dĩa cua này chắc chắn là chị dâu bóc cho anh Lâm!
Nhìn màn hình, Tiền Phạn cảm xúc lẫn lộn.
haizzz, làm sao có thể nghi ngờ tình cảm của chị dâu dành cho anh Lâm được chứ, sâu sắc như thế mà!
——
Ăn xong cua, Trình Việt Lâm vào phòng bếp rửa chén.
Không thể không nói, tính xét nét của Trình Việt Lâm không chỉ thể hiện trên phương diện ngôn ngữ, mà còn thể hiện trên những việc nhỏ nhặt này.
Ví dụ như trong nhà rõ ràng có máy rửa chén, Trình Việt Lâm vẫn khăng khăng tự mình rửa chén, chỉ vì một lần nào đó dùng máy rửa chén rửa xong phát hiện không rửa sạch hết vết ố.
Mặc dù vết ố này chỉ nhỏ như hạt vừng, nhưng từ đó về Trình Việt Lâm luôn cố chấp tự tay rửa chén, khiến cho Nguyễn Chỉ Âm khó có thể đánh giá.
Dù sao thì cũng là anh làm, cô cũng không nghĩ thêm nhiều.
Cô ngồi dựa vào sô pha, bàn chuyện nhậm chức với Khang Vũ, bất ngờ nhận được tin nhắn của Tần Tương.
Tần Tương: Chị Chỉ Âm, tình trạng của anh em rất xấu, chị có muốn..... đến thăm ảnh không?
Tần Tương: lần này em hỏi, chị ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều! Chỉ là trên thân phận là anh trai ruột của em 18 năm, chị không đến cũng là đáng đời ảnh.
Nguyễn Chỉ Âm cau mày, rơi vào trầm tư.
Không phải vì Tần Quyết mà là vì Tần Tương.
Từ lúc về Nguyễn gia, Tần Tương đã thích theo đuôi cô, còn thân thiết với cô hơn cả Tần Quyết. Luôn nhắc nhở cô những chuyện vòng vo trong giới nhà giàu, lại lên tiếng bảo vệ cô mọi nơi.
Nguyễn Chỉ Âm có thể hiểu được suy nghĩ của Tần Tương, anh trai Tần Quyết từ nhỏ không chỉ chăm sóc mỗi mình cô nàng mà còn quan tâm cả Lâm Tinh Phỉ, còn Nguyễn Chỉ Âm chỉ coi mỗi cô nàng là em gái.
Cô Thở dài, nhập chữ trả lời.
Nguyễn Chỉ Âm: Tần Tương, chị và anh trai em đã kết thúc, bây giờ chị cũng đã kết hôn rồi. Ân tình chị nợ ảnh cũng sớm trả hết rồi, về sau chuyện của anh ấy, cho dù là chuyện sống chết cũng không liên quan đến chị.
Gửi xong tin nhắn này, Nguyễn Chỉ Âm buông điện thoại xuống.
Cô tin tưởng, để không bị cô xa lánh, về sau Tần Tương cũng sẽ không nhắc đến Tần Quyết trước mặt cô nữa.
Không có Tần Quyết, có lẽ cô sẽ không chọn trường đại học A, không có cô bây giờ. Tần Quyết trong lúc cô cần đã giúp đỡ cô, mà khi anh ta một thân một mình cô cũng đã trả hết phần tình cảm này.
Nếu có thể vui vẻ bên nhau vui vẻ chia tay, cô cũng không đến nỗi cùng Tần Quyết gây náo loạn chỉ càng thêm khó coi. Nhưng Tần Quyết dùng tính mạng của cô để hoàn thành lời hứa của mình, Nguyễn Chỉ Âm giờ đây xem anh ta không bằng một người xa lạ.
——
Cuối tuần qua đi, thời gian làm việc lại đến.
Sáng sớm, Nguyễn Chỉ Âm rửa mặt xong ra trong phòng khách lại không nhìn thấy bóng dáng Trình Việt Lâm đâu.
Cô nhíu mày, lên lầu hai, thử gõ cửa thăm dò căn phòng cách vách.
"Trình Việt Lâm''
Trong khoảng thời gian sống chung này, Trình Việt Lâm luôn rất tự giác, thời gian đi làm không bao giờ trễ. Bình thường mỗi khi cô xuống lầu anh cũng đã ở phòng khách xem báo.
Tiếng gõ cửa đi qua một hồi lâu, cửa phòng mới chậm rãi mở ra.
Người đàn ông cao ngất xuất hiện trước mắt, mặc dù vẫn là tây trang phẳng phiu vừa vặn nhưng ——
Nguyễn Chỉ Âm há miệng ngạc nhiên, cau mày hỏi: '' Đang mùa nóng nực, anh mặc đồ kín cổ?''
Hôm nay Trình Việt Lâm mặc một chiếc áo len cổ cao áo khoát vest, không quá dầy, nhưng cũng hơi không hợp mùa.
Nhìn thấy suy đoán trong ánh mắt của Nguyễn Chỉ Âm, sắc mặt của anh không được tự nhiên lắm, nhìn cô thật sâu sau đó hắng giọng cười nói: '' Nguyễn Anh Anh, có phải sâu trong nội tâm cô rất bất mãn tôi chuyện gì?''
Nguyễn Chỉ Âm nghe vậy hơi khó hiểu
Thầm nghĩ, chuỵên này cũng..... Bị anh ta nhìn thấu rồi?
"Ờm... sao anh lại nói vậy.''
Cô đón nhận tầm mắt của Trình Việt Lâm, mà đối phương hơi khó chịu, bàn tay với những ngón tay rõ ràng khẽ vuốt vuốt cổ.
Nguyễn Chỉ Âm híp mắt nhìn sang, lúc này mới phát hiện trên trên cổ người đàn ông dưới lớp áo mỏng thấp thoáng lộ ra vết đỏ đỏ.
" Anh bị dị ứng?'' Cô nhíu mày nhìn anh, nghĩ đến tối hôm qua trước khi ăn cua anh vẫn còn bình thường, không nhịn được khẽ trách móc:'' Nếu đã không ăn được hải sản, sao anh không nói ra sớm?''
Cái người này cũng còn may, chỉ bị nổi mẩn đỏ, không ảnh hưởng đến sở thích xoi mói của anh.
Trình Việt Lâm chớp mắt thản nhiên phản bác:
" Trước kia tôi cũng không ăn cua.''
Anh vốn không quen ăn mùi vị hải sản, nếu không phải do đích thân cô bóc cho, căn bản anh sẽ không nếm thử.
Nguyễn Chỉ Âm trừng lại ánh mắt thản nhiên của anh, thở phào một hơi: " Vậy chúng ta đi bệnh viện thôi.''
Sau đó lấy điện thoại đăng ký hẹn giờ khám trước.
Cô nhớ gần công ty cô có một cái bệnh viện tư nhân khá tốt, viện phí tuy cao nhưng tạm thời có thể đăng kí khám trước.
Đăng kí xong, cô buông điện thoại.
Nguyễn Chỉ Âm phát hiện ánh mắt của anh đang chăm chú nhìn cô, đáy mắt tối đen không rõ cảm xúc.
" Anh nhìn tôi làm gì?'' Sau đó lườm lại:
'' Người lớn như vậy rồi, lẽ nào còn sợ đi bệnh viện?''
Trình Việt Lâm yên lặng thu hồi tầm mắt.
Anh đương nhiên không có khả năng sợ đi bệnh viện, chỉ là tối qua bị Tiền Phạn vô cớ giảng giải đống sách lược hỏa táng gì đó mà thôi.
Tần Quyết còn chưa ra viện.
Vừa rồi anh nhìn trang web đăng kí khám bệnh hình như là cái bệnh viện tư nhân Tần Quyết đang điều trị.
Tình cảnh trước mắt mà đặt trong mắt Tiền Phạn, ắt hẳn cậu đã bổ não biến thành tình huống nữ chính lo lắng không biết nam chính bị thương nặng đang nằm trong bệnh viện, cuối cùng nhờ có vận mệnh tác hợp hai người gặp nhau tại bệnh viện.
Hừ, cút mẹ nó đi, vận mệnh chó má.
——
Mặc dù Trình Việt Lâm cảm thấy không cần thiết, nhưng cuối cùng vẫn bị Nguyễn Chỉ Âm kiên trì kéo đến bệnh viện.
Chiếc Bentley chậm rãi lái đến bãi đỗ xe của bệnh viện.
Bốn phía rợp bóng cây, xanh um tươi tốt. Điều kiện của bệnh viện không tệ, cũng có bệnh nhân tranh thủ phơi nắng xuống lầu đi dạo.
Nguyễn Chỉ Âm lấy hóa đơn rồi cùng Trình Việt Lâm vào thang máy lên lầu ba. Ngồi chờ một lát bên ngoài phòng khám bệnh, người đàn ông yên lặng nhìn hành lang, sau đó một mình bước vào phòng khám. Ngồi đợi có chút nhàm chán, Nguyễn Chỉ Âm lại nhớ đến chuyện nhậm chức của Khag Vũ, chuẩn bị dặn dò Hạ Bân giúp Khang Vũ làm quen với công việc.
Nhưng đến khi sờ vào túi, mới phát hiện di động rơi trên xe, cô lắc đầu đứng dậy đi đến thang máy.
Đi xuống bãi đỗ xe dưới lầu lấy điiện thoại xong, Nguyễn Chỉ Âm lại lần nữa đi vào đại sảnh của bệnh viện.
Đang lúc đi đến thang máy, một giọng nam quen thuộc từ phía sau truyền đến, giọng nói dường như mang theo niềm vui sướng không ngờ tới. ——
''Chỉ Âm."
Nguyễn Chỉ Âm quay đầu lại, nhìn Tần Tương một thân nhàn nhã đầy sức sống đang đỡ lấy Tần Quyết bước vài bước, ngoài ra còn có Tưởng An Chính với khuôn mặt phức tạp đứng bên cạnh.
Tần Quyết mặc đồ bệnh nhân của bệnh viện, thân hình gầy yếu, sắc mặt rõ ràng tái nhợt. Đầu tóc dài thêm không ít, phối hợp thêm tình cảnh trước mắt càng tăng thêm vẻ tiều tụy.
Đáy mắt của đối phương đầy niềm vui mừng, nhìn thấy hóa đơn trong tay Nguyễn Chỉ Âm thì ngưng lại ——
Sau đó hồi lại vẻ vui mừng trước đó, nhăn mày hỏi:
'' Em bệnh rồi?''
Nguyễn Chỉ Âm không trả lời, cũng không nhìn anh.
Tần Tương nhìn ra được vẻ không kiên nhẫn trong đôi mắt cô, mỉm cười mở miệng:
" Chị Chỉ Âm, chị đang bận thì cứ đi đi ạ.''
Hôm qua Nguyễn Chỉ Âm mới gửi cho cô nàng một tin nhắn dài như vậy, chắc chắn không thể tới thăm anh trai rồi, càng không thể bằng lòng ngồi lại trò chuyện với ảnh.
Tần Tương vừa dứt lời, cách đó không xa, một hình dáng cao ráo nổi trội đi ra từ thang máy. Người đàn ông thản nhiên bước đến bên cạnh Nguyễn Chỉ Âm, nắm lấy tay cô, cất lời dịu dàng mà xen lẫn vẻ cam chịu giận hờn:
'' Cũng chỉ là dị ứng nhẹ thôi mà cứ phải kéo anh đến bệnh viện. ''
Tần Tương đang đỡ Tần Quyết, cô nàng phát giác khi đối phương vừa xuất hiện toàn thân anh trai đột nhiên căng cứng.
Mà tầm mắt của Nguyễn Chỉ Âm đậu trên bàn tay đang được Trình Việt Lâm nắm chặt, cô cũng đã quen rồi.
Cô nhìn Tần Tương gật đầu, giải thích: '' Tối qua anh ấy ăn nhầm đồ nên hơi dị ứng, bọn chị đi trước.''
Từ đầu tới cuối, không bố thí cho người mang vẻ mặt đầy bi thương là Tần Quyết một cái nhìn.
Hình bóng tay trong tay dần đi xa, Tần Tương mơ hồ nghe được lời trò chuyện của Nguyễn Chỉ Âm và người đàn ông bên cạnh.
'' Bác sỹ nói sao?''
"Không có gì, uống thuốc mấy ngày.''
Sau đó trên tay truyền đến sức nặng, Tần Tương khôi phục tinh thần trở lại, nhìn Tần Quyết:
'' Anh, anh không sao chứ?''
''Không sao''
Tần Quyết chăm chú nhìn bóng dáng đằng xa xa của hai người, giọng nói có vài phần khàn khàn buồn bả.
Lần này là lần thứ 3 hắn trông thấy dáng vẻ không lưu tình của cô dành cho mình.
Tần Tương nhìn sắc mặt của anh trai, hơi nhíu mi, có thể hiểu đại khái tâm tình lúc này của Tần Quyết.
Bản thân anh trai bị thương nặng nằm viện hơn nữa tháng, lại cố ý chọn bệnh viện gần công ty của Nguyễn Chỉ Âm để điều trị, nhưng chị Chỉ Âm chưa bao giờ tới thăm anh trai một lần.
Ngoại trừ cô nàng, những người bên cạnh Tần Quyết đều đã bị Nguyễn Chỉ Âm cho vào danh sách đen, không thể liên lạc đối phương, cũng không trực tiếp đến Nguyễn thị chặn người, chỉ càng làm mất mặt thêm.
Nhưng nói muốn đợi chị Chỉ Âm về nhà..... Người ta bây giờ đã sống cùng chồng rồi.
Mỗi một chuyện thế này, đều như đâm vào anh trai thêm một vết đao sâu.
Tần Tương biết anh trai vẫn đang lừa gạt chính mình, vẫn cho rằng chị Chỉ Âm bận công việc nên không đến đây, nhưng người ta lại có thể cùng Trình Việt Lâm đến bệnh viện chỉ vì một chút dị ứng nhỏ vào thứ hai,
haizzz, càng so sánh càng thêm đau lòng.
" Anh, kỳ thật, chị Chỉ Âm bây giờ rất hạnh phúc mà.''
Nhớ đến hình ảnh vừa rồi, Tần Tương không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ. Chị Chỉ Âm có thể dứt khoát cắt đứt với anh trai như vậy, hẳn là không có khả năng quay đầu lại.
Tần Quyết cắn chặt quai hàm, trầm giọng nói:
'' Nhưng Trình Việt Lâm chỉ là vì dự án Bắc thành kia mà thôi''
Tần Tương thấy anh trai do dự không nói, cô nàng bĩu môi cười một tiếng:
'' Anh, anh lại tiếp tục lừa mình dối người. Trước kia vì Lâm Tinh Phỉ làm nhiều như vậy, hiện tại lại thấy hối hận rồi?''
Trong khoảng thời gian này, anh trai lạnh nhạt Lâm Tinh Phỉ không ít.
Tuy rằng đối phương đã giải thích là vì lúc bị bắt cóc quá sợ hãi nên không cẩn thận nói ra chuyện của chị Chỉ Âm, nhưng anh trai vẫn rất thất vọng.
Hắn không những lên tiếng vứt bỏ quan hệ với Lâm Tinh Phỉ mà còn nói thẳng với Tưởng An Chính về sau chuyện công việc của Lâm Tinh Phỉ hắn sẽ không can thiệp nữa.
Cho dù còn chuyện bà nội Nguyễn giao phó trước kia, cũng sẽ không để Lâm Tinh Phỉ tùy tiện đòi hỏi nữa.
Tần Quyết nghe được lời em gái nói, nhìn cô nàng một cái, im lặng, mím môi không lên tiếng.
Anh hối hận không? Đương nhiên là có.
Nhưng nói anh lừa mình dối người.....
Làm sao Tần Quyết có thể không hiểu cảm xúc chứa đựng trong đáy mắt của Trình Việt Lâm, đối phương chỉ là đang ngụy trang dùng dự án Bắc thành để lừa lấy cuộc hôn nhân này.
Nhưng dù có diễn thế nào, người kia và Nguyễn Chỉ Âm vĩnh viễn cũng không phải vợ chồng tình cảm sâu sắc gì đó, không có ai hiểu rõ hơn anh, muốn Nguyễn Chỉ Âm mở lòng đón nhận một người đàn ông có bao nhiêu khó khăn.
Cho dù là hắn, trước kia cũng thường xuyên cảm nhận được vách ngăn tường giữa mình và Nguyễn Chỉ Âm.
Trình Việt Lâm đã có kiêng dè không thể nói thẳng, cô cũng sẽ không dễ dàng rung động trước Trình Việt Lâm.
Cho dù phải trả giá đắt cỡ nào, bản thân hắn cũng phải cầu được sự tha thứ của cô, hắn căn bản không thể thừa nhận kết quả hắn mất đi cô.
Nghĩ vậy, Tần Quyết miễng cưỡng cười một tiếng, thở dài một hơi, lãnh đạm nói:
''Chúng ta về thôi.''
Tưởng An Chính nhìn hắn nản lòng như vậy, cau mày nói:'' A Quyết, nếu không, tớ đi nhận tội với Nguyễn Chỉ Âm.''
" hừ, nhận tội rồi người ta sẽ tha thứ cho anh à? đàn ông mấy người đều là muốn ăn rắm.'' Đôi mi thanh tú của Tần Tương khẽ nhếch lên, lại cười nói.
"Tôi nói chứ anh Chính à, anh sẽ không xúi bậy anh trai tôi đi làm người thứ ba đấy chứ?''
" AQuyết làm sao lại là người thứ ba được?'' Tưởng An Chính thấp giọng phủ nhận.
''Người ta mới là vợ chồng đã lãnh chứng nhận kết hôn, anh trai tôi bây giờ bước lên, không phải người thứ 3 thì là gì?''
Tưởng An Chính ". . . . . ."
" Anh Chính, anh có công phu này, không bằng quan tâm tiệc đính hôn của mình trước đi.''
Theo cô biết, lần liên hôn này, Giang tiểu thư người ta cũng không muốn gả chút nào.
Về phần tiệc đính hôn... Đến lúc đó cô nàng lại có thể để cho chị Chỉ Âm có kịch hay xem rồi.