Chương 28
Mười phút sau, Trình Việt Lâm rửa chén xong, ung dung tự tại bước ra từ phòng bếp.
Nguyễn Chỉ Âm vẫn ngồi yên ở phòng khách suy nghĩ, sau đó lên tiếng gọi anh.
''Trình Việt Lâm''
"Hửm, sao vậy?''
Người đàn ông nhướng mày, tùy tiện quay đầu, đôi mắt sâu hút trầm tĩnh nhìn thẳng đến chỗ cô.
Có thể vì hôm nay anh mặc một bộ thể thao phối hai màu trắng đen với nhhau, dáng vẻ nhàn nhã tựa vào tường, thật sự rất có bóng dáng hồi còn trung học.
Nguyễn Chỉ Âm dừng một chút nói : " Nếu anh còn tiếp tục nghe lén tôi nói chuyện, tôi nghĩ tôi cần đổi phòng ngủ.''
Sau khi suy nghĩ, nếu muốn lắp tấm cách âm thì phải mời đơn vị sửa chữa tới làm, như thế thì trực tiếp đổi phòng ngủ càng tiện hơn.
Trình Việt Lâm nghe vậy khóe miệng cong lên, nhìn sang một bên cười nhẹ đáp:'' Nguyễn Anh Anh, nói cho đúng nhé, rõ ràng là do phòng ngủ phụ cách âm quá kém chứ không phải tôi 'nghe lén'.''
"Hơn nữa, trong biệt thự cũng chỉ có phòng ngủ chính và phòng ngủ dành cho khách đó là có thể ở, em muốn dọn đi đâu?''
Nguyễn Chỉ Âm nhíu mày, "Phía tây phòng ngủ chính không phải còn có hai phòng nữa sao?''
"À, đó là phòng cho con nhỏ.''
Người đàn ông nhẹ nhàng loại bỏ kế hoạch của cô.
Nguyễn Chỉ Âm không thể hiểu nổi:'' Phòng của con nhỏ, con anh ở đâu ra?''
"Hiện tại không có, không có nghĩa là sau này cũng không có. Đây là nguyên tắc chuẩn bị chu toàn, em không hiểu à?''
Trình Việt Lâm lười biếng nói xong, đôi mắt sâu sắc nhìn cô, không rõ đang có cảm xúc gì.
" Nhưng mà, không phải Triệu Băng nói anh.....''
Lời còn chưa hết, Nguyễn Chỉ Âm như bị nghẹn lại.
Nếu Trình Việt Lâm đã chuẩn bị hai phòng em bé, có thể thấy anh thật sự thích trẻ con, dù có thế nào, cô cũng không thể đâm thẳng vào nỗi đau của anh như thế được.
Trong ánh mắt kín đáo của người đàn ông nổi lên một tia tò mò:'' Hửm, Triệu Băng nói tôi ra sao?''
Anh biết lần trước Triệu Băng chủ động tìm gặp cô chắc là trong lúc không để ý đã lộ ra chút gì đó.
Thái độ của cô bây giờ giống như là..... Đang hiểu lầm anh chuyện gì đó không tốt lắm.
" Không có gì. " Nguyễn Chỉ Âm thở dài. '' Được rồi, vậy không đổi phòng nữa, nhưng mà tôi sẽ mời đơn vị sửa chữa nhà tới lắp tấm cách âm cho phòng ngủ phụ.''
" Tùy em.'' Trình Việt Lâm nói giọng thoải mái, nhún vai không sao cả, theo đó còn hơi mỉm cười, bổ sung hàm ý :'' Chỉ cần em không ngại tốn công phí sức.''
Dù sao thì có lắp đi chăng nữa, cũng không dùng được lâu.
——
Cuối tuần qua nhanh trong chớp mắt.
Sau khi Trình Việt Lâm đi công tác về, tiếp theo đó chính là lễ cắt băng khánh thành dự án Bắc thành chính thức khởi công. Lâm Hằng dù sao cũng là bên đầu tư, đương nhiên anh phải có mặt.
Phía bắc thành phố Lam Kiều, trước kia đều thuộc vùng ngoại ô, địa hình không bằng phẳng nhiều nhấp nhô, khu dân cư lẫn khu thương mại đều không dễ khai phá xây dựng.
Cũng may nơi đây có rất nhiều phong cảnh mang tính nghệ thuật, chính quyền thành phố không muốn lãng phí giá trị thương mại của Bắc thành, cuối cùng quy hoạch xây dựng nơi đây thành khuôn viên nghỉ mát cỡ lớn.
Nguyễn thị không chỉ phụ trách khai phá xây dựng khuôn viên mà còn chịu trách nhiệm phân bổ kinh doanh sau này. Tham gia dự lễ cắt băng ngoài trừ đại diện của Lâm Hằng ra còn có các đối tác sẽ hợp tác phát triển tại khuôn viên sau này.
Khang Vũ đã liên hệ trước đài truyền hình và truyền thông địa phương đến quay phim chụp hình, nhưng để tránh hiềm nghi Nguyễn Chỉ Âm cũng không xuất hiện cùng lúc với Trình Việt Lâm.
Các bên đối tác đều đã đến tương đối đông đủ, người bên chính phủ cũng đã có mặt.
Lễ cắt băng mười giờ bắt đầu.
Còn mười mấy phút nữa đến giờ làm lễ, Khang Vũ bước đến dãy ghế đầu tiên trước khán đài nơi Nguyễn Chỉ Âm đang ngồi :'' Nguyễn tổng, tất cả đều đã chuẩn bị xong.''
''Ừm.'' Nguyễn Chỉ Âm khẽ ừ một tiếng.
Đang lúc muốn gửi tin nhắn cho Trình Việt Lâm người còn chưa tới, Nguyễn Chỉ Âm chợt nghe thấy tiếng động xôn xao nho nhỏ từ ghế sau truyền đến.
Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trong bộ âu phục màu xám đang bình tĩnh đi tới. Thân hình cứng rắn hơi lạnh lùng, ánh mắt xa cách lãnh đạm.
Có mấy vị đại diện bên đối tác tiến lên bắt tay với anh, trò chuyện đơn giản vài câu, anh gật đầu liên tục, nhưng bước chân trước sau không dừng lại, bỏ qua đám người sau lưng bước đến dừng bên cạnh cô.
" Có chuyện đột xuất phải xử lí gấp, lỡ mất thời gian.''
Đây là anh đang giải thích nguyên nhân đến trễ với cô.
Mọi người xung quanh đều đang âm thầm chiếu ánh mắt sang đây, Nguyễn Chỉ Âm bình tĩnh lắc đầu:'' Không sao, cũng mới bắt đầu thôi.''
Thảo nào Cố Lâm Lang cho rằng dáng vẻ của anh bây giờ đã khác hoàn toàn so với với trước kia. Trong những trường hợp thế này, Trình Việt Lâm đúng là hơi có vẻ lạnh lùng xa cách.
Có lẽ là vài năm trước đã trải qua không ít gian nan và chế nhạo, khiến anh phải cất đi tính tùy hứng ngạo mạn của tuổi trẻ, cũng như trở nên điềm tĩnh hơn trước mặt người ngoài.
Nghe được lời của cô, Trình Việt Lâm không nói gì thêm, khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh.
Nghi lễ bắt đầu, người chủ trì trên khán đài dần dần đi theo quy trình, Người bên dưới khán đài lại mang nhiều tâm tư khác nhau, tầm mắt vẫn cứ quanh quẩn trên thân 2 người đang ngồi ở hàng đầu tiên kia.
Trình Việt Lâm ngồi đó nhàn rỗi vươn vai, khuôn mặt bình tĩnh, chăm chú nhìn khán đài, chỉ là thân hình cao lớn trong lúc lơ đãng có hơi nghiêng về phía cô.
Lộ ra sự thân thiết mơ hồ.
Đại diện của Nguyễn thị và Lâm Hằng chính là Hạng Bân và giám đốc Trọng cùng lên bục đọc diễn văn khai mạc, về phía chính phủ có trưởng khoa Phùng của cục quy hoạch đến tham dự nghi lễ.
Hai người lẳng lặng ngồi đó cho đến cuối cùng mới có người mời Nguyễn Chỉ Âm và Trình Việt Lâm lên khán đài cắt băng tượng trưng.
Hạng Bân đã chuẩn bị sẵn kéo đưa cho Nguyễn Chỉ Âm.
Nhưng người đàn ông bên cạnh lại không động đậy, lòng bàn tay ấm áp như đang nắm chặt lấy tay cô, sau đó cắt đứt tấm vải lụa đỏ thắm kia theo lời nhắc của người chủ trì.
Camera của giới truyền thông dưới khán đài như đã được lên định dạng sẵn theo cảnh tượng này, từ một góc độ nào đó, tư thế này của Trình Việt Lâm giống như nửa ôm cô vào ngực.
Nguyễn Chỉ Âm nhìn sang cà- vạt màu lam của Trình Việt Lâm sát bên, là cái cà- vạt anh mang ra ngoài từ sáng sớm.
Bây giờ nhìn thấy, lại hợp đến không ngờ với chiếc áo sơmi trơn màu lam trên người cô.
Lễ cắt băng kết thúc, Hạng Bân sắp xếp người dẫn bên đối tác vừa đi vừa giải thích bản vẽ thiết kế quy hoạch.
Sợ Trình Việt Lâm còn có công việc khác nên Nguyễn Chỉ Âm chuẩn bị tiễn anh đi trước, nhưng Hạng Bân vừa mới đi cùng với phía đối tác không bao lâu đã quay lại.
" Phó tổng Nguyễn, trong lần chọn vị trí nhập cư vào khuôn viên, Nam Thịnh muốn đổi địa điểm khách sạn đến bên Giang Đông, chị xem xử lí như thế nào?''
Dưới trướng tập đoàn Nam Thịnh có vài thương hiệu khách sạn nổi danh mà trước khi lựa chọn địa điểm nhập cư đã xác định xong vị trí của khách sạn trong khuôn viên, không có chuyện nhầm lẫn ngoài ý muốn.
Hơn nữa các đối tác muốn nhập cư đều là ký hợp đồng thuê mướn, không tham gia đầu tư, cũng không có quyền quyết định sắp xếp phân bố cụ thể trong khuôn viên.
Nhưng Hạng Bân vừa mới dẫn người đi dạo một vòng, bên Nam Thịnh lại đột nhiên đưa ra mong muốn thay đổi vị trí của khách sạn thái độ còn hơi cố chấp quả thật làm cho người ta không ngờ tới.
Nguyễn Chỉ Âm sau khi nghe xong, ấn đường nhăn lại:'' Mấy người của bên Nam Thịnh kia đang ở đâu?''
'' Đang ở bên khu phía đông.''
"Tôi với cậu qua đó xem.''
Nói xong, Nguyễn Chỉ Âm lại nhíu mày, nhìn sang người đàn ông bên cạnh " Vậy anh ........''
Trình Việt Lâm rũ mắt nhìn cô, thản nhiên nói :'' Cùng đi thôi.''
Người bên Nam Thịnh phái tới tham dự lễ cắt băng chính là giám đốc Từ của bộ phận kinh doanh, theo sau còn có hai trợ lý.
Chờ đám người Nguyễn Chỉ Âm đến khu phía đông, vị giám đốc kia vẫn còn đang giải thích ý kiến thay đổi lựa chọn vị trí khách sạn của mình cho người trong tổ Hạng Bân.
Nguyễn Chỉ Âm cân nhắc vài giây, bước lên phía trước: " Giám đốc Từ, tôi nghe Hạng Bân nói Nam Thịnh muốn chuyển vị trí khách sạn từ sườn tây sang sườn đông? "
Từ Lập vừa nói với trợ lí xong đã nhìn thấy mấy người bất ngờ xuất hiện trước mặt, động tác hơi ngừng lại.
Hắn cứ nghĩ Nguyễn Chỉ Âm và Hạng Bân sẽ chủ động đến đây thương lượng với hắn, chứ không ngờ tới Trình Việt Lâm vốn dĩ nên đi rồi cũng theo bọn họ đến đây.
Trình Việt Lâm với ông chủ Nam Thịnh có giao tình không tệ, anh lại là nhà đầu tư lớn nhất của dự án Bắc thành này, Từ Lập không thể không khách sáo thêm vài phần.
Sau khi chào hỏi với Trình Việt Lâm xong, Từ Lập mới nhìn sang Nguyễn Chỉ Âm nói lời thương lượng: " Phó tổng Nguyễn, tôi cũng không phải tìm phiền phức gì, chẳng qua sau khi xem qua bản vẽ thiết kế, tôi thấy địa thế ở khu phía đông chiếm ưu thế hơn, mà lại chỉ có vài trung tâm phục vụ khách khu lịch ven đường, chẳng phải là lãng phí quá ư?''
Nguyễn Chỉ Âm hiểu được ý của hắn, đứng ở góc độ của Nam Thịnh thì nếu vị trí của khách sạn được dời đến bên Giang Đông thì có thể có hơn 20% phòng ngắm cảnh của khách sạn sẽ có view đẹp hơn.
Cô thu lại ánh mắt, cười nói : " Giám đốc Từ, có thời gian lên núi phía đông xem không?''
Cô không trực tiếp đưa ra lý do từ chối lời đề nghị của đối phương, mà đưa ra một lời mời khác.
Từ Lập mặc dù không rõ nội tình, nhưng cũng không từ chối.
Trong giây lát, đoàn người theo lời đề nghị của Nguyễn Chỉ Âm leo lên ngọn núi không cao mấy sau lưng khuôn viên.
Sườn núi cũng coi như bằng phẳng, nhưng Nguyễn Chỉ Âm mang giày có gót thấp, lúc leo lên vẫn hơi tốn sức, cũng may có Trình Việt Lâm ở bên cạnh một mực yên lặng kéo theo cô.
Chưa leo được vài bước, vị trợ lý kia của Từ Lập bất ngờ trượt chân, giẫm hụt lên một ụ đất làm cho hòn đá bên cạnh cũng theo đó đổ xuống.
Nguyễn Chỉ Âm ở phía sau không kịp tránh đi, trong phút chốc, hòn đá cứng chắc vỡ ra trên chân cô.
Cảm giác đau đớn truyền đến, cả người cô chao đảo, người đàn ông bên cạnh lập tức vươn tay kia ra đỡ lấy cô.
Giây tiếp theo, Trình Việt Lâm cúi người ôm chặt lấy cả người cô, hàng lông mày thẳng tắp nhíu chặt, con ngươi đen hút nhìn vết thương đang rướm máu trên cổ chân của cô.
Tuy nói vết thương này cũng không quá nghiêm trọng, nhưng rơi trên cổ chân trẳng trẻo kia của Nguyễn Chỉ Âm thật sự có hơi chói mắt.
Nhưng cô chỉ hơi nhíu mày rồi lập tức bình tĩnh nhìn Từ Lập :'' Giám đốc Từ, anh cũng thấy đó, ngọn núi này tuy không cao, nhưng cấu tạo và tính chất thổ nhưỡng không tốt, đến mùa mưa khách ra vào khách sạn sợ là sẽ giẫm phải không ít bùn lầy.''
"Tôi cho là, Nam Thịnh chắc hẳn càng không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của khách, anh nói xem?''
Từ Lập đã nhận thấy sắc mặt của Trình Việt Lâm càng lúc càng nặng, nghĩ đến việc trợ lý của mình làm liên lụy Nguyễn Chỉ Âm bị thương, lập tức cảm thấy hơi bất an và hổ thẹn.
Nghe thấy Nguyễn Chỉ Âm nói vậy, hắn vội cười trách nói :'' Quả thật là làm phiền phó tổng Nguyễn rồi, Tiểu Trương không chú ý làm hại chị bị thương, thật sự xin lỗi, chị xem có muốn....''
Hắn muốn nói là có cần sắp xếp người lên giúp Nguyễn Chỉ Âm xử lý vết thương trước không, sau đó đưa cô xuống núi luôn.
Nhưng hắn chưa nói xong, đã thấy Trình Việt Lâm nhăn mặt quay lưng lại, đầu gối hơi khụy xuống sau đó mở miệng nói: " Nguyễn Anh Anh, lên đi.''
Nguyễn Chỉ Âm yên lặng vài giây, sau đó mới hiểu là Trình Việt Lâm muốn cõng cô xuống núi.
Tuy rằng đang ở trước mặt người ngoài, nhưng cô cũng có chút xấu hổ, cô im lặng một chút, rồi uyển chuyển nói:'' Thật ra tôi có thể chịu được, anh không cần...... "
Trình Việt Lâm khẽ cười một tiếng, tầm mắt bình tĩnh thản nhiên nhìn sang cô, ánh mắt giống như là đang nói: cô mà không đồng ý, tôi cũng có thể ôm cô xuống.
Trước mắt bao người, Nguyễn Chỉ Âm chỉ có thể âm thầm thở dài, bất đắc dĩ vươn tay, ôm chặt lấy cổ người đàn ông.
Cõng người lên, Trình Việt Lâm liếc nhìn Bạch Bác đang thong dong bước đến, cất giọng nói:'' Tôi đưa cô ấy về nhà, cậu ở lại đây, phối hợp với Hạng Bân cùng nhau xử lý chuyện phía sau.''
Nói xong, bóng dáng chồng lên nhau của hai người đi về hướng chân núi. Còn những người khác cũng biết điều không tiếp tục theo nữa.
Từ Lập đứng tại chỗ nhìn Bạch Bác, hắn biết đối phương là trợ lí đặc biệt cũng là tâm phúc của Trình Việt Lâm, cho nên cười nịnh nói:'' Trình tổng và phó tổng Nguyễn tình cảm tốt thật, lại làm phiền trợ lí Bạch rồi.''
Bạch Bác bình tĩnh gật đầu, thản nhiên nói: "Tình cảm của Trình tổng và phu nhân đương nhiên tốt rồi/''
Có thể khiến sếp bất chấp cảm xúc của cổ đông mà cưới người ta về nhà, khẳng định là đặt người ta trong tim rồi.
Bạch Bác còn chưa nói xong Từ Lập đã cảm thấy tỉnh ngộ.
Bên kia, mãi cho đến khi không còn nhìn không thấy bóng dáng của mọi người, Nguyễn Chỉ Âm mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng hỏi người đàn ông một câu :'' Nặng không? Hay là thả tôi xuống đi?''
Vết thương nhỏ thế này, thật ra cô cũng không cảm thấy nghiêm trọng gì cả.
Tuy rằng vừa rồi còn bị trật chân nữa, nhưng cũng không đến mức không đi nổi.
Trình Việt Lâm cười nhẹ, giọng đều đều đáp:'' Chỉ với chút cân nặng của em mà còn muốn tôi chê nặng à?''
Anh giữ chặt lưng cô, hai khuỷu tay hình như rất có lực, bước chân cũng vô cùng ổn định.
Nguyễn Chỉ Âm khoát hai tay lên bả vai vững chắc của anh, nhìn chằm chằm vào đằng sau đầu, suy nghĩ một chút, tức thì không nhiều lời nữa.
Tài xế đã đợi sẵn ở lối ra vào khu, biết Nguyễn Chỉ Âm đang bị thương ở chân, trên đường về nhà cũng biết điều lái nhanh hơn, sau hơn nửa tiếng đồng hồ, hai người về tới biệt thự.
Hộp thuốc được bày ra trên bàn trà, Nguyễn Chỉ Âm ngồi dựa vào sô pha trong phòng khách, vén ống quần lên.
Trình Việt Lâm vừa mới khăng khăng muốn bôi thuốc cho cô, động tác rõ ràng hơi vụng về, thấy cô vẫn nhíu chặt mày, anh nhăn mặt thấp giọng nói :'' Đau hả?''
Nguyễn Chỉ Âm hơi giật mình, lắc lắc đầu.
Trình Việt Lâm quan sát đánh giá cô, không biết tại sao lại nhăn mặt, rồi đột nhiên buông bông gạc trong tay ra, tầm mắt nặng nề nghiêm túc nhìn cô.
'' Nguyễn Anh Anh.''
" Hả?''
" Chúng ta nói chuyện đi. ''
Nguyễn Chỉ Âm không hiểu tại sao anh lại đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, trên mặt cũng thêm vài phần kinh ngạc:'' Nói chuyện gì? "
" Ở trong mắt người khác, tôi là chồng của em, cũng là người đàn ông trong gia đình." Trình Việt Lâm cười nhẹ nhìn cô, nói tiếp :'' Nguyễn Anh Anh, em phải biết rằng, trời sinh đàn ông đã có lợi thế hơn trên phương diện hình thể, cho nên xã hội mới luôn yêu cầu đàn ông gánh vác trách nhiệm bảo vệ phụ nữ và con cái trong gia đình.''
"Tôi sẽ không ngăn cản em phát huy tài năng của mình, nhưng em không cần lúc nào cũng phải mạnh mẽ như vậy, cứ giữ mãi suy nghĩ không cần dựa vào bất kỳ ai, không thấy mệt sao?''
Dứt lời, anh hơi nhăn mặt, đột nhiên nhớ tới lần trước về nhà cũ nhớ tới câu nói đầy hàm ý thương xót của ông cụ ——
'' Âm Âm về Nguyễn gia lâu như vậy rồi, mà từ trước tới giờ chưa từng làm nũng với ông.''
Trình Việt Lâm không thích dáng vẻ lúc nào cũng nhẫn nại mạnh mẽ của của cô, cô hoàn toàn không nhận ra tính cách cố chấp không chịu yếu thế trước bất kì ai của mình.
Không ngờ Trình Việt Lâm lại đột ngột nói ra những lời thế này, Nguyễn Chỉ Âm sững sờ, mấp máy môi dưới, cất giọng lẩm bẩm :'' Vì vậy nên?''
Trình Việt Lâm bất đắc dĩ thở dài:'' Vì vậy kể từ hôm nay, em phải học cách kêu tôi giúp đỡ.''
Ngừng lại một chút, anh lại lấy một miếng bông gạc mới, thấp giọng bổ sung:'' "Ít nhất là trước mặt người ngoài..''
" Yên tâm, tôi rất hài lòng cuộc sống chung trong thời gian này, chỉ cần không phải yêu cầu gì quá đáng, tôi đều sẽ nể mặt này của em, cũng không ngại phiền phức.''
Anh dẫn dắt từng bước, ý đồ đánh bay sự băn khoăn trong lòng cô :'' Trên một phương diện nào đó, quan hệ của chúng ta phải thân mật hơn so với người khác, em cứ luôn khách sáo như vậy, lại càng làm tôi không được thoải mái.''
Nguyễn Chỉ Âm nhìn vào ánh mắt của anh, cảm thấy trong đôi mắt sâu thẳm kia đã ấp ủ sẵn tình cảm mà cô không hiểu được, theo bản năng các đầu ngón tay cuộn tròn chặt lại với nhau.
Phải thân mật hơn so với người khác.... hả?
Giống như ngoại trừ lời đề nghị hợp tác ban đầu ra, giữa cô và Trình Việt Lâm lại bởi vì này cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này mà có thêm mối liên hệ không thể nói rõ.
Có lẽ, đối với Trình Việt Lâm của hiện tại mà nói, duy trì cuộc hôn nhân này không những chỉ là trao đổi lợi ích trên dự án Bắc thành mà bọn họ còn phải thể hiện nhiều hơn nữa.
Mà đối với cô, trong thời gian này, những gì Trình Việt Lâm đã trợ giúp cô cũng không phải chỉ có trên vai diễn chú rể trong hôn lễ.
Đây là lần đầu tiên có người nghiêm túc nói với cô, không cần lo lắng quá nhiều, học cách nhờ anh giúp đỡ.
Nguyễn Chỉ Âm luôn có thói quen chay trốn, bởi vì ỷ lại sẽ sinh ra cảm giác yếu đuối, cô chưa bao giờ nghĩ như vậy cũng sẽ gây áp lực cho người bên cạnh, nhưng bây giờ,....
Rất kỳ lạ, giống như có một sợi dây đã được kéo rất căng, và đột nhiên đứt đoạn sau khi nghe những lời anh nói.
''Thật ra.... Hình như có hơi đau.''
Ánh mắt như bừng tỉnh, cô còn chưa dọn sạch mớ suy nghĩ hỗn loạn kia thì những lời này đã thốt ra thành tiếng.
Sau khi phản ứng lại, Nguyễn Chỉ Âm thở dài, nhíu mày trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng với tâm trạng phức tạp cô khẽ mỉm cười, giọng nói bị đè xuống rất thấp:'' Trình Việt Lâm, cảm ơn anh.''
Tỏ vẻ yếu đuối thôi mà, hình như cũng không khó khăn mấy.
Thậm chí, khi để bản thân được buông thả những ràng buột trong đáy lòng kia trái lại cô còn cảm thấy như trút được gánh nặng.
"Ừm.'' Người đàn ông khẽ ừ một tiếng, sắc mặt không thay đổi nhưng động tác trên tay lại dịu dàng hơn rất nhiều.
Trong phòng khách, không khí trở nên trầm lặng.
Đợi đến lúc Trình Việt Lâm xử lý xong miệng vết thương cho cô, đứng dậy dọn dẹp hộp thuốc, Nguyễn Chỉ Âm đang im lặng không lên tiếng lại đột nhiên mở miệng:'' Còn có một chuyện..... Tôi xin lỗi.''
''Hả?'' Trình Việt Lâm chớp mắt nhìn lại.
Cô dừng một chút, ngẩng mặt nói :'' Ngày đó, tôi không nên vì cảm xúc nhất thời của mình mà hiểu lầm chỉ trích anh nghe lén tôi và Cố Lâm Lang trò chuyện.''
Tựa như anh nói, là do phòng ngủ phụ không được cách âm tốt, không thể trách anh.
"Ồ.'' Tầm mắt của người đàn ông không biết bay tới trên hộp thuốc, thản nhiên trả lời:'' Không sao.''
Một lát sau, lại thờ ơ mở miệng:'' Vậy tấm cách âm, còn muốn lắp nữa không?''
Nguyễn Chỉ Âm nghe vậy do dự vài giây, cười nhẹ, lắc lắc đầu nói:'' Tạm thời...... Không cần lắp nữa.''
Tác giả và mình có lời muốn nhắn: tại vì có nhiều ý kiến nói mẻ viết dấu câu tùm lum nên mẻ sẽ ngồi chỉnh lại và trong lúc đọc lại để chỉnh mẻ sẽ phát hiện ra lỗi trong truyện rồi sửa luôn @@@ và mình trong lúc tình cờ ngồi check lại ngẫu nhiên 1 đoạn thì thấy khác khác thật, tất nhiên mình cũng sẽ âm thầm sửa lại luôn. Nói dông dài dị thôi chứ ý mình là vì mình ko có đọc trước truyện mà làm luôn nên đôi khi sẽ bị dịch sai ở chương trước nhưng tới chương sau mình mới nhận ra và sửa mà mấy trang reup thì nó méo cập nhật đâu vì vậy nếu có đọc truyện này thì lên wattpad chính chủ này đọc nhé. Love you.