Sau khi ra tòa lần một trong niềm tin giành được quyền nuôi con, Tuyền bắt đầu tập trung vào cửa hàng bánh cuốn.
Cửa hàng “Bánh cuốn Cao Bằng Kin Kin” nằm trong ngõ, không phải trục đường chính, rộng hai mươi mốt mét vuông, mặt tiền rộng ba mét, trong quán kê được ba bàn, bên ngoài kê thêm năm bàn ốp sát vào tường. Tuyền ngồi tráng bánh bên trong, cạnh cầu thang gỗ đi lên gác xép, chị Hà chạy bàn và thu tiền. Khách quen của quán đều là các bậc phụ huynh đưa con đi ăn sáng và nhân viên văn phòng, nên trước chín giờ sáng, quán đông và ồn ào chen lấn đến mức vừa đau đầu vừa vui mừng.
Tuyền từng làm phục vụ hàng ăn, cô không lóng ngóng như chị Hà, mất gần một tuần mới vào guồng, không làm đổ canh ra bàn, không lấy nhầm chả hoặc giò.
“Một canh nhé Tuyền.” Tiếng ới vọng vào trong của chị Hà làm Tuyền dừng tay đếm tiền.
‘Một canh’ hay ‘một mắm’ là cách gọi nhanh khi bán hàng để phân biệt bánh cuốn truyền thống chấm nước mắm hay bánh cuốn Cao Bằng dùng nước xương.
Đi găng tay vào, Tuyền mở bếp, tráng từng lát bánh mỏng trong, đặt lên đĩa, rồi nhanh thoăn thoắt gói nhân thịt vàng nâu, rắc hành phi thơm phức lên trên. Cô tháo găng, quay đầu gọi với ra ngoài. “Chị mang bánh ra giúp em…”
Lời nói ngưng ngang chuyển thành nụ cười, cô gật đầu. “Anh đi ăn sáng à?”
Nghiêm cũng ngạc nhiên không kém. “Hóa ra đây là quán của cô.”
Tuy anh biết cô có mở hàng ăn, nhưng không nhớ chính xác địa chỉ, không nghĩ đến hôm nay vì công việc đột xuất mà đi ăn sáng muộn, tình cờ vào đúng quán bánh cuốn của Tuyền.
“Anh ngồi đi.” Vươn tay cầm menu gác trên tủ kính nhỏ trên mặt bàn, Tuyền đưa sang. “Anh muốn ăn gì? Anh ăn bánh cuốn Cao Bằng bao giờ chưa? Không quen thì có bánh cuốn chấm nước mắm. Chả ở quán tôi ngon lắm, anh có thể thử.”
“Cảm ơn.” Nghiêm lật mở menu nghiêm túc, không có vẻ muốn tiếp chuyện.
Tuyền không phật ý trước tính cách hờ hững này. Cô đưa đĩa bánh cho chị Hà để mang cho khách bên ngoài, rồi đứng lên bật công tắc, đợi nước sôi. Do tráng bánh bằng nồi điện, mỗi khi không có khách, cô sẽ tắt nồi, vừa tiết kiệm điện vừa không nhanh cạn nước.
Đảo mắt qua áo mơ mi màu đen đóng thùng, gọng kính vàng trên sống mũi, cảm giác Nghiêm hôm nay bớt chút cứng ngắc khô khan so với lần cuối cô gặp anh trên tòa.
Nghiêm cảm nhận được tầm mắt lén lút quan sát của cô nên quay sang nhìn, dừng lại vài giây trên gương mặt chột dạ của cô, giọng anh nhẹ hẫng.
“Cho tôi suất bánh cuốn Cao Bằng nhiều giò…”
“Thứ gì trong bát tôi thế này? Ối trời ơi! Sao trong nước canh mang cho khách ăn có cả kẹp tóc hả?” Tiếng hét the thé cắt ngang lời Nghiêm.
Anh và Tuyền cùng nhìn ra cửa, nhưng do bàn ghế bên ngoài kê sát tường, phải đi ra ngoài mới rõ chuyện gì.
“Xin lỗi, anh đợi tôi một chút.” Tuyền vội vàng đứng lên.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô đau đầu, bao nhiêu vui sướng sau khi đếm tiền hàng đều biến mất không còn.
Ba cô gái ăn mặc sành điệu, tóc xoăn, móng tay sơn màu gắn đá, khuôn mặt trang điểm quyến rũ khiêu gợi, thu hút tò mò cùng nhiều ánh mắt háu đói của mấy quán ăn xung quanh. Cô gái ngồi giữa như chỉ chờ Tuyền xuất hiện là xoen xoét mắng.
“Quán xá nhỏ xíu bẩn thỉu thì cũng thôi đi, đồ ăn chưa kịp nếm ngon hay dở, đã gắp phải kẹp tóc trong bát. Kinh tởm thế này, ai nuốt trôi được. Bán hàng mất vệ sinh là muốn khách đau bụng hả?”
Đôi đũa gắp lên kẹp tóc gắn mấy viên đá nhỏ, vừa nhìn là biết không phải đồ vật của Tuyền và chị Hà, cô hiểu hôm nay Mỹ Tiên cố tình dẫn bạn đến quấy rối.
Tuyền không hiền cũng chẳng đanh đá, nhưng cô biết bảo vệ bát cơm của mình. Đi thẳng đến bàn Mỹ Tiên, nhìn thẳng vào mắt ả, cô nhấn mạnh từng từ.
“Quán tôi đồ ăn sạch sẽ, luôn đảm bảo an toàn thực phẩm, không có chuyện làm rơi đồ vào thức ăn. Mỹ Tiên, cô nên suy nghĩ trước khi nói. Đừng nghĩ đưa người đến giở trò phá rối chuyện buôn bán là tôi sẽ sợ. Cô vu khống đặt điều cho người khác, không sợ tạo nghiệt hả?”
Nhận ra ánh mắt Tuyền nhìn phần bụng nhô lên đầy ám chỉ, Mỹ Tiên ném mạnh đũa xuống bàn, đứng phắt dậy, ả chỉ tay thẳng vào mặt cô. “Mọi người ra mà xem quán ăn mất vệ sinh này. Bán đồ ăn có kẹp tóc bên trong, giờ còn chửi khách là vu khống. Quán ăn nhỏ như mắt muỗi, vu khống được ích lợi gì?”
Tuyền hất mạnh ngón tay sắp chạm vào mũi cô làm người Mỹ Tiên lảo đảo, may mắn hai cô bạn đứng bên đỡ lấy. Một người sừng sổ tiến đến muốn đánh Tuyền, chị Hà nãy giờ đứng bên cạnh cầm khay inox vội vàng kéo cô lùi lại.
Tuyền đẩy tay chị Hà, không hề sợ sệt mà bình tĩnh chỉ tay vào góc tường trên cao, nơi ít người chú ý. “Quán có lắp camera, có cần tôi mở xem ai là người bỏ kẹp tóc vào bát nước canh không?”
Cô bắt gặp vẻ giật mình chột dạ trên mặt Mỹ Tiên, ả liếc nhanh lên cao, rồi đột ngột xô mạnh vào ngực Tuyền. Lực đẩy mạnh làm Tuyền ngã ngửa vào chị Hà, hai chị em ngã kéo theo ống đũa và vài khay đựng ớt quất. Tiếng đổ vỡ loảng xoảng vang lên cùng tiếng hét đau đớn đến từ phía ba cô gái.
Tuyền ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Mỹ Tiên ôm bụng rên rỉ. Hóa ra cô nàng đi giầy cao gót, sau khi đẩy Tuyền thì bị phản lực nên cũng kéo theo hai người bạn ngã cùng. Ả xui xẻo nhất, bụng va đúng cạnh ghế.
Mấy bà bán phở và cháo lòng bên cạnh cũng đổ xô sang bênh Tuyền. Từ khi cô về đây, luôn lễ phép và sống biết điều, thực sự lấy được lòng người xung quanh. Tuyền đứng lên muốn đến xem Mỹ Tiên có sao không, nếu đau quá thì đưa đi bệnh viện nhưng tay cô bị chị Hà kéo lại.
“Có thể họ lại lừa gạt đấy. Trông xinh đẹp sang trọng mà miệng mồm thối hoắc, thở ra câu nào là ghét câu đó. Em đừng có chạm vào cô ta, lại bị vu oan.”
Chị Hà không biết về quan hệ của Tuyền và Mỹ Tiên, mặt cau có ghét bỏ nhìn ba cô gái. Tuyền gật đầu trấn an chị Hà, chưa kịp làm gì thì tiếng rên chua loét của Mỹ Tiên đã tiếp tục vang lên.
“Ôi, đau quá… bụng tôi đau quá. Cô cố tình đúng không?” Mỹ Tiên tựa vào cô bạn đi cùng, một tay ôm bụng, một tay run rẩy giơ lên chỉ vào Tuyền. Mặt trắng bệch không phải giả vờ, giọng mếu máo. “Cô đã ly hôn chồng tôi rồi, tại sao còn không buông tha cho con tôi… thằng bé có tội gì đâu… đau quá…”
Mọi người xung quanh kinh ngạc trước lời chỉ trích, nhìn qua lại giữa hai người với ánh mắt xét nét nghiên cứu. Mỹ Tiên hài lòng trước các phản ứng này, ả muốn nhếch khóe miệng cười sung sướng nhưng cơn đau khiến mặt ả nhăn như quả táo tàu.
“Trời ơi, máu! Mày chảy máu, Tiên ơi…”
Tiếng la khiến không khí xung quanh căng cứng lên, hai cô bạn Mỹ Tiên lóng ngóng ôm bạn, muốn nâng lên để đưa đi bệnh viện cũng không có sức.
“Con tôi… đau quá…” Mỹ Tiên sợ đến mức bật khóc, cơ thể vừa được nâng lên khỏi mặt đất đã bị thả phịch xuống, ả cảm nhận rõ máu dưới mông khiến cơ thể lạnh toát, gai ốc nổi đầy hai cánh tay.
Tuyền đẩy hai cô gái vướng víu ra, đưa tay sau lưng Mỹ Tiên, luồn tay xuống kheo chân, muốn nâng ả lên thì mặt trúng ngay cái tát.
“Cô muốn làm gì? Đẩy tôi ngã chảy máu chưa đủ hả?” Tiếng gào the thé điêu ngoa của Mỹ Tiên làm Tuyền và những người xung quanh đều lắc đầu, ngay đến hai cô bạn gái cũng cúi đầu xấu hổ.
Mỹ Tiên đẩy vai Tuyền, vùng vẫy không muốn cô chạm vào người ả.
“Câm miệng!” Tuyền gầm lên, giọng cô lớn đến mức chấn điếc tai Mỹ Tiên. “Có muốn giữ đứa bé không hả?”
Mỹ Tiên kinh hoàng cứng đờ người mất vài giây, trước khi ả tiếp tục đỏng đảnh, một bóng người cao lớn ngồi xuống đối diện Tuyền. “Cô cứ buông tay ra.”
Tuyền vô thức nghe theo mệnh lệnh nghiêm trang.
Nghiêm bế bổng Mỹ Tiên lên cao như bế một con mèo, đưa ả lên xe ô tô màu đen đỗ bên vỉa hè.
“Quán nghỉ sớm, không bán nữa. Chị giúp em dọn dẹp dần, em sẽ quay lại sớm nhất.” Tuyền vỗ vào người chị Hà căn dặn, rồi vọt lên xe ô tô, cùng đến bệnh viện với Nghiêm. Dù không phải lỗi của cô, nhưng cô không thể thờ ơ không quan tâm.
Mỹ Tiên được đưa vào phòng cấp cứu, hai cô bạn gái cũng chạy xe máy theo ngay phía sau, lúc này túm tụm đứng ngoài cửa lo lắng, ánh mắt liên tục nhìn về phía Tuyền.
Cô có linh cảm chuyện xấu có thể sắp sửa xảy ra nên ngồi xuống dãy ghế màu xanh chờ bên ngoài phòng bệnh, cô cần dưỡng sức để chút nữa còn có sức lực bảo vệ bản thân.
Hơn năm phút sau, tiếng chân chạy ồn ào trên hành lang khiến Tuyền quay đầu tò mò. Không nhìn thì thôi, nhìn là cô thấy phiền lòng.
Thịnh và bà Thiệu hối hả chạy đến với mặt xám nghoét không thiện cảm. Bà Thiệu có vẻ quen biết hai cô bạn gái, vội vàng nắm tay một trong hai người, lắp bắp hỏi han tình hình Mỹ Tiên.
Thịnh đứng bên cạnh nghe hai cô gái kể lại chuyện đã xảy ra, cặp mắt hung ác đảo xung quanh.
Chạm phải ánh mắt tóe lửa muốn giết người của Thịnh, Tuyền đứng phắt dậy cảnh giác. Cô quá quen tính cách lỗ mãng của hắn, không phải lần đầu bị hắn đánh nên cô rất nhạy cảm trước nguy hiểm.
Y như tìm thấy con mồi, Thịnh hùng hổ đi đến, tầm mắt chưa từng rời khỏi mặt cô, khiến chân Tuyền bị đóng đinh tại chỗ_một loại bản năng sợ hãi gắn sâu vào tiềm thức của Tuyền.
Không nói một lời, bàn tay to lớn chắc khỏe vung lên muốn tát Tuyền, cô chán ghét chính mình vì cơ thể không nghe theo điều khiển của trí não.
Vai cô đột ngột bị nắm lấy, kéo về phía sau, bàn tay thô thiển được giữ chặt giữa không trung. Lưng Tuyền đập mạnh vào thứ gì đó sột soạt đầy cứng rắn, một hơi nóng phả vào đỉnh đầu cô.
“Lại là mày? Hóa ra chúng mày đúng là một đôi?”
Khuôn mặt đỏ quạch vì tức giận của Thịnh banh ra dữ tợn, mắt hắn trừng to dọa nạt, mũi thở phì phò làm khuôn vặt vốn đẹp trai sở khanh trở nên bạc bẽo đáng khinh.
Vai Tuyền vẫn tựa vào lồng ngực người đứng sau, cô hơi ngửa đầu nhìn lên cao, chạm vào mắt Nghiêm. Bên trong đôi mắt phẳng lặng là tròng mắt nâu đen điềm tĩnh mang chút xa cách lãnh đạm. Dựa vào lông màu anh chau lại, cơ ngực gồng cứng, cô biết anh đang đấu sức với Thịnh, nên cô nghiêng người tránh thoát đứng sang một bên.
Ngay khi cô rời đi, Nghiêm ném mạnh tay Thịnh ra, tiếp tục kéo vai Tuyền lùi lại vài bước, tránh được cú đấm tiếp theo của Thịnh.
“Ai là người nhà của bệnh nhân?” Câu hỏi chuyển thành tiếng quát lớn cao vút. “Đây là bệnh viện, đánh mau mời ra ngoài.”
Cửa phòng cấp cứu bật mở, một y tá đi ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, trách mắng tới tấp. Bà Thiệu và hai cô bạn tranh thủ đi vội vào trong phòng, liền bị nạt nộ bằng thứ giọng hách dịch.
“Tôi chỉ muốn vào xem cháu nội tôi. Đứa bé có sao không?”
“Bạn tôi không bị sao chứ chị y tá?”
Thịnh lao bổ về cũng muốn xông vào phòng, giọng gấp gáp nóng nảy. “Vợ tôi sao rồi? Đứa bé trong bụng có sao không?”
Cô y tá giằng co đẩy người không cho vào bên trong. “Đứa bé không sao, nhưng sản phụ rất yếu, ai là người nhà bệnh nhân? Này, đừng có chen lấn…”
Tuyền đứng lặng người nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. Tim cô không đau, lòng không xót xa, và mắt cô ráo hoảnh khô cạn, nhưng lời nói nhẹ tênh lại khiến người nghe đau lòng. “Hóa ra, phụ nữ có thai là sẽ được quan tâm, yêu thương như vậy?”
Cô không nói bản thân ngưỡng mộ, nhưng chỉ cần cô đứng yên, tách biệt hoàn toàn gia đình phía trước, sự cô độc vẫn phủ chụp trên người cô.
Biết Mỹ Tiên và đứa bé trong bụng an toàn, Tuyền xoay người đi dọc hành lang để tìm đường ra cổng bệnh viện. Nghiêm im lặng đi sau cô khoảng vài bước chân, anh cho người khác cảm giác bản thân rất mờ nhạt, không ấn tượng đặc biệt, nhưng chẳng thể phủ nhận sự tồn tại của anh.
“Tôi đưa cô quay lại quán ăn.”
“Không cần đâu, tôi tự bắt xe được.” Đứng cạnh cổng bệnh viện, Tuyền mỉm cười từ chối. Nắng hanh vàng chiếu xiên qua tóc mai, ôm trọn gò má trắng, phủ nên đó sắc vàng ấm áp khiến gương mặt Tuyền có sức sống hơn rất nhiều.
“Cô chưa làm bánh cuốn nước canh cho tôi.” Nghiêm nói rất đơn giản, giọng cũng không có cảm xúc gì, nhưng sao cô đọc được bất mãn trong mắt anh.
“Trước khi đến bệnh viện, tôi có dặn chị Hà dọn hàng rồi. Xin lỗi anh! Anh ăn tạm món khác, được không?”
Lần này, Tuyền hơi lúng túng vì bắt gặp tia nhìn bất mãn không vui của anh. Rốt cuộc vị luật sư nhạt nhẽo không thú vị này muốn gì khi cứng đầu cứng cổ nói.
“Dù sao, tôi cũng sẽ đưa cô về quán ăn.”