“Xin lỗi, tôi không cố tình.” Lời xin lỗi nghiêm túc, cùng hộp giấy khô đưa ra trước mặt vị khách đeo kính. Thái độ nhận lỗi thành khẩn cùng bộ dạng lịch thiệp của Nghiêm khiến những người có mặt trong quán ăn khá có thiện cảm.
Tiếc rằng vị khách đeo kính không hài lòng, hắn hất hộp khăn giấy bay đập vào tường, rơi xuống sàn lăn lộc cộc hai vòng. Hắn gằn giọng hỏi. “Mày chắc chắn cố tình! Có phải thấy tao nói chuyện vui vẻ với bà chủ nên đố kỵ không?”
Mọi người xung quanh bật cười nhìn Tuyền với vẻ mặt hóng hớt làm cô đỏ mặt xấu hổ. Nghiêm khựng người không biết trả lời thế nào, căn bản anh không nghĩ đến vị khách có vẻ ngoài lịch lãm bảnh bao lại có thể ăn nói hồ đồ như vậy.
“Anh không nên ăn không nói có, bêu rếu sai sự thật làm ảnh hưởng nhân phẩm cô ấy như vậy. Cô Tuyền còn phải buôn bán làm ăn ở đây…”
“Mẹ kiếp! Mày dám quản tao?” Vị khách đeo kính vốn nóng máu khi mọi người xung quanh đang cười cợt nhìn hắn chằm chằm, lại nghe Nghiêm giảng đạo lý với giọng kể cả, hắn đá mạnh vào chiếc ghế gỗ, rồi xông tới với năm đấm giơ cao.
Nghiêm đứng phắt dậy không tránh né. Vụ ẩu đả mong chờ của khách khứa xung quanh không hề xảy ra. Tuyền không biết lúc nào đã ném que tre lấy bánh xuống chậu bột trắng, bước vội đến giữ chặt khuỷu tay vị khách đeo kính.
“Đừng đánh nhau, các anh bình tĩnh. Chỉ là hiểu lầm thôi, đừng gây nhau trong quán…”
Tuyền đứng tới cằm vị khách, khi cô hơi ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú ở khoảng cách gần đi kèm đôi mắt xếch biết nói làm vị khách ngẩn người vài giây. Tầm mắt hắn đảo từ mặt cô, chuyển xuống hai bàn tay đeo găng ni lông đầy dầu mỡ đang giữ rịt cánh tay mình, lông mày vị khách đeo kính xoắn lại.
Tuyền tá hỏa nhận ra bản thân vừa làm gì, cô liên tục nói xin lỗi, rút khăn tay trong túi ra lau chùi dầu mỡ bám trên tay khách.
“Cô dùng thứ gì lau đấy hả? Thật bẩn!” Hắn gắt gỏng hỏi, nghiêng người tránh khỏi khăn tay làm Tuyền chưng hửng ngượng ngùng không biết trả lời sao.
Thái độ khó coi của hắn làm mọi người phẫn nộ bất mãn, nhiều lời xỉa xói chỉ trích bắn thẳng vào mặt hắn.
“Làm như bản thân sạch sẽ lắm đấy mà chảnh chọe.”
“Ăn mặc bảnh bao, miệng thở ra câu nào thối hoắc câu đấy.”
“Bà chủ, loại khách bố đời thế này, cô cứ tống khỏi quán. Cấm cửa đến ăn.”
Tuyền hoảng hồn xua tay mong mọi người đừng nói nữa, cô không dám nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của vị khách đeo kính.
“Bà chủ, bao nhiêu tiền?”
Không đoái hoài đĩa bánh cuốn nóng hổi vừa được bưng ra, vị khách rút tờ hai trăm nghìn đưa Tuyền, cộc lốc hỏi. Cô không muốn chuyện đi quá xa, vội vàng lấy tiền lẻ trong túi trả lại, tay lóng ngóng cầm xấp tiền không chắc làm nó rơi tung tóe xuống sàn.
Vị khách sốt ruột và nghĩ cô cố tình, bực bội ném lại một câu rồi bỏ đi. “Khỏi thối.”
“Tiền thừa của anh…” Tuyền nhặt xong tiền, đứng dậy thì chỉ còn thấy bóng lưng vị khách. Cô vội dúi tiền vào tay chị Hà, hối thúc. “Chị trả lại giúp em.”
Chị Hà đi nhanh ra cửa, bầu không khí trong quán ăn trở nên khác thường. Nghiêm vẫn đứng yên lẳng lặng nhìn cô, cặp mắt sâu hút của anh phẳng lặng không cảm xúc, cứ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Miệng Tuyền mấp máy chưa thành lời, khăn mùi xoa trong tay vừa lau chùi cho khách đã bị Nghiêm rút ra, ném thẳng vào sọt rác bên chân bàn. Mắt cô tròn xoe, lời nói nghẹn trong cổ họng, không hiểu hành vi của anh mang ý nghĩa gì.
Hết trò vui để xem, khách khứa đứng lên thanh toán tiền rồi hối hả đi làm. Tuyền nhận xong tiền của vị khách cuối cùng, cô quay sang Nghiêm thì thấy anh nghiêm túc nghiên cứu menu.
Ghế gỗ bị đá đổ đã được dựng lên, hộp giấy ăn rơi dưới đất nằm ngoan trên bàn. Nghiêm khép menu, quay sang cô gọi món. “Cho tôi suất bánh cuốn canh hai giò.”
Tuyền chớp mắt đúng ba lần, quay về chỗ ngồi bắt đầu tráng bánh. Cô không nghĩ nhiều về việc anh vô tình làm đổ cốc nước vối, đơn giản quy tội lên đầu vị khách đeo kính đáng ghét kia. Tuy cô có thể nói qua nói lại vài câu với khách đến ăn là đàn ông, nhưng tấn công tới tấp đầy vô duyên như vị khách đeo kính mấy hôm nay, ý tưởng đuổi khách từng bùng nổ trong đầu cô.
Ăn xong bữa sáng muộn, Nghiêm trả tiền rồi rời đi, bỏ lại sau lưng cô chủ quán nheo mắt nhìn anh đầy suy tư.
Tuyền sẽ không tự ảo tưởng con trai bà chủ thuê nhà phải lòng cô_gái một đời chồng. Cô đã qua tuổi mơ mộng hão huyền. Hiện tại cô một lòng một dạ muốn kiếm tiền nuôi con gái, muốn quán ăn kinh doanh ổn định, nên những việc khác thường như hôm nay tồn tại trong suy nghĩ của cô rất ngắn hạn.
Qua giờ bán hàng buổi trưa, chậu bột vơi thấy đáy, Tuyền nhìn nguyên liệu chuẩn bị ngày nào hết ngày đó mà thấy vui vẻ thỏa mãn. Cô không thích lưu trữ bột thừa hoặc nhân bánh cho buổi bán hàng hôm sau.
Gần cuối buổi, lượng bột còn lại chỉ khoảng vài suất, một bác gái sau khi ăn xong bánh cuốn nước mắm truyền thống, hàm hậu hỏi Tuyền. “Con gái có bán hành phi không? Hành khô là mua hành tươi về tự làm, ăn khác hẳn các quán khác.”
“Con có bán hành khô theo lạng.” Tuyền mỉm cười mời chào. “Nhưng hành khô vẫn còn dùng đủ hai hôm nữa, bác muốn đặt thì ngày kia lấy nhé. Hành mới phi sẽ thơm hơn.”
“Mua về bảo quản thế nào vậy con gái? Hành khô trong quán luôn giòn tan. Con phi hành thật khéo.”
Tuyền cười tít mắt vui vẻ vì được khen, hồ hởi hướng dẫn cách bảo quản. Tự phi hành tuy hơi cực và bày vẽ lỉnh kỉnh, nhưng bánh cuốn ngon nhất ở bột tráng bánh, nước mắm và hành phi; cô dùng cối đá xay bột khiến bột gạo có vị riêng đặc biệt; nước mắm cô đi tham khảo rất nhiều quán bánh cuốn ở Hà Nội để học hỏi; nên dĩ nhiên cô không thể vì lười mà mua hành phi có sẵn ngoài chợ được.
Khách đặt hành phi số lượng nhiều để đi biếu, nên lần này Tuyền mua số lượng hành tươi về phi gấp đôi bình thường. Ngày phi hành trùng cuối tuần có bé Kin ở nhà, cô muốn đưa con gái sang bà ngoại chơi để tránh cho bé quanh quẩn nồi hành phi của cô. Nhưng Kin hôm nay đột nhiên đau bụng âm ỉ từ sáng, cô không nỡ đưa bé gửi sang bà ngoại.
Kết quả, sau khi cô sắp xếp bếp gas công nghiệp, nồi xoong… mọi thứ ra một góc sân, bật bếp đun nóng dầu thì Kin lò dò đi xuống cầu thang, trên tay là chiếc ghế nhựa màu vàng.
“Kin không ngủ trưa à?” Tuyền mất nửa tiếng để dỗ bé ngủ, không ngờ chưa được ba mươi phút, bé đã tỉnh.
Kin đưa quyển sách tranh màu đến trước mặt cô thay câu trả lời.
Hiện tại không có giấy ghi nhớ và bút trong tay, Tuyền đành vừa phi hành vừa lặng lẽ trông nom con gái. Kin một khi đã quyết định làm gì, nếu không được giấy ghi chú cưỡng ép dừng lại, bé sẽ không bao giờ thay đổi.
Khoảng sân rộng có bảy tám chiếc xe máy dựng ngay ngắn thẳng hàng, nơi góc tường có hai thân ảnh ngồi gần bên nhau. Thân ảnh lớn thì liên tục đảo hành trong nồi dầu sôi ùng ục; thân ảnh nhỏ thì cúi đầu nghiêm túc ghi nhớ các hình ảnh thật đẹp trên từng trang sách.
Người mẹ làm việc, cô con gái lặng lẽ sát cánh bên cạnh, bầu không khí rất êm dịu bình yên. Tiếng lửa nổ lép bép, tiếng dầu sôi ùng ục, như tô điểm âm thanh rất đời thường cho bức tranh bình dị
Nắng từ phía tây bị cản bởi dãy nhà trọ, không phủ chụp được lên cơ thể hai mẹ con. Nhưng gió chạy nhảy ngang qua đưa mùi hành khô thơm nức mũi tứ tán khắp nơi, vô tình kéo theo một người sành ăn khôn miệng.
Bà Loan đi qua cánh cổng nối với nhà chính, hào hứng hỏi. “Đến ngày phi hành rồi hả Tuyền? Hành phi thơm quá, bay vào tận trong nhà bác.”
Bà Loan bị máu nhiễm mỡ nên những món xào nấu dính đến dầu mỡ đều rất hạn chế ăn. Bà rất thích hành khô do Tuyền làm, nhưng chưa lần nào hỏi mua hoặc nhận đồ cô biếu.
Sự xuất hiện đột ngột của bà Loan không kéo được sự chú ý của Kin, bé vẫn cặm cụi xem tranh màu trong sách.
Bà Loan ngồi xem Tuyền phi hành, nhìn hành tươi trong nồi theo thời gian chuyển sang màu nâu cánh gián, từng mẻ hành được đổ sang rổ inox, dầu chảy xuống xô inox bên dưới. Tuyền ngồi xổm nhanh tay sẩy hành, trút ra mâm. Mẻ hành tiếp theo được cô cho vào nồi sau khi hạ lửa nhỏ nhất, đôi đũa dài đảo theo chiều kim đồng hồ, động tác thuần thục và chuyên nghiệp.
“Hôm nay phi mấy cân vậy Tuyền?” Bà Loan kiếm chủ đề nói chuyện. Bà rất thích mẹ con Tuyền, lễ phép và hiền lành. Nhưng có thể điều khoản thuê trọ là không được tán con trai bà khiến Tuyền thực hiện quy định tốt đến mức, giao thiệp với bà khá khách sáo và giữ kẽ.
“Do có khách đặt nên cháu làm mười cân.”
“Cũng phải bốn năm tiếng mới xong.”
“Không đến đâu bác. Cháu làm quen rồi thì ba tiếng đồng hồ.”
“Cháu thật khéo tay. Mẻ hành nào cũng vàng ươm một màu, không quá lửa cũng không bị non hành…” Câu khen ngợi thật lòng của bà Loan bị cắt ngang bởi bàn tay nhỏ xíu đập đập lên vai. Bà mỉm cười với cô bé tết tóc hai bên. “Kin định nói gì với bà?”
Tuyền không giấu giếm việc con gái mắc bệnh tự kỷ. Cô đã giải thích với bà Loan và mong muốn nếu nói chuyện với con gái cô, xin hãy nhìn thẳng vào mắt bé và đừng chủ động ôm hôn hay chạm vào người bé. Bà Loan chỉ có duy nhất niềm vui là canh giữ con trai, còn mọi ứng xử và cách sống của bà rất hòa thuận và tốt tính. Điều này khiến Kin cho phép bà nằm trong vòng sinh hoạt của bé.
“Con muốn xem tranh tranh.” Giọng Kin ngô nghê trong trẻo, mắt bé tròn xoe nhìn bà Loan đầy mong đợi.
Tiếc rằng, đáp lại mong muốn của bé là vẻ mặt ngại ngùng cùng giọng nói áy náy. “Bác Nghiêm không có nhà, bà không dám mở cửa vào phòng. Nếu tối nay bác Nghiêm về ăn tối, bà đưa Kin đi xem tranh tranh nhé?”
Kin chớp mi nhìn bà Loan, đầu nghiêng nghiêng rất đáng yêu.
Bà Loan quay sang Tuyền giải thích và cầu cứu. “Con trai bác không thích người khác tự tiện vào phòng nó. Lần trước bác vào dọn dẹp phòng nó cũng bị cằn nhằn. Phòng nó sạch sẽ như vậy đều là tự dọn dẹp. Cháu xem con trai mà khó tính như thế có được không?”
Tuyền không biết nếu cô cười lúc này thì có bị bà Loan giận không? Bình thường bà bo bo giữ rịt con trai, vậy mà chỉ vì Nghiêm không cho bà tự tiện vào phòng, bà sẵn sàng quay ngay sang chê trách.
“Bác Nghiêm không có trong phòng, chúng ta không được tự tiện đi vào phòng. Kin tiếp tục xem sách nhé.” Tuyền buông đôi đũa dài trong tay, xoay người đối diện với con gái, cố gắng nói ngắn gọn dễ hiểu.
Bình thường bé rất ngoan, dù thích hay không, nhưng chỉ cần là lời Tuyền nói, bé sẽ nghe và làm theo. Nhưng không hiểu sao hôm nay, Kin đánh mạnh vào lòng bàn tay Tuyền trước mặt bé. Do bất ngờ, tay Tuyền bị văng ra, chạm vào thành nồi, cô la lên đau đớn theo phản xạ. Chưa kịp tỉnh táo thì Kin đã xông tới, dùng nắm đấm đánh liên tục vào người cô, sức của Kin rất nhỏ, đánh không đau, nhưng tư thế ngồi xổm khiến trọng tâm cơ thể không vững, cô ngã ngửa ra sau và Kin vấp ngã đè lên người cô.
Tiếng gào khóc của Kin vang vọng khắp sân khi cánh tay trần nhỏ xíu của bé chạm vào thành nồi. Hành động của Tuyền đều dựa vào bản năng làm mẹ. Cô bế thốc bé lên, giữ chắc cánh tay bỏng đỏ ửng, chạy vội đến vòi nước nơi góc tường.
Tuyền mở nước vừa đủ, giữ nguyên cánh tay Kin dưới dòng nước mà mắt cô đỏ hoe. Vết bỏng đỏ kéo dài từ khuỷu tay chạy dọc đến mu bàn tay, đối lập giữa màu đỏ bị bỏng và nước da trắng xanh khiến vết bỏng càng thêm dữ tợn. Kin òa khóc nức nở vì đau, bàn tay không bị thương vo tròn thành nắm đấm, đấm vào ngực Tuyền để thể hiện bé rất đau, rất sợ. Tuyền đau lòng cố gắng dỗ dành, nhưng tiếng khóc thảm thiết của bé che phủ mọi lời dỗ ngọt.
Bà Loan phản ứng chậm hơn cô, đến khi Tuyền ngâm tay Kin dưới nước, tinh thần của bà vẫn chưa hết hoảng hốt. Tắt vội bếp gas, bà bước đến gần, xoay tới xoay lui, luôn miệng nói.
“Vết bỏng lớn lắm, đưa con bé đến bệnh viện đi. Nó đau lắm đấy.” Bà Loan càng nói càng khiến Tuyền xót xa con gái hơn. “Kin ngoan, không khóc, Kin của bà giỏi, nín đi con…”
Tiếng khóc của Kin, tiếng khuyên nhủ của bà Loan cùng giọng vỗ về của Tuyền ầm ĩ một góc sân. Nghiêm vừa về đến cổng khu trọ đã nghe thấy tiếng ồn, anh tưởng bên trong xảy ra chuyện nên vội vàng ném xe ngoài cổng, chạy nhanh vào.
“Có chuyện gì vậy?”