Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bà Loan nhìn thấy Nghiêm như bắt được vàng, vội vàng giải thích. “Con bé va trúng nồi dầu sôi, bỏng hết tay.”

“Bao lâu rồi?” Câu hỏi khó hiểu của Nghiêm khiến bà Loan ngẩn người, anh nói vội. “Ngâm tay con bé dưới nước bao lâu rồi?”

“Khoảng vài phút…” Tuyền nhanh nhạy nắm bắt được ý anh, cô vừa đáp vừa cố gắng giữ chắc người Kin, con bé vùng vẫy quá mạnh, cô sợ động đến vết bỏng.

Nghiêm ngồi xổm xuống sát người Tuyền, gần kề với bức tường, tay anh vòng ra sau lưng Kin, liên tục vỗ vào sống lưng bé, lực độ mạnh hơn vuốt ve một chút. Tư thế này trông anh như đang ôm hai mẹ con Tuyền. Cô giật bắn mình ngẩng đầu nhìn anh, bà Loan thì phản ứng lớn hơn, thắc mắc đầy bất mãn.

“Muốn vỗ lưng con bé thì bảo Tuyền ngồi dịch ra cho trống chỗ. Ấp chân ấp tay thế này, người ngoài nhìn vào còn ra thể thống gì.”

Do quá hoảng loạn vì lo lắng cho con gái, lại nghe lời khó nghe của bà Loan, trong lòng cô rất bực bội. Cô ngẩng phắt lên muốn đuổi người nhưng bị anh cướp lời.

“Không cần để ý đến mẹ tôi.” Nghiêm cứng rắn thuyết phục. “Tôi biết nếu chạm vào Kin từ sau lưng bé mà chưa được sự đồng ý sẽ chỉ khiến bé phản ứng thái quá hơn. Cô đừng nghĩ lung tung.”

“Sao anh biết động tác vỗ vào lưng để trấn an Kin?”

“Tôi có tham khảo qua về việc giúp trẻ tự kỷ điều hòa cảm giác.”

Tuyền mấp máy môi muốn hỏi tại sao, nhưng cô mím lại giữ câu hỏi trong lòng, tập trung cùng anh trấn an cảm xúc của Kin.

Nghiêm ngồi gần kề, mùi thuốc lá trên quần áo cùng hơi thở bạc hà từ người anh quấn quýt quyện lấy cơ thể Tuyền. Giọng nói khỏe khoắn từ tốn nói từng lời có tác dụng trấn an cảm xúc bấn loạn của người nghe. “Nên ngâm nước khoảng ba mươi phút. Sau đó tôi lấy ô tô đưa hai mẹ con vào bệnh viện.”

Anh thấp giọng xuống làm lời từ chối sắp rơi khỏi môi Tuyền bị nghẹn lại. “Từ đây đến bệnh viện cũng mất mười phút, vết thương sẽ dính bụi bẩn nếu đi xe máy, rất không tốt cho vết thương. Ô tô để xong sân, có thể đi ngay bất cứ lúc nào.”

Tuyền nghiêng đầu nhìn anh, tầm mắt chạm nhau, luồng điện giật mạnh nơi sống lưng khiến cô gật đầu nghe theo sắp đặt của Nghiêm.

“Đợi Kin bình tĩnh lại, cô muốn mang theo gì khi vào bệnh viện thì nhanh chân lên. Tôi sẽ giữ con bé.”

Cô gật mạnh đầu, tin tưởng lời anh, cũng là lúc Kin hoàn toàn bình tĩnh theo động tác vỗ lưng của Nghiêm. Bé tựa toàn bộ sức nặng vào người Tuyền, bàn tay dưới vòi nước lạnh bắt đầu nghịch ngợm, nắm vào thả ra để bắt nước.

Kin tự chơi một mình với cánh tay đau, không bận tâm người lớn xung quanh đang làm gì.

Bà Loan vẫn đứng vây xem, cảnh giác nhìn Tuyền như sợ cô sẽ vồ lấy con trai bà để ăn tươi nuốt sống. Ngay đến lời nhắc nhở của Nghiêm phải nói lần thứ hai, bà Loan mới không hài lòng đi cất dọn bếp và nồi hành phi của Tuyền. Những thứ nguy hiểm này cần được dọn dẹp gọn gàng, nếu không có khách trọ nào không cẩn thận lấy xe, va vào nồi dầu sôi sẽ nguy hiểm.

Tuyền cẩn thẩn giải thích cho Kin. “Bác Nghiêm sẽ bế con, Kin ngoan không được đánh người nhé.”

Động tác xòe tay để bắt được nước của Kin dừng giữa không trung, bé ngửa đầu quay nghiêng, liếc mắt nhìn Tuyền rồi đảo qua Nghiêm, dừng khá lâu trên mặt khiến hai người lớn vô thức run rẩy hồi hộp. Khuôn mặt không cảm xúc quay đi, trở về với dòng nước mát không ngừng chảy xuống tay bé.

Cả hai hiểu Kin đã tiếp nhận lời dặn của Tuyền. Cô dịch người ra, nhường chỗ cho Nghiêm, anh thay thế cô ôm Kin vào lòng, giữ chắc cánh tay bỏng để nó không rời khỏi dòng nước chảy.

Tuyền chạy về phòng lấy tiền, sổ khám bệnh, thỏ trắng cùng chiếc khăn mặt mới. Cô lao xuống cầu thang, cầm tay bà Loan, nhờ vả bà dọn dẹp đồ đạc giúp mình, rồi nhận lại Kin từ tay Nghiêm. Trong khi cô dùng khăn lau khô tay bé, Nghiêm đi lấy xe.

Hơn mười phút sau, ba người có mặt tại bệnh viện. Tuyền đưa thẳng con gái vào phòng cấp cứu, cô nhanh chóng giải thích nguyên nhân vết bỏng và tình trạng tự kỷ nhẹ của con gái. Bác sĩ hiểu phải dùng thái độ như thế nào để bệnh nhân tự kỷ phối hợp điều trị. Kin không hề khóc trong toàn bộ quá trình bôi thuốc, bé ngồi trên đùi Tuyền, mắt mở tròn xoe nhìn bông thuốc di chuyển trên cánh tay.

Tuyền ngại ngùng nhờ Nghiêm đi đóng tiền và mua thuốc theo đơn thuốc. Anh gật đầu, không nhận ví tiền của cô, đi thẳng ra cửa phòng.

Sau gần hai tiếng đồng hồ ở trong phòng cấp cứu, Tuyền chân thành cảm ơn bác sĩ rồi bế Kin ra khỏi phòng. Ngay khi cánh cửa mở ra, tiếng ồn ào trẻ con khóc ọ ọe, tiếng người lớn rủ rỉ nói chuyện, tiếng chân người hối hả bước trên hành lang đổ ập vào tai Tuyền. Cô không kịp che tai Kin khiến con bé la hét quẫy đạp. Bình thường Kin sẽ không có phản ứng lớn với âm thanh ồn ào, nhưng đột ngột ấp thẳng vào thính giác của bé, cùng với băng gạc vướng víu quấn quanh tay làm cảm xúc của Kin không được bình thường.

Kin bật ngửa ra sau khiến Tuyền loạng choạng trước sức nặng của bé, lưng cô được bàn tay to lớn giữ lại, đầu Kin đập mạnh vào ngực Nghiêm khi anh dùng cơ thể đỡ lấy hai mẹ con. Mắt Kin chạm phải ánh mắt nghiêm khắc của anh, tiếng gào của bé càng lớn hơn, cánh tay không bị thương đập mạnh vào mặt Tuyền, bé lại vật ra đằng trước muốn tuột xuống khỏi người Tuyền.

“Mọi người giữ trẻ yên tĩnh, tránh làm phiền người khác.” Y tá bên trong phòng cấp cứu nghe thấy tiếng ồn, mở cửa phòng ra, nhìn cảnh tượng lộn xộn của ba người rồi quở trách.

Tuyền liên tục nói xin lỗi, ôm chặt Kin quay vào lòng, đảo mắt ra xung quanh tìm ghế trống. Cô nhanh chóng đi đến gần thùng rác to trên hành lang, nơi vắng vẻ nhất.

“Kin, không khóc. Kin, không khóc.” Tuyền kiên trì vỗ vào lưng bé, lặp đi lặp lại câu nói đơn giản.

Nhiều bà mẹ xung quanh liếc mắt khó chịu nhìn cô, chung quy họ cũng chưa từng thấy ai dỗ con cái đang khóc mà nhạt nhẽo và ngu ngốc như vậy.

Tuyền không phản ứng trước các ánh mắt xem thường và hiếu kỳ, cô nhẫn nại vỗ về cảm xúc bất an hoảng sợ của Kin. Bộ dạng Tuyền lúc này rất thảm hại: quần áo xộc xệch ướt nhiều mảng, tóc bù xù vì bị Kin giật tung dây buộc tóc, trong lòng là một đứa trẻ năm sáu tuổi quắp chặt chân tay vòng ra sau lưng cô. Tư thế của hai mẹ con cô như con gấu Kaola ôm thân cây, ôm lấy nơi mà nó cảm thấy an toàn.

Nghiêm sơ mi quần âu, trang phục chỉn chu, cầm ba lô và túi thuốc đứng bên cạnh, dáng người thẳng tắp như một vệ sĩ đứng canh thứ quan trọng của bản thân.

Hình ảnh đối lập nhưng hài hòa của ba người như một bức tranh thu nhỏ nơi góc hành lang bệnh viện. Thời điểm Kin khóc mệt, nghẹo đầu ngủ gục trên vai Tuyền cũng là lúc một thứ xấu xí lọt vào tầm mắt cô.

Mỹ Tiên với chiếc bụng lúp xúp trong chiếc váy bầu màu đỏ, ánh mắt sắc sảo đảo khắp người Tuyền đầy soi mói. Thịnh ăn mặc chải chuốt như đang đi dự tiệc, trên tay là một cô bé tóc buộc hai bên trạc tuổi Kin. Cô bé vỗ vỗ mặt Thịnh, giọng non nớt ngọng nghịu cất lên. “Bố ơi, con đói. Con muốn ăn kem.”

Tuyền giật mình, quan sát đường nét trên khuôn mặt cô bé, không tìm được điểm giống nhau giữa Thịnh và cô bé. Cô nheo mắt liếc sang vẻ mặt đắc thắng vênh váo của Mỹ Tiên, một ý nghĩa nực cười lướt nhanh qua đầu cô.

“Cô nhìn con gái tôi với ý gì thế hả?” Lông mày lá liễu của Mỹ Tiên chau lại, giọng chua loét hỏi Tuyền.

Cô không trả lời, quay sang gật đầu với Nghiêm. “Đi thôi.”

Thịnh bước lên ngăn cản đường đi của cô, sẵng giọng hỏi. “Con bé làm sao phải vào viện?”

Cơ thể Tuyền lùi ra sau trong vô thức, Nghiêm tự động bước đến chắn trước người cô. Sự phối hợp ăn ý của hai người khiến Thịnh ngứa mắt, hắn cà khịa. “Hóa ra đây là lý do cô cắn chặt không nhả nửa căn nhà của tôi. Cô cũng biết chọn đối tượng đấy nhỉ.”

Tuyền bỏ ngoài tai những lời xỉa xói thô lỗ bẩn thỉu, cô kéo áo Nghiêm với vẻ mặt bình tĩnh. “Đi thôi, không cần phí lời với họ.”

Thái độ dửng dưng của Tuyền, không để Mỹ Tiên và Thịnh vào mắt khiến ả có cảm giác bị xem thường. Một người thua dưới tay ả, có gì hơn người mà lên mặt? Giọng cạnh khóe chua ngoa của Mỹ Tiên tuôn ra đầy châm chích. “Loại đàn bà bị chồng bỏ, mang theo cục nợ bệnh tâm thần, không hiểu luật sư các anh thích điểm gì ở cô ta?”

Lời châm chọc của Mỹ Tiên chạm đúng vảy ngược, mắt Tuyền long lên hung tợn, ngọn lửa bên trong như muốn đốt cháy bộ mặt trát phấn tô son đậm dầy của Mỹ Tiên. “Loại đĩ cướp chồng người khác như cô không có tư cách nói chuyện với tôi. Cô dám xúc phạm con tôi thêm một lần, tôi có quyền kiện cô tội xúc phạm danh dự nhân phẩm người khác.”

Khóe miệng Nghiêm giật nhẹ khi nghe lời đe dọa, anh lựa chọn im lặng, không nói ra sự thật với Tuyền. Lời mắng chửi của Mỹ Tiên nếu có khởi kiện cũng chỉ bị xử phạt hành chính từ một đến ba trăm nghìn đồng. Nhưng vẻ mặt nghiêm trang chững trạc cùng mác luật sư của Nghiêm đủ trợ giúp uy lực trong lời cảnh cáo.

Thịnh khịt mũi coi thường, không để Nghiêm vào mắt. “Con bé có vấn đề về thần kinh, nói nó bệnh tâm thần thì sai chỗ nào? Cô nhận nuôi con, mới được vài bữa đã đưa con vào bệnh viện, đủ biết cô là loại mẹ vô tích sự. Hừ! Đừng có được dăm bữa nửa tháng là vác nó về van xin thằng này nuôi nhé. Đã bước chân ra khỏi nhà tôi, đừng nghĩ đến việc quay về.”

“Tôi có chết bờ chết bụi, cũng không đưa con Kin bước vào cửa nhà anh thêm lần nào nữa.” Giọng Tuyền trôi qua kẽ răng nghiến chặt, cô ghì con gái vào lòng, tim thắt lại trước lời nói độc ác không tình người của Thịnh.

“Nhớ những gì cô nói.” Thịnh cười khẩy nhạo báng, bước đi thật nhanh.

Cô bé trong lòng hắn xoay đầu ra sau nhìn Tuyền, mắt tròn ngô nghê, còn đưa tay lên vẫy vẫy chào tạm biệt cô. Trên đời này, chỉ có trẻ con là vô tư không biết sân si.

Mỹ Tiên hài lòng trước thái độ ghét bỏ của Thịnh, ả hoàn toàn yên tâm về việc nắm giữ tâm trí hắn. Ả đưa tay che miệng cười khúc khích, sóng mắt lẳng lơ đậu trên sắc mặt xám nghoét của Tuyền. “Cô cảm thấy thế nào khi chồng cũ sẵn lòng nuôi con riêng của tôi, chứ kiên quyết không nuôi con đẻ?”

Câu hỏi của Mỹ Tiên đã xác nhận suy đoán trong lòng Tuyền, cô ngọt nhạt đáp lời. “Tại sao tôi phải suy nghĩ về loại rác rưởi đã được tôi ném khỏi cuộc sống của mình?”

Bị chửi xéo gián tiếp, Mỹ Tiên biết Tuyền đang chỉ gà mắng chó, ả nhìn bóng lưng đã đi xa của Thịnh, nhìn Nghiêm cao lớn đứng sừng sững bên cạnh canh giữ, cơn tức của ả bị nghẹn nơi cổ, bức bối khó chịu.

“Để xem cô vênh váo được bao lâu.” Lồng ngực Mỹ Tiên phập phồng vì giận dữ, ả ném lại một câu rồi đuổi theo Thịnh đã khuất sau ngã rẽ cuối hành lang.

“Con đẻ không nuôi, đi nuôi con người. Đúng là chuyện nực cười nhất trên đời.” Câu nói không đầu không đuôi của Tuyền kéo tầm mắt của Nghiêm quay về trên mặt cô.

Bên ngoài Tuyền tỏ ra bình tĩnh đanh đá đốp chát lại Thịnh và Mỹ Tiên, nhưng trong lòng cô là ấm ức thay con gái.

Cô biết trong mắt Thịnh, Kin không có trọng lượng, cô cũng chẳng mong đợi loại bố ích kỷ như hắn sẽ yêu thương Kin; nhưng ít ra khi thấy con gái ruột băng bó kín cánh tay xuất hiện trong bệnh viện, hắn cũng có thể giả vờ quan tâm hỏi lấy một lời chứ.

Bị bố đẻ lạnh nhạt thờ ơ, Tuyền luôn nghĩ bản thân là nguyên nhân tạo ra điều này. Cô là người vợ thất bại khi không thể khiến bố ruột yêu thương con cái. Trên cương vị một người mẹ, cô có thể hy sinh tất cả cho con, cô sẽ làm mọi thứ để cuộc sống của Kin không bị thiếu thốn, sẽ bù đắp những khoảng trống về người bố trong gia đình đơn thân.

Cô có thể vừa làm bố vừa làm mẹ.

Nhưng, sâu thẳm tận đáy lòng, cô vẫn lòng con gái cô có một người bố yêu thương bé.

Có lẽ, mong muốn này quá xa xỉ với Kin đáng thương của cô.

Dằn vặt và khổ sở trong lòng như giọt nước làm tràn ly. Cả buổi đánh vật với Kin, cơ thể cô đã đến giới hạn; khi tâm lý u ám kiệt quệ, Tuyền mềm nhũn ngất xỉu với cánh tay vẫn giữ chặt con gái trong lòng.

Được bác sĩ chữa chạy, Tuyền rất nhanh tỉnh lại trên giường bệnh.

Trong sự mông lung mơ hồ chưa hiểu rõ tình huống, mắt cô thấy Kin yên tĩnh ngồi cuối giường chơi điện thoại, tai cô nghe rõ giọng nói khô khốc của Nghiêm.

“Bác sĩ khuyên cô sang khoa sản khám. Có thể cô đang có bầu.”
 

Nhấn Mở Bình Luận