“Bác sĩ khuyên cô sang khoa sản khám. Có thể cô đang có bầu.”
Khóe miệng Tuyền co rút, không nhấc nổi thành nụ cười, cũng không héo rũ thành khóc. Cô nhìn Nghiêm đăm đăm như thể trò đùa này không vui chút nào.
Nghiêm ngồi trên ghế bên cạnh giường, sống lưng thẳng tắp, màu da bánh mật trên mặt che đi phần lớn cảm xúc của anh. Nhìn thẳng vào mắt Tuyền, anh đặt câu hỏi không cho phép cô trốn tránh. “Cô có muốn sang bệnh viện phụ sản khám không? Đây là chuyện quan trọng, cô nên thăm khám trong bệnh viện đúng chuyên môn.”
Ba người từ bệnh viện Nhi Trung ương chuyển sang bệnh viện phụ sản Hà Nội. Do không đến sớm lấy số, Tuyền phải ngồi trên hành lang đông người đợi đến lượt. Cô áy náy nhìn Nghiêm, ái ngại vì để một người đàn ông độc thân không có quan hệ đi cùng đến khoa sản khám thai.
“Nếu anh bận việc thì cứ đi trước. Tôi có thể tự lo liệu.” Dứt lời, Tuyền lại thấy bản thân đúng là ăn cháo đá bát. Nghiêm tốt bụng đưa mẹ con cô vào viện, ở bên cạnh đến khi băng bó xong cánh tay bé Kin, giúp đỡ xếp hàng mua thuốc, mọi việc anh làm đều nhiệt tình như người thân, vậy mà cô chưa một lời cảm ơn đã đuổi người ta đi.
“Tôi không bận.” Giọng Nghiêm khô khan, anh đảo mắt nhìn đèn led báo số thứ tự, đọc được suy nghĩ của cô. “Cô không cần ngại. Có việc gì cần giúp hoặc muốn tôi làm, cứ nói ra. Tôi không phiền.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đây là thói quen nghề nghiệp. “Thử đặt lòng tin vào người khác. Cô đừng gồng mình gánh vác một mình.”
Giữa hành lang ồn ào cùng mùi thuốc sát trùng khó ngửi, câu nói đơn giản nhưng có sức nặng chạm đến vách chắn Tuyền tự dựng lên để bảo vệ bản thân.
Cô thầm cảm ơn anh rồi đẩy cửa phòng khám đi vào.
Khám thai rất đơn giản nhưng phải xét nghiệm nước tiểu và siêu âm, mất khá nhiều thời gian chờ đợi. Thời điểm cô cầm kết quả trên tay cũng là hai tiếng đồng hồ sau.
“Thai nhi mười sáu tuần tuổi khỏe mạnh.”
Lời dặn dò các điều cần chú ý của bác sĩ không cách nào len lỏi vào bộ não đặc quánh của Tuyền. Cô như người mất hồn đi ra khỏi phòng khám, bé Kin và Nghiêm cùng lúc ngẩng đầu nhìn cô.
Bất an trong lòng Kin được xoa dịu khi thấy Tuyền, bé đẩy điện thoại vào lòng Nghiêm, nhanh chóng bước đến gần mẹ. Bé chủ động đưa tay ra, cho phép cô nắm nhưng Tuyền như người mất hồn, không hề phản ứng trước sự ban ơn của con gái, bước chân tự cử động đi dọc hành lang.
Kin sửng sốt hai giây, vội vàng lẽo đẽo theo sau, không giận không khóc.
Nghiêm nhìn bộ dáng mất hồn ngơ ngác của Tuyền, phần nào đoán được kết quả. Anh lặng lẽ nhìn tấm lưng nhỏ gầy của cô, thở dài.
Tuyền không đi xa, cô ngồi lên ghế đá dưới gốc cây cổ thụ trong sân bệnh viện. Tay siết chặt tờ kết quả, đầu Tuyền hơi cúi khiến tóc mai chảy nghiêng che mất biểu cảm khuôn mặt.
Kin ngồi bên cạnh mẹ, đung đưa chân, miệng lẩm bẩm bài hát sai nhịp nào đó.
“Đưa tôi sổ y bạ và kết quả, tôi đi mua thuốc.” Nghiêm đứng trước mặt Tuyền, ra lệnh.
Tuyền đưa thứ đang cầm trong tay cho anh, động tác như người máy không có cảm xúc.
Nghiêm quay lại sau mười lăm phút, khựng người trước cảnh tượng trước mặt.
Tuyền cúi đầu, vai rung lên từng hồi, nước mắt rơi xuống đất, bị đất bụi nuốt chửng. Hàm răng nghiến chặt không ngăn được tiếng khóc nhỏ vụn, thi thoảng trốn thoát khỏi mái tóc rũ rượi.
Trung tâm bức tranh xinh đẹp là Kin ngồi bên cạnh, không lẩm bẩm, không đung đưa chân; bé dùng bàn tay nhỏ xíu vỗ nhẹ nhưng đều nhịp lên lưng Tuyền. Bé dùng hành động vụng về học được từ người lớn để chạm đến trái tim của người mẹ.
Tuyền nghiêng đầu, đẩy tóc lòa xòa trước mặt, xúc động nói với Kin. “Cảm ơn Kin!”
Kin nhìn nước chảy ướt khắp mặt mẹ, bé nói theo phản xạ. “Ngoan, không khóc.”
Tiếng khóc không kìm nén được nữa, Tuyền ôm chặt con gái vào lòng, để mặc bé vung tay đánh vào người vì giật mình. Cô nấc lên, giọng ướt sũng. “Mẹ xin lỗi! Mẹ khiến con chịu khổ rồi… là mẹ sai…”
“Tại sao phải nhận trách nhiệm về mình?” Đôi giầy đen đi đến gần Tuyền, giọng Nghiêm mang theo nghi hoặc khó hiểu. “Cô không sai!”
Môi Tuyền mấp máy không thành lời. Câu trả lời bị cô dìm sâu trong lòng, không cho phép bản thân yếu đuối trước mặt người ngoài.
Anh thấy cô dùng tay lóng ngóng lau nước mắt, liền cho tay vào túi quần nhưng khựng lại. “Tôi không mang khăn mùi xoa.”
Câu nói kinh ngạc và vẻ mặt thành thật của Nghiêm khiến Tuyền vừa ấm áp vừa xấu hổ. Cô đứng dậy, dắt tay Kin đến trước mặt anh, ánh mắt mang theo biết ơn nồng đậm nhìn thẳng vào người đàn ông tốt bụng này. “Trong mắt anh, tôi lúc nào cũng yếu đuối cần khăn lau nước mắt thế ư?”
Nghiêm nhìn sâu vào mắt Tuyền, hỏi ngược lại. “Tôi đã mua thuốc theo đơn, cô có muốn mua thêm gì không?”
“Cảm ơn anh! Tôi không mang đủ tiền, về nhà tôi sẽ gửi lại anh.”
Nghiêm biết cô không thích bị người khác thương hại, gật đầu đồng ý. Anh đưa hai mẹ con Tuyền về nhà trọ. Trên đường về đã dừng xe mua cháo dinh dưỡng cho bé Kin ăn tối.
Đỗ xe trong sân, Nghiêm không quay vào nhà, anh đứng tựa trên mui xe, nhìn phòng trọ của Tuyền trên tầng hai bật sáng. Cánh cửa sắt màu xanh lá cây đã đóng rất lâu, chân anh như chôn chặt tại chỗ, cơ thể chợt uể oải không có sức khi xung quanh không có hơi thở của một lớn một nhỏ.
“Sao về muộn vậy? Con bé Kin sao rồi? Con ăn tối chưa? Mẹ dọn cơm nhé?” Bà Loan thấy con trai đi vào nhà, hấp tấp đặt câu hỏi.
Trong cuộc sống của một người đàn bà góa chồng, những đứa con chính là điều bận tâm và chiếm hết thời gian cũng như tâm trí của bà Loan. Đặc biệt là Nghiêm, từ khi cô con dâu xấu số không có duyên bước chân vào nhà bà, Nghiêm khép lòng và không hẹn hò với bất kỳ cô gái nào. Bà Loan càng chăm chút và xoay quanh con trai nhiều hơn.
“Cô bé không sao. Bác sĩ đã băng bó và kê thuốc.” Nghiêm khoác eo bà Loan, đẩy bà về phòng ngủ. “Mẹ về phòng nghỉ ngơi đi. Coi chừng lại bỏ lỡ tập phim tình cảm mà mẹ yêu thích. Con tự lo cơm tối được.”
Bà Loan bị đẩy vào phòng, nhìn khuôn mặt không có xíu máu hài hước nào của Nghiêm, giậm chân giận dỗi, di di ngón tay lên trán anh, mắng mỏ cằn nhằn.
Nghiêm vỗ về bà Loan rồi quay về phòng, anh không có tâm trạng ăn uống. Nhưng sau khi tắm xong, mặc lên người bộ quần áo ở nhà rộng rãi thoải mái, anh xuống bếp pha cà phê thì nhìn thấy lồng bàn màu đỏ giữa bàn ăn.
Bữa tối bà Loan để phần con trai vẫn nằm cô độc trên bàn.
Hình ảnh một lớn một nhỏ xẹt qua não, Nghiêm chịu thua trước khao khát trong lòng. Anh sắp cơm và đồ ăn đã được hâm nóng vào hộp giữ nhiệt.
Từ phòng ngủ của bà Loan vọng ra tiếng ồn trên tivi, nếu bà Loan ra khỏi phòng lúc này sẽ rất bất ngờ trước nụ cười trên mặt cậu con trai út.
Mẹ con Tuyền thuê phòng cuối cùng của tầng hai.
Lần đầu tiên Nghiêm đến phòng trọ của Tuyền, anh đảo mắt thu gọn không gian nhỏ trước cửa nhà: sát tường là một kệ giầy bằng nhựa ba tầng, giầy dép xếp gọn gàng; một chậu ớt chỉ thiên lốm đốm quả xanh, một cây chanh lá xum xuê và một thùng xốp trồng rau hẹ.
Nghiêm cảm thán. “Thật hợp với tính cách ngay thẳng…”
Lời nói ngưng ngang khi Nghiêm ngờ ngợ bản thân nghe được tiếng khóc vọng qua cánh cửa sắt. Không phải tiếng gào đau xót, không phải tiếng khóc thảm thương, mà là tiếng nấc tức tưởi nghẹn ngào, từng chút xoắn lấy tim người nghe.
Bàn tay đưa lên rồi lại hạ xuống, mất khá lâu anh mới dám gõ cửa.
Tiếng va chạm lỉnh kỉnh của đồ đạc rồi im bặt. Thời điểm cánh cửa mở ra, mắt Tuyền đã được lau khô nước, nhưng màu đỏ bên trong chưa kịp tan biến.
“Cơm tối do mẹ tôi nấu, tay nghề rất tốt. Cô đừng chê.” Nghiêm đưa hộp giữ nhiệt, giọng nói gần gũi thân thiện. Thấy cô ngẩn người nhìn mình, ngược lại khiến anh gãi mũi ngại ngùng. “Cô đừng để bụng đói, đến lúc tụt huyết áp hoặc ốm, sẽ không có ai chăm sóc cho bé Kin.”
Anh không nhắc đến việc mang thai nhưng cô hiểu. “Cảm ơn anh!”
Nghiêm nhìn cô không trả lời, cũng không có thêm phản ứng nào khác. Tuyền nghi hoặc có phải cô vừa nhìn thấy ánh mắt bất mãn của anh chàng luật sư này hay không?
“Anh… có muốn vào nhà uống nước…” Câu nói ngưng ngang, cô ngẩn người nhìn Nghiêm lách cơ thể đi qua cửa nhà. Cô mời lịch sự, anh có cần tưởng thật như vậy không?
Nhìn cốc nước lọc đặt trước mặt mình, Nghiêm giục. “Cô ăn cơm đi, để nguội không ngon.” Anh đảo mắt quan sát khắp phòng trọ đơn sơ, vật dụng ít, sạch sẽ gọn gàng. Tầm nhìn của anh dừng trên chiếc giường giữa phòng, bé Kin yên lặng nhắm mắt ngủ ngon, bên gối là quyển truyện cổ tích loang lổ nước.
Anh biết, đó là nước mắt của Tuyền.
Tuyền mở hộp giữ nhiệt hai tầng, bày ra trên bàn Nhật gấp chân vừa là bàn ăn vừa là bàn tiếp khách. Thức ăn bà Loan nấu đều là những món đơn giản, chả lá lốt, đậu rán sốt cà chua, cá trứng rim tiêu và canh mướp nấu với mùng tơi, nhưng từng miếng cơm nóng hổi, từng miếng thức ăn vừa miệng lại khiến cô thấy nghẹn nơi cuống họng.
Cô hơi cúi đầu, giấu đi đôi mắt đỏ hoe bắt đầu ngập nước.
“Cô muốn bỏ đứa bé?”
Câu hỏi nghiêm khắc dội xuống từ đỉnh đầu, Tuyền ngẩng phắt lên. Cô không tìm được sự coi thường rẻ rúng hay trêu đùa bỡn cợt, từ ánh mắt đến khuôn mặt Nghiêm đều toát ra quan tâm thật lòng.
“Hiện tại thu nhập bán hàng đủ chi tiêu cho hai mẹ con tôi, nhưng nếu sinh đứa trẻ, tôi sẽ phải nghỉ bán hàng thời gian dài để chăm sóc. Ba cái miệng ăn là một khoản tiền lớn.”
Giọng buồn bã ủ dột của cô khiến anh không vui.
“Cô có thể nhờ bà ngoại hoặc thuê người. Không phải dịch vụ chăm sóc trẻ đều kém chất lượng.”
Tuyền cười méo xẹo, trệu trạo nhai cơm.
Nghiêm không dừng lại, tiếp tục nói ra suy nghĩ của bản thân. “Tôi rất trân trọng và khâm phục những người mẹ đơn thân nuôi con một mình. Cô hiện tại là mái nhà duy nhất của bé Kin, bản thân cô mới hiểu bản thân có thể làm gì và sẽ làm được gì.”
Anh dừng một chút, đợi cô chạm vào mắt mình, từng chữ thả ra chậm rãi. “Cô chỉ cần ghi nhớ điều này, hiện tại cô thuê trọ ở đây, nếu cần giúp đỡ, đừng ngại gọi mẹ tôi hoặc tôi.”
Nghiêm không hề biết lời nói thừa nhận sự cố gắng lâu nay của Tuyền chính là anh đang trao cho cô một niềm tin, một sự ủng hộ cổ vũ rất lớn.
Khi cô tiễn Nghiêm ra cửa, lời nói cảm ơn loanh quanh đầu lưỡi, vẫn chưa bật thoát được thành tiếng. Tuyền cũng không rõ tại sao lại lấn cấn trong lòng chỉ bởi một tiếng cảm ơn.
Nghiêm đứng trước cửa nhà, ngược ánh trăng lên cô không đọc được biểu cảm trên mặt anh, giọng nói trầm khàn của anh khiến người nghe thấy tin cậy. “Bé Kin thật may mắn vì có một người mẹ tuyệt vời như cô.”
Anh xoay người đi về phía cầu thang, cặp lồng giữ nhiệt lủng lẳng theo bước chân. Ánh trăng từ trên cao chiếu xiên xuống, dội bóng dáng cao lớn của anh đổ lên bức tường nhà trọ, vừa kỳ bí vừa vững chãi.
Hóa ra vị luật sự khô khan trong mắt Tuyền không hề khó gần, cũng không khác người thường bao nhiêu.
Lời khuyên của Nghiêm phần nào đã giúp Tuyền có được quyết định cho cái thai trong bụng.
Ngày hôm sau cô bán hàng như bình thường, bé Kin nghỉ học sang nhà bà ngoại từ sáng sớm. Sau một ngày bán hàng mệt mỏi, Tuyền chạy xe đến nhà bà Huyền, ngoài Kin, cô vẫn còn một người thân. Cô muốn nói quyết định của mình cho mẹ.
“Con bé mới ngủ trên phòng. Mày có muốn lên nằm một lúc không? Ngày nào cũng phải dậy từ bốn năm giờ sáng…” Bà Huyền chép miệng, chỉ tay về phía cầu thang.
Tuyền kéo bà Huyền vào phòng khách, ấn bà ngồi bên cạnh mình, trước vẻ mặt nghi ngờ của bà, cô kể lại chuyện có thai.
“Bốn tháng? Vậy… vậy là vừa có thai thì thằng Thịnh đòi ly hôn?” Bà Huyền hét toáng lên, giận dữ đánh vào bắp tay Tuyền. “Con ơi là con, sao mày ngu vậy hả? Mày làm mẹ một đứa trẻ năm sáu tuổi rồi mà có thai hay không cũng không biết?”
Điều này cũng không thể trách Tuyền. Vòng kinh của cô không đều, rồi chuyện ra tòa, chuyện quán ăn, chuyện phòng trọ…mọi thứ dồn dập ập đến cùng lúc, cô cũng đâu có nghĩ gã chồng cũ đúng là lợn giống, một phát trúng ngay độc đắc.
Tuyền đợi bà Huyền trách mắng chán chê, vỗ vỗ tay bà, nói ra quyết định. “Con sẽ bỏ đứa bé. Ngày mai mẹ có muốn đi cùng con vào bệnh viện không?”