“Quán chúng tôi nấu nướng sạch sẽ, không có gián. Tôi tận mắt nhìn thấy anh lấy con gián từ túi quần thả vào bát canh.” Chị Hà ấm ức cãi, cánh tay thoáng co lại vì sợ hãi trước dáng vẻ anh chị của gã trọc đầu.
“Con khốn! Bố mày làm trò đó làm gì hả?” Gã trọc đầu đứng phắt dậy, ném bát canh nóng xuống chân chị Hà.
Chị Hà hoảng sợ muốn bỏ chạy nhưng không nhanh bằng gã trọc đầu. Gã sấn tới vả vào mặt rồi giơ chân đạp lên bụng chị Hà.
Tuyền hoảng hốt chạy đến la lớn. “Các anh làm gì vậy hả? Không được đánh người…”
Nhưng cổ cô bị một cánh tay từ phía sau kẹp chặt, giọng nói khô khan truyền vào tai. “Bụng mang dạ chửa làm loạn cái gì. Đứng yên ở đây!”
Lần đầu chứng kiến vẻ mặt giận dữ của Nghiêm, Tuyền bất giác nghe theo.
Anh bước nhanh đẩy mạnh vào người gã trọc đầu trước khi gã bồi thêm cú đá vào người chị Hà. “Quán ăn có mất vệ sinh thật hay không, lên công an giải quyết. Anh không có quyền đánh người.”
Chân trụ của gã trọc đầu mất trọng tâm, lảo đảo ngã ngửa. Gã gầm lên vì bị mất mặt bởi một tên bảnh bao trí thức nửa mùa. “Dám đánh tao? Mày là thằng nào?”
Nghiêm đỡ chị Hà dậy, đẩy ra sau, anh thẳng lưng một mình đối diện với ba gã bặm trợn. “Tôi là khách ăn bánh cuốn, chứ không phải người cố tình đến gây rối như các anh…”
Tiếng nói ngọt lịm của phụ nữ cướp lời Nghiêm. “Trai tơ lấy phải nạ dòng, như nước mắm thối chấm lòng lợn thiu.”
Tuyền chấn động trước lời châm biếm sâu cay, cô bỏ qua qua lời dặn dò của Nghiêm, đi đến gần anh.
Mỹ Tiên bước phía trước, nhẩn nha đọc câu ca dao, ánh mắt đảo qua Tuyền và Nghiêm, khinh thường nói. “Đây là lần thứ hai tôi đến ăn ở đây. Lần trước là kẹp tóc trong nước canh, lần này là gián, có phải lần sau là chuột chết không hả? Loại đàn bà bị chồng chê chồng bỏ, đến làm ăn buôn bán cũng bẩn thỉu dối trá. Mất vệ sinh như vậy mà không bị bộ y tế đóng cửa?”
Cô ả lắc lắc điện thoại, cười tự mãn. “Tôi đã quay lại hết cảnh bát canh có gián. Thích lên công an thì đây chiều tới cùng.”
“Mọi hành vi vu khống của cô đều được camera ghi lại…” Tuyền chỉ về phía camera trên góc tường liền biến sắc.
Camera bị đập vỡ lủng lẳng như sắp rơi, gần đây cô không kiểm tra camera nên không phát hiện chuyện này.
“Bây giờ bọn mày tính sao? Đưa thức ăn gián bọ để khách ăn, bọn mày có lương tâm không hả? Có còn muốn buôn bán ở đây không?” Gã râu quai nón đá vào chiếc ghế gỗ lùn khiến nó văng đến chân Tuyền.
Nghiêm nhanh chân giẫm mạnh chiếc ghế trước khi nó đập trúng ống đồng chân Tuyền.
Chị Hà ôm bụng gập người, vẫn ráng ngẩng đầu lên phản biện. “Chính mắt tôi thấy người trọc đầu lấy gián từ túi quần.” Chị quay sang phân trần với khách hàng và người dân xung quanh. “Mọi người ăn uống bao lâu nay ở đây, vệ sinh an toàn thực phẩm đều là trên hết, đúng không?”
“Đúng vậy, bánh cuốn cô Tuyền làm rất vệ sinh. Sạch hay không, chúng tôi ăn phải biết chứ.” Một chị khách quen đồng ý.
Bà bán bún cá gật đầu, chỉ thẳng tay vào mặt Mỹ Tiên. “Tôi nhận ra cô gái này. Lần trước kéo bạn bè đến quậy tung, đừng tưởng hôm nay xấu xí hơn mà tôi không nhận ra.”
Mặt Mỹ Tiên nhăn lại khi bị bình luận về nhan sắc, ả chống tay ra sau lưng, ưỡn bụng bầu to tướng, giọng cao chói tai. “Buôn bán mất dạy rồi gọi người đến sỉ vả đánh khách phải không?”
“Chúng tôi chưa hề đánh khách. Cô vui lòng ăn nói cẩn thận.” Nghiêm rút điện thoại ra bấm số. “Đây là ngõ tự quản, không cần làm phiền xóm giềng buôn bán. Chúng ta tốt nhất lên công an giải quyết.”
Nhìn ngón tay Nghiêm bấm thoăn thoắt vào màn hình, Mỹ Tiên đảo mắt ra hiệu cho gã trọc rồi bước lùi lại phía sau. Nhận được tín hiệu, gã trọc gầm lên xông về phía Nghiêm. “Thằng chó! Bố ngứa mắt mày từ nãy.”
Cú đấm trúng cằm Nghiêm khiến điện thoại rơi xuống đất.
Gã râu quai nón cầm ghế gỗ bắt đầu đập phá quán. “Tưởng mang công an ra là bố sợ hả? Dẹp mẹ loại quán ăn bẩn thỉu đi! Để bố giúp một tay.”
Chị Hà hét lên hoảng sợ, vội kéo tay Tuyền khi cô muốn vào giúp Nghiêm. “Em không được qua đó!!!”
Hàng xóm xung quanh hoảng hốt chạy dạt hết ra xa, những người vừa mạnh miệng bênh Tuyền đều mặt cắt không còn giọt máu.
Gã râu quai nón đập xong toàn bộ bát đĩa trên bàn, hùng hổ đi vào bên trong quán, tiếng loảng xoảng rầm rầm bên trong cho biết mọi thứ đang bị phá hủy.
Bụng Tuyền quặn lại vì đau, gào thét van xin. “Đừng đập nữa! Các anh làm gì quán của tôi thế hả?”
Tuyền thấy Nghiêm đơn phương chịu đòn của gã trọc, cô thoát được bàn tay nắm giữ của chị Hà, chạy vội đến. Mái tóc đuôi gà bị lực kéo từ phía sau giữ lại, Tuyền quay đầu trong tiếng rít rắn rết của Mỹ Tiên. “Con khốn! Tao sẽ không tha cho mày. Nói! Cái thai trong bụng là của ai?”
Cô chưa từng căm ghét ai như lúc này, Tuyền cào vào mặt Mỹ Tiên khiến ả đau đớn buông tay. Cô xoay người muốn chạy đến chỗ Nghiêm nhưng cổ áo bị tóm lấy thô bạo, Tuyền điên lên thụi mạnh khuỷu tay về phía sau, cơ thể cô cũng xoay theo đà cánh tay, cô chùn thấp người xuống để đứng vững rồi đẩy mạnh Mỹ Tiên làm ả ngã đập người xuống đất.
Cùng lúc đó tiếng còi vang lên, có tiếng chị Hà la lên mừng rỡ kịp thời ngăn Tuyền nhào xuống đánh Mỹ Tiên.
Hai đồng chí cảnh sát cùng bốn anh dân phòng nhanh chóng bắt giữ ba gã côn đồ, đẩy lên xe đưa về đồn.
Tuyền lóng ngóng vây quanh Nghiêm, khổ sở nhìn mặt mũi anh bầm dập. Nghiêm lau sạch máu mũi, nheo mắt nhìn bộ dáng khẩn trương của cô khiến vết thương nơi khóe mắt nứt ra. Anh thoáng nhíu mày, đưa tay xoa nắn vùng cổ sau gáy của Tuyền, hài lòng khi cảm nhận cơ thể cô cứng đờ. “Tôi không sao.”
Dứt lời, anh đi đến bên cạnh hai đồng chí cảnh sát, đưa danh thiếp rồi trình bày vụ việc.
“Bụng tôi… máu… đau…” Giọng nói run rẩy không có sức từ bên trái kéo sự chú ý của Tuyền.
Mỹ Tiên ngồi trên ghế gỗ, cô ả mặc váy bầu dài trên gối, máu từ phần đùi chảy xuống dọc hai bên chân.
Động tĩnh của ả khiến mọi người vội vàng xúm quanh, Nghiêm vạch đám người đến gần, đề nghị. “Tôi đưa cô đến bệnh viện. Xe tôi đỗ ngay ngoài ngõ.”
Do thai nhi đã lớn, Mỹ Tiên biết việc chảy máu rất nghiêm trọng nên rất phối hợp. Nghiêm bế ả lên, đi ngang qua Tuyền đang bủn rủn chân tay đứng cạnh chị Hà.
Qua vai Nghiêm, Mỹ Tiên nhìn chằm chằm Tuyền đầy hận thù. “Con tao xảy ra chuyện gì, đều tại mày. Tao sẽ không tha cho mày…”
“Cô là chủ quán? Mời cô lên đồn lấy lời khai…” Một đồng chí cảnh sát bước đến gần Tuyền, lời nói chưa dứt đã thấy cô vác theo bụng bầu chạy vọt ra đường.
Tuyền kéo cửa ghế phụ ngồi vào trong. “Tôi đi cùng.”
Cô nhìn thẳng vào Nghiêm ngang bướng. Nghiêm thở dài, mở cửa trình bày với đồng chí cảnh sát chặn đầu xe. Tuy không nghe được nội dung nhưng Tuyền đoán Nghiêm quen biết cấp trên hoặc có mối giao thiệp với hai đồng chí cảnh sát.
Mười phút chạy xe trên đường, Mỹ Tiên ngồi băng ghế sau liên tục chửi Tuyền bằng những ngôn từ tục tĩu bẩn thỉu. Tuyền mím môi nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa kính xe để ghìm tức giận trong lòng xuống.
“Có dấu hiệu sảy thai, sản phụ cần tiếp tục theo dõi…” Bác sĩ lạnh nhạt đọc kết quả sau khi khám xét, đưa ra một loạt các điều cần tránh và đề nghị Mỹ Tiên phải nằm trên giường ít nhất một tháng, hạn chế đi lại.
Nghe đến sảy thai, Mỹ Tiên sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nằm im thin thít trên giường không dám cử động.
“Sẽ có y tá và hộ lý đến chuyển bệnh nhân sang phòng thường.” Bác sĩ nói xong rồi bỏ ra ngoài.
Nghiêm đi theo y tá tạm ứng tiền viện phí trong khi Mỹ Tiên được cấp cứu, lúc này trong phòng chỉ còn Mỹ Tiên và Tuyền.
Mỹ Tiên đã thay bộ quần áo kẻ sọc, nước da ả vì mất máu nên xanh mét gần như tiệp màu với màu áo bệnh nhân. Trên người Tuyền vẫn mặc tạp dề đầy bột trắng và lốm đốm mỡ hành. Hai sản phụ bụng to ễnh, mỗi người một sắc thái nhưng vô tình lại dây dưa với nhau bởi một gã đàn ông khốn nạn.
Là một người mẹ, Tuyền hiểu cảm giác sợ hãi của Mỹ Tiên, cô bất giác đưa tay chạm bụng mình, cảm thấy an tâm khi bàn chân bé xíu nhúc nhích như đang chào hỏi cô. Việc Mỹ Tiên ngã là chuyện ngoài ý muốn khi xảy ra tranh chấp, Tuyền ghét không có nghĩa cô mong đứa trẻ xảy ra vấn đề.
“Cô có muốn ăn hoặc uống gì không?” Tuyền nhẹ nhàng hỏi, nhìn giờ trên đồng hồ. Đã gần trưa, để chị Hà một mình thu dọn cục diện bừa bộn khiến cô áy náy trong lòng. “Tôi đã gọi điện cho chồng cô. Anh ta sẽ đến ngay.”
Tuyền nhấn mạnh hai chữ ‘chồng cô’ để phân rõ ranh giới, cô không muốn dính líu gì đến người chồng cũ. “Chồng cô tới, tôi sẽ rời đi ngay.”
“Mày đừng giả nhân giả nghĩa với tao. Mày lập mưu cướp chồng người khác mà không biết nhục hả? Mày không dám nói cái thai trong bụng mày bao nhiêu tháng là có âm mưu gì?” Mỹ Tiên ngồi bật dậy nhưng ả nhăn nhó rên rỉ đau, lại đổ người ngã xuống giường, chỉ tay vào mặt Tuyền mắng xối xả.
“Chuyện của tôi, không cần cô lo.”
“Nếu mày chửa hoang với gã luật sư đáng chết kia thì các thêm tiền tao cũng không bận tâm. Nhưng bụng mày… to như thế… có phải cùng tháng với tao không?” Mỹ Tiên rối rít xoa bụng, trấn an đứa bé đang thúc đạp bất mãn. Ả rên rỉ xuýt xoa để lấy lại hơi, rồi tiếp tục rống như ả đàn bà điên, tóc xoăn xổ tung rối bời, vài nơi dính máu nhìn rất rợn người. “Loại đàn bà nạ dòng cướp chồng người khác như mày sẽ gặp quả báo. Đẻ con không lỗ đít, không bại não cũng đui mù…”
“Câm mồm!” Giọng khản đặc gầm lên giận dữ. Ánh mắt Tuyền đỏ ngầu đáng sợ, quai hàm cô bạnh ra khiến khuôn mặt trở nên gân guốc hung ác. Từng bước một tiến đến gần Mỹ Tiên, sự rét buốt toát ra trong từng chữ. “Dám nguyền rủa con tôi, tôi gang rách miệng.”
Cơ thể Mỹ Tiên phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, ả sờ soạng quanh giường, ném mạnh thứ đầu tiên nắm được trong tay về phía Tuyền. Hình ảnh Tuyền cầm dao dọa Thịnh ngay ngày đầu hắn đưa ả về nhà đủ cho ả biết Tuyền không phải người hiền lành.
Bộp.
Cơ thể Tuyền bất động sững sờ, bàn tay sờ lên trán cảm thấy ướt, cô đưa ra trước mặt và thấy màu đỏ. Một chiếc khăn nhanh chóng ấn vào vết thương, vai Tuyền bị xoay nghiêng, tầm mắt cô vừa đúng trái táo cổ to lớn của Nghiêm.
“Ngẩng đầu lên.” Giọng ra lệnh nghiêm khắc làm Tuyền bất giác nghe theo.
Anh nhấc khăn, săm soi vết thương rách gần đốt ngón tay, rồi ấn mạnh xuống cầm máu. Anh nhìn Mỹ Tiên, giọng nói không hề có cảm xúc. “Dựa trên trạng thái tinh thần không ổn định của cô, chúng tôi sẽ không thưa kiện. Cô nên biết điểm dừng.”
Một tay giữ đầu, một tay đặt ở thắt lưng Tuyền ôm cô đi ra cửa, Nghiêm không bố thí thêm ánh mắt dư thừa nào trên người Mỹ Tiên. “Qua phòng khám xem vết thương thế nào. Cô đến gần người điên làm gì để bị cắn thế này.”
Tuyền bật cười trước lời trách mắng. Luật sư cất tiếng mắng người thì chỉ có khiến người nghe ngậm bồ hòn làm ngọt.
Hai người đi song song qua cửa phòng, một cái tát bất ngờ ập vào mặt Tuyền, đầu cô nghiêng sang phải đập mạnh lên thành cửa. Khăn trong tay Nghiêm rơi xuống đất, anh tóm chặt một bàn tay nhăn nheo của người già khi muốn tiếp tục tát Tuyền.
“Lại là anh? Tại sao đi đâu cũng đụng anh vậy hả?” Bà Thiệu sấn sổ đẩy vai Nghiêm, cậy già nên hành vi rất quá quắt.
Nghiêm hất bà Thiệu ra, anh ôm vai Tuyền lách người lùi lại, bực bội nói với khuôn mặt sưng xỉa của bà Thiệu. “Gia đình bà có thói quen đánh người vô cớ?”
“Tôi phải đánh chết con đĩ muốn hại cháu nội của tôi.” Bà Thiệu hung hăng xông đến, giơ bàn tay quắt queo già nua muốn cào cấu mặt Tuyền, tiếp tục bị Nghiêm ngăn cản. Hai lần đánh người không thành, bà muốn gọi con trai thì phát hiện Thịnh đã biến mất từ lúc nào.
“Con dâu và cháu nội bà đang nằm trong kia. Bà không lo lắng cho sức khỏe của họ, ở đây gây sự cái gì? Việc cô Mỹ Tiên đưa người đến đập phá quán ăn đã được báo lên công an. Con dâu bà cứ đợi giấy triệu tập của công an đi.”
Lời cảnh cáo của Nghiêm khiến bà Thiệu rùng mình, ánh mắt láo liên nhìn hai người như để xác minh thật giả. Khuôn mặt hờ hững của Tuyền khiến bà chột dạ, vội chạy bổ vào trong phòng, trả lại hành lang bệnh viện sự yên tĩnh.
Tuyền thở hắt ra chán nản trước lòng người, cô quay sang muốn nói cảm ơn Nghiêm thì đúng lúc thân hình anh chao nhẹ rồi đổ ụp xuống sàn.
“Anh Nghiêm? Anh bị làm sao thế này?”