“Tôi muốn đưa nó đi gặp bác sĩ tâm lý, nên…”
“Cháu sẽ làm. Cháu nghỉ làm chăm sóc em Tuyền, đưa em ấy đi khám.”
“Mẹ cậu… tôi nghe nói bà ấy không thích mối quan hệ của hai đứa. Con Tuyền vất vả khổ cực nhiều rồi, nó không chịu thêm được sự chì chiết nào nữa đâu.”
“Về phía mẹ cháu, cháu sẽ giải quyết.” Nghiêm quả quyết, nhìn khuôn mặt lưỡng lự của bà Huyền, đưa ra đề nghị. “Cháu muốn Kin đến sống cùng.”
Câu nói của anh làm bà Huyền chấn động không thốt lên lời.
“Kin là cuộc sống của Tuyền. Cháu hiểu điều này.”
Sau đó, dưới van xin chân thành của Nghiêm, anh thành công đưa mẹ con Tuyền đến căn hộ của mình.
Ngày đầu tiên, Kin khóc lóc ầm ĩ, chạy khắp nhà gây rối. Nghiêm thuê người quay về nhà bà Loan tháo dỡ hết các bức tranh trong phòng anh, mang về treo lên phòng ngủ riêng của Kin. Bé hài lòng ngồi im bên bàn cầm bút màu tô vẽ.
Ngày thứ hai, Nghiêm dẫn hai mẹ con đến gặp bác sĩ tâm lý. Anh quá bận tâm về Tuyền, sợ cô đi lại chưa vững nên không bắt kịp Kin khi bé chạy vụt sang đường, may mắn không có tai nạn xe. Tuyền tát anh với khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Anh nói xin lỗi cô rất nhiều, chỉ đến khi giọng khản đặc mới dừng lại.
Ngày thứ ba, Nghiêm dắt tay Tuyền đi dạo chậm rãi dọc sông Tô Lịch. Gió từ các cây xanh bên sông thổi bay tà váy của Tuyền, mắt cô sâu thăm hơn khi nhìn xuống mặt đồ đen đặc. Mùi nước sông hắt lên khó ngửi khiến Kin khóc ầm ĩ đòi về.
Ngày thứ tư, Nghiêm đưa Tuyền đi hẹn hò ở rạp xem phim. Anh cố tình lựa chọn phim hoạt hình vì nghĩ Kin sẽ thích, nhưng không ngờ màn hình lớn cùng âm thanh to khiến bé khóc thét sợ hãi. Ba người bị bảo vệ mời ra ngoài.
Ngày thứ bốn, Nghiêm đưa hai mẹ con đi ăn KFC vì anh nghĩ trẻ con sẽ thích ăn gà công nghiệp tẩm bột rán. Cuối cùng Kin bóc vỏ bột ăn và xé phần thịt mềm tẩm ớt nhét vào miệng Tuyền khiến cô chảy nước mắt vì cay. Nghiêm thấy lúc cô khóc vì cay thật đáng yêu.
Ngày thứ năm, Nghiêm đưa hai mẹ con đi công viên Thủ Lệ chơi vì anh nghĩ động vật có tác dụng xoa dịu tâm hồn con người. Nhưng Kin thò tay nắm chặt sừng dê khiến con vật bị đau. Bảo vệ nhắc nhở và mời gia đình ba người rời khỏi sở thú.
“Được rồi, Kin là lớn nhất nhà. Vậy nên hôm nay chúng ta sẽ ở trong nhà, không ra ngoài.” Nghiêm tuyên bố sau khi bị đuổi khỏi rạp xiếc vì Kin la hét phấn khích khi thấy các chú chó làm toán.
Kin liếc mắt nhìn Nghiêm, mặt bé không có biểu cảm nhưng anh tin chắc đó là ánh mắt xem thường. Bé bỏ vào phòng ngồi vẽ tranh.
Tuyền đứng trong bếp, cúi đầu khiến vài sợi tóc buông xõa bên sườn mặt, tay thoăn thoắt tuốt rau ngót.
Vai đột nhiên trĩu nặng, cằm Nghiêm tỳ lên vai, anh cọ cọ vào cổ và tai cô. “Hôm nay ăn gì?”
“Tôm rang nghệ, đu đủ ninh móng giò, rau ngót nấu thịt xay.”
Nghiêm hỏi để có đề tài giữa hai người. Tuyền sẩy thai, thai nhi đã bảy tháng nên phải mổ lấy thai. Chế độ ăn uống hàng ngày của cô không khác sản phụ sau khi sinh: gà rang gừng, tôm rang nghệ cháo móng giò, canh rau ngót...
Tuyền chăm chú nhặt rau, không hất anh khỏi người mình.
Ngửi mùi hương dễ chịu từ tóc Tuyền, Nghiêm thử đưa tay vòng ra trước, ôm lấy phần bụng cô. Cảm nhận cơ thể trong lòng cứng lại, bàn tay cầm rau thoáng run nhưng Tuyền tiếp tục động tác tuốt lá.
Không ai nói với ai câu nào. Bệnh trầm cảm của Tuyền không nặng, cô vẫn uống thuốc đều hàng ngày. Việc nấu cơm trong nhà đều rơi vào tay cô khi tỉnh táo, những lúc đó Nghiêm như gấu Koala bám dính lấy cô không rời một bước.
Tuyền không phải không có ý thức. Cô biết mọi người xung quanh đang làm gì, đã cố gắng muốn gì ở cô, cô hiểu hết, chỉ là cô không muốn động chân động tay, cô cảm giác khi vùng bụng mất đi thứ trân quý, linh hồn cô cũng bị gặm cắn mất rồi.
“Há miệng!”
Miếng thịt đưa đến trước mặt Tuyền, cô cắn nuốt theo thói quen được xây dựng trong thời gian qua. Bên trong đầu cô vang lên tiếng cười giễu cợt, cô không đủ minh mẫn để phân tích lý do cho thói quen này.
Tuyền ăn tất cả những gì Nghiêm gắp vào bát, há miệng để anh đút, ánh mắt dừng ở bé Kin ngồi đối diện.
Cô lần nữa há miệng để Nghiêm đút thức ăn, thì bé Kin nhảy phắt xuống sàn, uỳnh uỵch chạy đến bên cạnh Tuyền, dùng thìa con thỏ xúc miếng cơm trong bát rồi đưa đến trước mặt cô.
“Há miệng!” Giọng điệu Kin cưng chiều y như Nghiêm làm anh bật cười.
Tuyền nhai nuốt miếng cơm trắng trong miệng, vị ngọt dẹo khiến cô cảm thấy hành vi hiện tại của bản thân thật lạ kỳ. Cô vẫn không đủ minh mẫn để phân tích lý do.
Bé Kin hếch mặt lên, vỗ bộp bộp vào cánh tay Tuyền, tuyên bố. “Của Kin!”
Lần này Nghiêm cười to, tiếng cười sảng khoái của anh khiến bé Kin giật mình. Tuyền ngơ ngác quay sang nhìn thì bị anh kéo vào lòng, môi kề môi nhẹ nhàng lướt qua. Anh gật đầu đồng ý với bé Kin. “Đúng, của Kin.”
Kin hài lòng quay về trèo lên ghế, tiếp tục chiến dấu với khay đồ ăn của mình.
Nghiêm vui vẻ gắp đồ ăn cho Tuyền.
Ngoài việc bám dính lúc cô nấu cơm, Nghiêm còn xí phấn sấy tóc cho Tuyền và Kin sau khi tắm. Anh sấy khô tóc Kin rồi dỗ dành bé ngủ sớm, sau đó ngồi trên giường háo hức đợi Tuyền tắm rửa thơm mát đi từ buồng tắm ra.
Cô không chán ghét cảm giác những ngón tay to với khớp xương rõ ràng lồng vào tóc cô chải vuốt. Đầu ngón tay chạm lên da đầu dịu dàng, sự vuốt ve theo từng sợi tóc của anh như đang mát xa khiến cơn đau đầu của cô dần tan biến.
Mười lần như một, Tuyền nhắm mắt để mặc Nghiêm đùa nghịch mới mái tóc đen dài của mình, cô ngủ quên lúc nào không hay. Và ngay sau đó, Nghiêm cất máy sấy, tỉnh bơ ôm Tuyền lên giường.
Nghiêm lợi dụng ngủ chung giường với Tuyền từ ngày hai mẹ con cô dọn đến đây ở. Anh biết hành vi của bản thân rất khốn nạn nhưng anh không kìm chế được.
Người thương sống cùng một nhà mà không tranh thủ hợp thức hóa quan hệ thì chỉ có kẻ ngu.
Nghiêm nằm nghiêng gối đầu lên tay, ngắm nhìn rèm mi dày của Tuyền, bàn tay kia anh vuốt ve gò má, chiếc cổ gầy rồi cánh tay trần mịn màng của cô. Động tác bình thường dần dần trở thành có mục đích, hơi thở nặng nhọc cùng ánh mắt đỏ ngầu khiến Nghiêm không kiểm soát được hành vi. Anh cúi đến gần, hôn sườn mặt Tuyền, tiếng thở đều đều của cô như chiếc lông vũ lướt qua đầu quả tim, khuyến khích anh phạm tội.
Đôi môi hơi nứt nẻ vì thiếu nước của Tuyền nhanh chóng bị Nghiêm ngậm chặt. Anh nhấm nháp như kẻ đói khát lâu ngày, nuốt lấy hương vị ngọt thơm chỉ có ở cô.
Một tiếng rên nhỏ vụn tràn ra đứt quãng, Nghiêm giật mình như kẻ phạm tội bị bắt quả tang, nhận ra bản thân sắp nằm đè lên người Tuyền. Cô không tinh ngủ, vẫn đều đều hơi thở phả lên môi anh. Nghiêm ngắm vuốt khuôn mặt say ngủ thật kỹ, cọ cọ môi vào môi cô trong giọng bất mãn. “Em thật biết hành hạ tôi.”
Sau đó Nghiêm nhốt mình mười lăm phút trong nhà vệ sinh. Anh trở lại trên giường với cơ thể mang theo hơi nóng. Tuyền nằm xoay lưng với anh, tóc đen buông trên gối, lộ ra cần cổ trắng ngần. Nghiêm từ phía sau ôm cô, vùi mặt vào làn da non mịn nơi cổ, dịu dàng nói. “Tôi yêu em.”
Lời tỏ tình đi vào trong giấc mơ của Nghiêm, anh tỉnh dậy với dư âm đám cưới trong mơ và cậu bé chào cờ bên dưới. Tuyền vẫn trong tư thế xoay lưng không phòng bị với anh. Nghiêm nằm im tự vấn lương tâm, cuối cùng chịu thua khi bên dưới quá tràn đầy tinh lực.
Anh dán sát vào Tuyền, như có như không đẩy cậu em vào giữa đùi, cách lớp vải cũng đủ sức thiêu đốt ham muốn trong lòng. Tiếng thở ồ ồ vọng khắp phòng ngủ, hơi thở dồn dập của anh lay động những sợi tóc nhỏ nơi gáy Tuyền.
Hành vi lén lút đầy nhục dục của Nghiêm kết thúc sau năm phút, anh chạy vội vào nhà vệ sinh với bàn tay dính nhớp. Anh không hề biết rèm mi vốn khép kín đột ngột mở ra, tròng mắt đen bên trong co lại kinh hoàng.
Tiếng nước từ phòng vệ sinh cùng nhịp đập với trái tim trong ngực Tuyền, dồn dập và loạn nhịp. Mùi hương đặc trưng của đàn ông vẫn nồng đậm khắp phòng, Tuyền không cách nào gạt bỏ hương vị đó bám dính lấy mọi giác quan của cô.
Bữa sáng do Nghiêm mua về. Cháo sườn và quẩy cho Kin, phở gà cho Tuyền và bánh cuốn cho anh. Tuyền nhìn chằm chằm đĩa bánh cuốn với hành vàng rộm rắc bên trên.
Nghiêm thổi cháo bớt nóng rồi đẩy bát đến trước mặt bé Kin, lúc này anh mới quay sang cười với cô. “Không ngon bằng em nấu.”
Một nụ hôn chạm nhẹ môi Tuyền, anh đặt đũa vào tay cô. “Ăn đi cho nóng. Hôm nay chúng ta đi Bảo tàng dân tộc học nhé.”
Tuyền một tay cầm đũa, một tay chạm lên môi, nhìn anh với ánh mắt lạ lẫm. Nghiêm bật cười trước phản ứng của cô, đề nghị. “Muốn tôi đút em ăn?”
“Có phải tôi đang mơ không?” Tuyền hỏi ngược lại, lông mày cau chặt. “Tại sao mẹ con tôi ăn sáng ở nhà anh? Quan trọng là, ai cho anh hôn tôi?”
Nụ cười cứng trên môi Nghiêm. Anh vẫn nhớ như in lời bác sĩ, bệnh trầm cảm của Tuyền xuất phát từ nỗi đau mất con, cô không phải mất trí hay hoàn toàn không tỉnh táo. Chỉ cần uống thuốc đầy đủ, sinh hoạt với bầu không khí yêu thương chân thành, Tuyền sẽ thoát được cảm xúc tiêu cực và bình thường trở lại.
Anh không nghĩ nó đến đột ngột thế này. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, anh chột dạ nhìn cô. Liệu có phải do chuyện xấu anh làm sáng nay không? Trước đây ôm cô ngủ cả đêm, sáng nào anh cũng chào cờ nhưng đều tự xử trong nhà vệ sinh. Hôm nay là lần đầu tiên cũng là duy nhất, không lẽ…
Ánh mắt Tuyền ngày càng cảnh giác, Nghiêm bất đắc dĩ giải thích mọi việc. Thẳng thừng nói lý do cô mắc bệnh trầm cảm và việc cầu xin được chăm sóc mẹ con cô của anh.
“Mẹ tôi đồng ý?” Giọng Tuyền mang theo kinh ngạc.
“Em chán ghét?” Anh không giấu được sự hồi hộp trong giọng nói. “Em nhớ hết những ngày qua, đúng không?”
Tuyền chần chừ nhìn ánh mắt thăm thẳm của Nghiêm, vẫn không thể nói dối. Cô mím môi gật đầu.
Nghiêm đẩy ghế đứng lên. Anh chống tay vào lưng ghế của cô, tay kia chống xuống bàn khiến cơ thể cúi xuống cách cô nửa gang tay. “Bệnh trầm cảm của em vẫn chưa thể dừng thuốc. Hiện tại em tỉnh táo, tôi muốn em hiểu rõ điều này.”
Tuyền nuốt nước bọt, hơi co người lại trước thế tấn công của Nghiêm.
“Tôi muốn là người đi cùng em đến cuối đời, tôi muốn được cùng em chăm sóc và nuôi dậy bé Kin, tôi muốn ăn cơm em nấu, ôm em ngủ và cùng em chào đón từng ngày mới. Em đừng đẩy tôi ra và đừng tệ bạc với bản thân, được không?” Anh cúi xuống nói bên tai cô. “Tôi yêu em! Đừng từ chối tôi.”
Trái tim vốn đập nhanh trong ngực Tuyền giờ đây trở nên hỗn loạn, như hồi chuông cảnh báo, sợi dây xích cô tự trói buộc đang đứt vỡ.
Chăm sóc của Nghiêm trong thời gian qua, cô đều nhớ rõ. Trái tim máu thịt của cô không phải là sắt đá, vậy nên nó đã tự rung động trước tình cảm của anh.
Nghiêm không thúc giục khi Tuyền không trả lời, anh dùng hai tay ôm mặt cô, hôn lên trán, hôn xuống chóp mũi rồi đùa nghịch khóe miệng. Anh chỉ dừng lại hành động to gan lớn mật khi Kin nhảy khỏi ghế, đứng cạnh Tuyền, tức tối lần nữa khẳng định quyền sở hữu.
“Mẹ là của Kin.”
Tuyền xấu hổ đẩy anh. Cô nhấc bé Kin ngồi lên đùi, hôn khắp mặt con gái và ôm cơ thể nhỏ xíu vào lòng, thì thào nói. “Mẹ xin lỗi vì đã bỏ quên Kin lâu nay. Là mẹ không tốt.”
Sau buổi sáng kỳ tích, Tuyền chính thức đồng ý sống chung với Nghiêm. Hàng đêm, Nghiêm mặt dày lôi kéo cô ngủ chung, thủ thỉ những dự định tương lai về gia đình ba người, về việc thuyết phục bà Loan, về những chuyến du lịch hâm nóng tình cảm của hai người.
“Em nghỉ bán hàng gần một tháng rồi, bây giờ mở lại không biết khách quen còn được mấy người.” Mối bận tâm của Tuyền nằm ở việc khác.
Nghiêm bất mãn vì cô đặt công việc lên trên tình cảm nhưng vẫn đưa ra một ý tưởng bất ngờ. “Sức khỏe của em cần thời gian khá dài mới hồi phục được như trước. Em có thể thử đổi công việc khác.”
“Em học hết cấp hai, không lao động chân tay thì có thể làm gì?”
“Ngày mai đi cùng tôi đến nơi này.” Nghiêm trả lời thần bí.