“Việc anh không làm được thì sẽ có người đàn ông khác làm được cho tôi.” Tuyền đáo để đáp trả lời Thịnh, cô kéo giấy tờ đến trước mặt, đọc kỹ các điều khoản bên trên. Không phải cô không tin tưởng Nghiêm, mà đây là thói quen nghiêm túc trước mọi việc của cô.
Thịnh liên tục rít thuốc để kìm chế bực bội, hắn nhìn vẻ bình tĩnh của Tuyền chòng chọc, nhìn khuôn mặt vô cảm của Nghiêm đầy hận thù.
Thời gian qua, Nghiêm liên tục nhờ tòa án và công an can thiệp, ép hắn phải trả một nửa tài sản như bản án ly hôn. Bà Thiệu kiên quyết không bán nhà, không rời khỏi đất đai do tổ tiên nhà chồng để lại. Tiền cửa hàng và tiết kiệm của hắn chỉ có một trăm triệu, Mỹ tiên đưa hắn hai trăm triệu với điều kiện phải đưa tên ả vào sổ đỏ.
“Bây giờ em là vợ anh, chúng ta sao phải phân chia của vợ của chồng làm gì cho mất tình cảm. Bao nhiêu tiền vàng mẹ em để lại, em cũng đưa hết cho anh, không nhẽ tình cảm của em không xứng đáng để lấy chút đảm bảo cho con trai chúng ta? Em không phải con Tuyền, sẽ không bao giờ phản bội anh đi theo gã luật sư bảnh chọe kia.” Mỹ Tiên ngả ngớn ôm Thịnh, tuy ả mang thai nhưng da thịt mọng nước, bóp nắn vẫn vô cùng sướng tay, ả biết kích thích đúng bản chất cao ngạo tự mãn của đàn ông. Việc ả cướp chồng người khác, qua những lời mật ngọt chết ruồi đều biến thành Tuyền theo trai nên bị Thịnh vứt bỏ.
Dưới sức ép từ công an, dưới lời thủ thỉ bên gối của Mỹ Tiên, và vì thằng con trai sắp sửa chào đời, Thịnh nghe lời vợ chạy vạy thủ tục làm sổ đỏ đứng tên hai vợ chồng.
“Anh trả trước cho con Tuyền đợt đầu ba trăm triệu để công an buông tay vụ án này. Số còn lại trả hay không đều do chúng ta.” Mỹ Tiên hiến kế cho hắn trước ngày ả thuê đầu gấu đến đập phá quán bánh cuốn.
Bản thân là chồng, hắn cũng kinh ngạc hoảng hốt không biết lý do Mỹ Tiên quấy rối Tuyền là tại sao?
Hắn biết Mỹ Tiên có cuộc sống tiểu thư đài các, không quen việc bếp núc. Hắn dự định thuê giúp việc trước ngày ả sinh nở, không nghĩ đến bà Thiệu mẹ hắn quen việc bắt nạt Tuyền, giờ đây không quen nhìn dâu mới ngủ đến trưa, cơm nước chợ búa vụng về, nhà cửa bừa bộn bẩn thỉu… xích mích mẹ chồng nàng dâu lần nữa khiến hắn không muốn về nhà.
Càng nghĩ, Thịnh càng khó chịu, hắn nhận định mọi rối loạn trong nhà đều xuất phát từ Tuyền, từ gã đàn ông của cô. Vừa phải đối phó các cuộc tranh cãi hơn thua của mẹ và vợ, vừa đối phó gã luật sư như ma ám luôn lợi dụng pháp luật triệu tập hắn lên đồn công an. Đầu Thịnh gần đây muốn nổ tung. Đỉnh điểm là Mỹ Tiên giận dỗi chạy ra đường gặp tai nạn mất đi đứa con, rồi ngu ngốc đâm xe hại chết con của Tuyền, hắn phát điên với các sự kiên mà bản thân luôn là người cuối cùng được biết chuyện.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Thịnh liếc mắt nhìn tên người gọi, không kiên nhẫn bắt máy. “Lại chuyện gì nữa? Hai người làm con phát điên… CÁI GÌ??? Ả đi lúc nào? Được, được, con về ngay.” Hắn tắt điện thoại, nóng nảy thúc giục. “Tôi còn nhiều việc quan trọng, không rảnh ở đây dây dưa với hai người. Nhanh ký tên đi!”
“Tôi đã nhận đủ tiền.” Tuyền kiểm tra tài khoản, gật đầu rồi đặt bút ký. “Ba tháng sau không cần gặp mặt, anh cứ theo thỏa thuận trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản của tôi.”
Thịnh tức đến mức bỏ qua chuyện quan trong ở nhà đang chờ hắn về giải quyết, hắn mỉa mai ăn thua đủ với Tuyền. “Sao? Bây giờ kiếm được thằng ngon nghẻ nên coi khinh thằng này đấy hả? Sáu năm qua, cô ngoài đẻ đứa con khuyết tật, làm được gì cho nhà tôi mà vênh váo? Một tỉ hai trăm triệu là tôi bố thí cho mẹ con cô…”
“Anh nhầm rồi. Một tỉ hai trăm triệu là tài sản tôi được quyền hưởng theo đúng luật hôn nhân gia đình.” Tuyền bật cười, ánh nắng từ cửa kính quán cà phê chiếu xiên vào, hắt lên nửa khuôn mặt cô, tôn lên sự tự tin mạnh mẽ. Đôi mắt biết nói sắc bén nhìn Thịnh, chậm rãi nói những điều cô đã không ném thẳng mặt hắn ở trên tòa. “Sáu năm thanh xuân của tôi, nếu tính toán từng đồng thì không ít hơn một tỉ. Chơi cave cũng hai ba trăm nghìn một lần. Tôi tính anh năm trăm nghìn mỗi đêm, một năm là ba trăm sáu lăm ngày, thành tiền là một trăm tám mươi hai triệu lăm trăm nghìn mỗi năm, sáu năm tôi phục vụ anh cũng hơn một tỉ. Anh chỉ phải giao ra nửa căn nhà, không hề nhiều đâu.”
Cơ thể Thịnh run lên vì tức, nắm đấm đặt trên đùi siết chặt, quai hàm bạnh ra, Tuyền nghe được cả tiếng nghiến răng ken két. Hắn gằn từng chữ mang theo miệt thị. “Loại đàn bà như cô cũng xứng đáng năm trăm nghìn một đêm?”
Tuyền che miệng cười khúc khích không đáp.
“Con khốn…” Hành vi của cô khiến Thịnh bùng nổ, hắn gầm lên, xô bàn đứng phắt dậy, chân ghế mài lên mặt sàn thành tiếng ken két chói tai.
Nghiêm đứng lên cùng lúc, sừng sững như bức tường rắn chắc. Chiều cao và hình thể hai người tương đương nhau, nhưng vẻ bình tĩnh nghiêm nghị đanh thép của anh khiến Thịnh khựng lại. Lý trí của hắn bẻ gãy tức giận vừa bùng phát, mắt hắn lườm lườm nhìn hai người rồi ngồi phịch xuống ghế.
Tuyền cất nụ cười vào trong, nhìn qua Nghiêm nhưng không nói gì.
Thịnh châm điếu thuốc mới, bầu không khí nặng nề bị phủ lớp khói hăng hắc.
“Nếu đã chuyển xong tiền, buổi gặp hôm nay dừng ở đây. Hẹn anh ba tháng sau.” Nghiêm mở lời, giọng nói hơi nôn nóng khó hiểu.
“Mày từ lúc nào tự cho quyền lên tiếng thay cô ta?” Thịnh nhạo báng, khói thuốc phả ra ngày càng nhiều.
“Tuyền vừa khỏi ốm, không thích hợp ngửi mùi thuốc lá.” Nghiêm bình tĩnh nói lý do.
Thịnh bật cười ha hả, cố tình phả khói về phía Tuyền. Bộ dạng bảnh bao của hắn lúc này trở nên kệch cỡm giữa những lời châm biếm. “Khẩu vị của luật sư luôn quái thai vậy hả? Mày tìm thấy điểm gì tốt ở con đàn bà bị tao dùng chán rồi?”
Bốp. Rầm.
Nghiêm hành động nhanh hơn tưởng tượng của mọi người. Trước khi khói thuốc tan, mặt Thịnh trúng cú đấm của anh. Hắn ngã ngửa ra sau kéo theo chiếc ghế, đầu đập mạnh xuống sàn, tiếng động to đến mức trái tim Tuyền thót lại sợ hãi.
Cô vội vàng ôm chặt người Nghiêm, đẩy anh về phía sau rồi xoay phắt người, bàn tay như có mắt cầm đúng cốc cà phê nóng hất vào mặt Thịnh.
Thịnh gầm lên giận dữ, động tác xông đến trả thù không dừng lại. Nhưng hành vi của hắn bị ngăn cản bởi phục vụ quán. Sự hỗn loạn ồn ào của ba người nhanh chóng đứt ngang.
“Đây là nơi chúng tôi buôn bán. Anh chị muốn đánh nhau, xin mời ra ngoài. Nếu không chúng tôi buộc phải gọi công an.”
Thịnh hất tay nhân viên phục vụ, lấy giấy khô trên bàn lau cà phê.
“Anh đứng yên đây cho em!” Tuyền gắt lên khi Nghiêm vẫn muốn xông đến. Cô biết anh tức giận trước những lời thóa mạ kinh khủng của Thịnh.
Tuyền thu dọn giấy tờ trên bàn, vẻ mặt lãnh đạm xa cách. “Giữ cô vợ mới của anh cho cẩn thận. Đừng để ả chạy ra đường cắn bậy, coi chừng ăn cơm tù lúc nào không biết.”
“Chuyện gia đình tôi, không khiến cô quản. Tôi đã hoàn thành hơn cả trách nhiệm một người bố với con Kin, nó sống chết thế nào cũng đừng làm phiền tôi.” Thịnh xỏ tay vào túi quần, phủi sạch quan hệ với cô con gái nhỏ khuyết tật.
Hơi thở của Tuyền trở nên nặng nề, cô không kỳ vọng trước tình cảm ruột thịt của Thịnh, mà cô xót xa cho bé Kin. Tuyền dù cứng rắn mạnh mẽ nhưng đôi mắt biết nói luôn bán đứng tâm trạng cô, Nghiêm đau lòng vì hiểu cảm nhận của cô lúc này. Anh tiến đến cầm tập hồ sơ trên tay Tuyền, tay kia ôm eo cô như khẳng định quan hệ của hai người. “Anh yên tâm. Tôi sẽ chăm sóc và nuôi dạy con gái anh trưởng thành thật tốt. Vợ con tôi sẽ không bao giờ dính dáng đến gia đình anh”
Lời nói như cú tát vào lòng kiêu hãnh và tự tôn của Thịnh. Hắn muốn giết chết Nghiêm, nhưng lý trí ép buộc hắn quay về nhà giải quyết chuyện đặc biệt nghiêm trọng.
Tuyền nghĩ rằng quan hệ giữa cô và gia đình Thịnh chính thức chấm dứt vào ngày hôm đó, nhưng không nghĩ đến ba tháng sau lại tình cờ gặp người nhà Thịnh.
Sau khi nhận tiền đợt hai, Tuyền mở sổ tiết kiệm đứng tên bé Kin, gửi toàn bộ tiền chia tài sản sau ly hôn vào đó.
Công việc bán hàng online thuận lợi, cứ như ông trời lấy đi thứ quan trọng trong cuộc đời, sẽ trả lại những điều tương đương. Tuyền được gặp Nghiêm, gặp được người đàn ông yêu thương cô con gái riêng của mình, và công việc của cô thuận lợi xuôi chèo mát mái. Tuyền cảm tưởng mọi may mắn đều nở rộ sau khi cô dũng cảm giải thoát bản thân khỏi cuộc hôn nhân địa ngục.
Hàng ngày, Nghiêm dậy sớm mua đồ ăn sáng, đưa đón bé Kin đi học, chiều tan làm tạt vào siêu thị chọn hải sản tươi sống đắt tiền mà Tuyền tiết kiệm không dám mua. Tối đến anh dạy bé Kin học hoặc cùng đóng gói hàng hóa với Tuyền.
Nghiêm bắt đầu học cách giảm ghen tuông. Sau khi bị Tuyền tẩy não, anh chấp nhận sự thật vợ đẹp là do chồng chăm, nên chỉ lén lút đòi phần thưởng mỗi khi đêm về.
Cuộc sống tình cảm vợ chồng hài hòa, bé Kin cũng chính thức vào lớp một. Nghiêm bắt đầu nghĩ đến chuyện chuẩn bị đám cưới.
“Chỉ còn vài tháng nữa là đến mùa xuân. Chuẩn bị từ bây giờ không gọi là sớm.”
Tuyền tạt thẳng gáo nước lạnh vào luận điệu của anh. “Chúng ta chưa thuyết phục được mẹ anh.”
Nghiêm vẫn luôn giấu Tuyền việc bà Loan đã đồng ý, anh muốn tạo bất ngờ cho cô nên thần bí nói. “Ngày mai đi lấy hàng về, anh đưa em đến một nơi.”
Tiếc là buổi đi chợ Ninh Hiệp đã xảy ra một chuyện khiến kế hoạch của Nghiêm bị gác lại.
“Nghiêm, anh nhìn xem kia có phải Mỹ Tiên không?” Tuyền kéo tay Nghiêm, ánh mắt nhìn về phía bên trái.
Giữa dòng người đông đúc, trong không gian đủ loại màu sắc quần áo, Nghiêm phải tìm kiếm rất lâu mới nhận ra Mỹ Tiên đứng cách đó sáu bảy gian hàng. Trong ấn tượng của anh, hình ảnh Mỹ Tiên là một con rắn với mái tóc xoăn, cơ thể luôn uốn éo như không có xương. Hiện tại ả gần như quấn lấy người đàn ông cao to bên cạnh, mặt trang điểm đậm trông khá giả tạo.
“Chồng cô ta phẫu thuật thẩm mỹ hả?”
Tuyền lườm nguýt trước câu hỏi của anh. Cô nghe rõ chữ ‘chồng cô ta’ bị cố tình nhấn mạnh, tính hay ghen của Nghiêm đôi khi khiến anh như gã ngốc đáng yêu.
“Cặp sừng này thật dài.” Nghiêm nói ra suy nghĩ trong đầu, tay vội túm chặt cổ tay Tuyền, nhíu mày hỏi. “Em định làm gì?”
“Bắt ả!!!” Mắt Tuyền long lên giận dữ, thù hận bên trong thiếu đốt người cô.
Vụ án đâm xe khiến cô sảy thai, hại chết đứa con bé bỏng của Tuyền chưa được xử vì Mỹ Tiên đột ngột mất tích. Theo điều tra của công an, gia đình Thịnh không biết Mỹ Tiên bỏ đi đâu.
“Chúng ta đột ngột xuất hiện sẽ đánh rắn động cỏ.” Nghiêm kéo cô đứng khuất sau một loạt váy bằng ren.
“Người chết là con em, anh có phải bố đâu mà đau lòng…” Tiếng gắt ngang bướng chợt im lặng, Tuyền biết bản thân ăn nói không suy nghĩ đã làm tổn thương Nghiêm. “Em…”
Bàn tay to lớn của Nghiêm xoay mặt Tuyền sang hướng khác khi ánh mắt Mỹ Tiên tình cờ đảo về phía này. Anh giữ chặt vai cô, nhỏ giọng nói. “Đêm nay xử chết em. Bây giờ nghe anh, đừng làm loạn. Ngoan.”
Tuyền mím môi, đẩy tay anh ra, tiếp tục quan sát Mỹ Tiên và người đàn ông lạ mặt. Cô nhìn kỹ khuôn mặt người đàn ông đẹp trai đang ôm eo Mỹ Tiên, vẻ mặt cưng chiều không hề sốt ruột khi ả ì èo mặc cả.
Nghiêm vừa canh chừng cô, vừa gọi điện thoại.
“Cô ta bỏ đi rồi, đuổi theo…” Tuyền kéo áo Nghiêm muốn lôi anh đi nhưng một thân ảnh xông ra từ con ngõ bên phải làm cô dừng chân.
“Con đĩ! Mày tưởng trốn đến đây là bà không tìm được hả?” Tiếng gào lớn át toàn bộ tiếng mặc cả mua đồ xung quanh. Bà Thiệu xông lên túm tóc Mỹ Tiên nhưng ả vung túi xách đập thẳng vào mặt bà.
Tiếng la hét ầm ĩ, người xung quanh dạt ra khiến bà Thiệu ngã xuống đất. Móc khóa trên túi xách cào xước khóe mắt bà Thiệu, giọng già nua khi tức giận trở nên ồm ồm khó nghe.
“Con đĩ mất dạy! Mày ăn trộm hết vàng bạc nhà tao, trốn chồng theo trai, giờ còn dám đánh cả tao hả?” Thân hình còi cọc già nua của bà Thiệu hung hăng chồm đến đánh người nhưng không nhanh bằng sức thanh niên.
Ả đạp mạnh vào bụng bà Thiệu, quay người ôm cánh tay người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ bên cạnh, ngọt lịm nói. “Mình đi thôi! Kệ con mụ điên!”
Bà Thiệu ngã lăn ra đất vẫn không bỏ cuộc, vồ lấy chân ả, gào thét như kẻ mất trí. “Mày không được đi! Trả lại tiền cho nhà tao.”