Cặp đùi trắng nõn của Mỹ Tiên bị cào rách chảy máu, ả la hét ỏm tỏi, túi xách trên tay đập liên tục xuống đầu bà Thiệu.
Tuyền không nhìn được nữa, cô bước đến muốn ngăn cản thì chuyện tiếp theo xảy ra quá nhanh khiến không ai kịp trở tay.
Người đàn ông bên cạnh bị nhiều người chỉ trỏ liền bực bội, sút thẳng vào người bà Thiệu. Cú đá mạnh hất văng bà ra đường, đúng lúc một chiếc xe máy từ bên ngõ nhỏ phóng tới, tuy tốc độ không cao nhưng cũng chẹt nghiến qua ống đồng của bà Thiệu.
Tiếng gào khóc đau đớn vang lên cùng tiếng xe máy đổ, hàng hóa buộc sau yên xe trút xuống người bà Thiệu.
Mọi người chạy đến giúp đỡ kéo bà Thiệu ra khỏi đống hàng thì phát hiện bà đã ngất.
Tuyền hoảng sợ ôm bà Thiệu, ấn nhân trung giúp bà tỉnh lại.
“Chân tôi… chân tôi…” Bà Thiệu thều thào nói, cơn đau bủa vây trí não khiến bà không nhận ra người đang ôm mình là ai.
“Để anh bế ra xe. Chúng ta đi bệnh viện.” Nghiêm khom người bế bà Thiệu, giọng nói bình tĩnh.
Tuyền gửi nhờ bao hàng tại một sạp hàng, chạy vội theo sau, hoàn toàn không phát hiện Mỹ Tiên và người đàn ông đã biến mất.
“Tại sao mày xuất hiện ở đây?” Bà Thiệu sau khi ngồi lên ghế sau, đã đẩy cánh tay Tuyền, nghi ngờ nhìn cô, dù cơ thể không ngừng run rẩy vì đau.
Tuyền rất hối hận vì đã không lên ghế trước ngồi. “Con chỉ là người qua đường có lòng tốt đưa bà đi bệnh viện. Bà chán ghét con thế nào cũng đợi đến bệnh viên rồi nói.”
Bà Thiệu tức tối trước giọng nói hỗn láo của cô, muốn quát mắng theo thói quen bao năm qua nhưng cơn đau buốt từ chân khiến cổ họng tắc nghẹn. Mất một lúc mới tìm lại được giọng nói. “Lũ đàn bà ăn bám đàn ông như tụi mày đều cùng một giuộc. Mày và con Tiên xuất hiện cùng lúc, có phải bọn mày thông đồng với nhau không?”
Bà Thiệu bắt lấy tay Tuyền gặng hỏi, cử động mạnh khiến chân va vào ghế trước, tiếng la hét đau đớn dội khắp không gian chật chội của xe ô tô.
Tuyền cậy mở từng ngón tay già nua, khó chịu nói. “Bà nội bé Kin, bà nghĩ con sẽ có quan hệ với hung thủ giết con của con?”
Lời nói của cô khiến bà Thiệu giật mình như nhớ đến một chuyện. Đôi mắt già nua liếc về phía Nghiêm đang nghiêm túc lái xe, máu nơi khóe mắt đã dừng chảy, khô cứng thành vệt khiến khuôn mặt bà Thiệu khá đáng sợ. “Đứa bé có phải là… Tao nghe Mỹ Tiên nói…”
“Không phải!” Tuyền quát lớn át câu hỏi, cô nhìn thẳng phía trước, không quan tâm sắc mặt xanh trắng đan xen của bà Thiệu. “Không nên tin lời của kẻ dối trá.”
Thái độ ghét bỏ của Tuyền khiến bà Thiệu không hỏi thêm bất kỳ câu nào, cơn đau dưới chân gặm nhấm chú ý của bà.
Nghiêm lái xe đến phòng khám đa khoa gần nhất. Sau khi bác sĩ sơ cứu tạm thời mất hơn ba mươi phút, Tuyền và Nghiêm được gọi vào phòng nghe kết quả khám.
“Gãy xương chày phải làm phẫu thuật. Do tuổi bệnh nhân đã lớn, chúng tôi cần hội chuẩn mới quyết định đưa ra phương pháp điều trị…”
“Tôi không thể mổ ở bệnh viện quê mùa này.” Bà Thiệu gào thét phản đối, cướp lời bác sĩ. “Tuyền, cô gọi điện ngay cho thằng Thịnh, bảo nó đến đón tôi. Nếu phải mổ, tôi muốn bác sĩ chuyên khoa giỏi ở bệnh viện nổi tiếng.”
Bác sĩ giận tái mặt đi khỏi phòng sau khi ra lệnh với hai y tá đứng bên cạnh. “Hủy hết thủ tục nhập viên của bệnh nhân. Mời bệnh nhân và người nhà rời khỏi đây ngay lập tức.”
Y tá đi đến trước mặt Tuyền, yêu cầu cô đưa bệnh nhân rời đi. Lời nói khó nghe và thái độ hách dịch của bà Thiệu khiến toàn bộ nhân viên y tế vừa sơ cứu cho bà đều bức xúc.
Đến lúc này Tuyền mới bớt sốc trước phản ứng của bà Thiệu, cô vất vả trình bày với y tá, cô không phải người nhà bệnh nhân, xin cho cô thời gian gọi điện cho người nhà bà Thiệu đến giải quyết mọi việc.
Y tá mắng thêm vài câu về hành vi không tốt của bà Thiệu rồi tức giận rời đi.
Tuyền không nói hai lời, rút điện thoại gọi cho Thịnh. “Mẹ anh bị xe máy đâm gãy chân. Hiện đang ở…” Cô nhìn sang Nghiêm, lặp lại địa chỉ anh đọc vào điện thoại.
Cúp điện thoại, Tuyền quay sang hỏi bà Thiệu. “Bà có muốn uống nước hay ăn gì không?” Cô nói xong mới sực nhớ câu hỏi này cô từng hỏi Mỹ Tiên một lần.
Bà Thiệu đúng là mẹ chồng Mỹ Tiên, thái độc cộc cằn, thô thiển, bạc bẽo không khác gì con dâu. “Không cần mèo khóc chuột. Cô chắc chắn đang cười thầm tôi, đúng không?”
Tuyền nhướng mày khó hiểu, im lặng không đáp. Cô cảm thấy bản thân dù không còn làm con dâu cũng vẫn không trùng mạch suy nghĩ của mẹ chồng cũ.
“Thằng Thịnh ngoại tình dẫn bồ về nhà, đuổi vợ con ra đường. Bây giờ vợ nó ngoại tình theo trai, cô hả hê lắm đúng không?”
Thông tin từ bà Thiệu đúng là khiến Tuyền thấy vui vẻ sung sướng, cô chớp mắt không phản đối.
“Cô mở miệng là thanh cao không lấy tiền của chồng nhưng ly hôn liền gặm một tỉ hai của nó. Cô và con Tiên đều là loại đào mỏ mất dạy.” Bà Thiệu đập tay xuống giường tức giận, cử động mạnh khiến phần chân bằng bó sơ cứu bị động. Giọng kể lể xen lẫn tiếng khóc lóc rấm rứt vì đau đớn vang lên trong phòng cấp cứu. “Thằng Thịnh là thằng ngu, rước toàn đồ vô tích sự về nhà. Con vợ trước thì điếc, không đẻ được con trai. Con vợ hai thì lừa đảo đặt sổ đỏ ngân hàng, cuỗm sạch tiền cùng toàn bộ vàng bạc trong nhà trốn theo trai.”
Bà Thiệu gục xuống giường, tiếng khóc đau khổ quẩn quanh người Tuyền làm cô thấy ớn lạnh vì chán ghét. Cô từng rất căm hận gia đình chồng cũ luôn thóa mạ việc cô không biết đẻ con trai, đặc biệt là chán ghét con gái của cô. Giờ đây nghe bà Thiệu kể khổ về tội lỗi của Mỹ Tiên, chút xíu đồng cảm cũng không xuất hiện trong lòng Tuyền.
Cô mím môi kéo tay Nghiêm. “Chúng ta ra ngoài.”
“Có phải đứa bé đã chết là con thằng Thịnh không?” Câu hỏi khàn khàn của bà Thiệu vội vã khẩn trương đuổi theo sau lưng Tuyền.
Nghiêm bóp nhẹ tay Tuyền, động tác đơn giản nhưng đủ sức giúp cô tìm lại bình tĩnh. “Đúng.”
“Là trai hay gái?”
Tuyền khịt mũi coi thường, bước ra khỏi phòng. Cô sẽ vĩnh viễn không nói.
Đứng trên hành lang bệnh viện, giữa không gian thuần máu trắng, Tuyền tựa đầu vào vai Nghiêm, khẽ nói. “Nghe chuyện Mỹ Tiên cặp bồ và lừa tiền gã Thịnh, em hỉ hả vô cùng. Anh có chán ghét em không?”
“Hôm nay thì không.” Giọng anh nghiêm túc. “Nhưng ngày mai nếu em vẫn nghĩ đến gã ta, anh sẽ trừng phạt.”
Tuyền bật cười, ngẩng đầu xoa xoa cằm anh. “Nuông chiều sẽ khiến em hư.”
Nghiêm cầm tay cô, hôn vào mu bàn tay, chân thành nói. “Anh sợ một đời cũng không đủ để nuông chiều em.”
“Vị luật sư khô khan cứng ngắc của em chạy đâu rồi? Em không quen người đàn ông miệng lưỡi ngọt xớt này.” Tiếng cười khúc khích của cô rất nhỏ nhưng trong vắt, mang theo thư thái rơi vào tai Nghiêm. “Đừng nói anh sẽ ám em sang kiếp sau nhé?”
Nghiêm trả lời bằng vòng tay vững chãi, ôm Tuyền vào lòng thật dịu dàng. Tuyền không ngại ngùng đẩy anh ra như thường ngày, lúc này cô chỉ muốn được anh ôm, được đắm mình trong hương vị nam tính, buông thả bản thân trong âu yếm vỗ về.
“Gieo nhân nào gặt quả nấy, anh ta không chung tình với người vợ chung chăn gối thì sẽ bị chính người chung chăn gối phản bội. Em dùng sáu năm để trả xong nợ kiếp trước, hết duyên hết nợ. Em nên cảm ơn anh ta vì đã phản bội em, để em có cơ hội được gặp anh. Em thấy bản thân rất may mắn khi có duyên mà thành phận với anh.” Tuyền dụi mặt vào cổ Nghiêm, thủ thỉ những lời tâm tình.
Khóe miệng Nghiêm câu lên thành nụ cười, anh ít khi được nghe lời trong lòng Tuyền. Cô mạnh mẽ kiên cường nhưng lại e thẹn trong tình yêu, những lời ngọt ngào sến súa hầu như luôn né tránh.
Giây phút lãng mạn không kéo dài quá lâu vì điện thoại Nghiêm kêu inh ỏi. Tuyền đỏ mặt thoát khỏi lòng anh, gãi mũi để che bớt ngượng ngùng.
Nghiêm cầm tay cô, tay kia mở điện thoại. Sau vài câu trao đổi với đối phương, khuôn mặt phơi phới hạnh phúc của anh được thay thế bằng thất vọng.
“Có chuyện gì vậy?” Tuyền căng thẳng hỏi.
“Công an không bắt được Mỹ Tiên. Người đàn ông kia là chủ vài gian hàng trong chợ Ninh Hiệp, Mỹ Tiên sống với gã tại nhà riêng hơn một tháng nay. Công an lần theo thông tin, kiểm tra nhà riêng của người đàn ông, sơ bộ ban đầu khẳng định cả hai cùng bỏ trốn.” Nghiêm thuật lại những gì vừa trao đổi với bên phía công an.
“Mẹ kiếp! Lại để con đĩ trốn thoát!” Tiếng chửi thề vang lên sau lưng hai người.
Tuyền giật bắn mình quay lại, nhận ra là Thịnh. Hắn mặc áo phông đen nhăn nhúm, bên ngoài khoác áo gió màu rêu, bộ dạng xơ xác, mệt mỏi hơn lần cuối cùng gặp ở quán cà phê.
“Tại sao cô biết nơi Mỹ Tiên lẩn trốn? Có phải cô thông đồng với ả không?” Thịnh chất vấn, suy nghĩ giống bà Thiệu khi bắt gặp Tuyền xuất hiện cùng một chỗ với Mỹ Tiên.
“Đúng là mẹ con.” Tuyền nhạo báng thẳng mặt hắn, cô rất ghét cách sống không phân biệt đúng sai của nhà chồng cũ. “Ban nãy mẹ anh đuổi bắt Mỹ Tiên, bị cô ta đánh ngã, đúng lúc xe máy từ trong ngõ phóng ra đâm gãy chân bà. Tôi tình cờ có mặt nên đưa vào đây. Anh đến rồi thì chúng tôi hết trách nhiệm.”
Dứt lời, Tuyền quay người đi thẳng.
Thịnh vô thức túm chặt cánh tay cô. “Đứng lại! Chưa hỏi xong chuyện đã muốn đi? Thật sự là tình cờ? Làm sao có chuyện cô và Mỹ Tiên không liên quan mà lại cùng có mặt để khiến mẹ tôi bị tai nạn.”
Nghiêm chém mạnh vào cánh tay Thịnh làm hắn phải buông lỏng. Anh xoa xoa vết đỏ trên tay Tuyền, giọng nói âm u hướng về phía Thịnh.
“Tôi không rõ nhà anh xảy ra chuyện gì. Mẹ anh bị gãy chân phải mổ mà anh không quan tâm sức khỏe của bà, một hai đứng đây hạnh họe vợ tôi là sao? Muốn tìm hiểu sự thật thì gặp công an. Dám chạm vào vợ tôi thêm lần nữa, tôi bẻ gãy tay.”
Khuôn mặt Thịnh quằm quặp, sấn lên chắn trước mặt Tuyền, Nghiêm nhanh chóng kéo cô ra sau người.
“Mỹ Tiên nói cô mang thai là con của tôi. Đây là sự thật?” Hắn gấp gáp hỏi, mắt hau háu nhìn vùng bụng phẳng lì của Tuyền.
“Đúng vậy.” Tuyền vỗ vỗ người Nghiêm, bước lên đứng song song với anh, thẳng thắn thừa nhận. Cô dừng vài giây nhìn vẻ mặt thất thố của hắn, giọng nói không vui không buồn, phảng phất chút đau thương rất nhẹ. “Đứa bé bị Mỹ Tiên đâm xe chết rồi.”
“Tại sao không nói với tôi? Có phải cô muốn sinh con ra mà không cho nó biết ai là bố ruột không hả?”
Việc bà Thiệu và Thịnh gặng hỏi về đứa con khiến Tuyền nghi ngờ. Giới tính của đứa trẻ là bí mật, ngay cả Nghiêm cũng không biết. Không nhẽ Mỹ Tiên…
“Vì anh không xứng đáng!” Tuyền ngẩng cao đầu trả lời. Gã đàn ông trước mặt cô quá tệ hại, mọi hành vi của hắn khiến cô ghê tởm. “Cho anh biết đến sự tồn tại của nó làm gì? Để anh vứt bỏ như từng phủ nhận bé Kin à?”
Câu hỏi đanh thép đâm thẳng vào người Thịnh, hắn nghẹn họng không tìm được câu trả lời.
Tuyền nằm tay Nghiêm, đi ngang qua người hắn, buông thõng một câu. “Vào với bà đi. Xương khớp người già khó lành, anh sớm chữa trị cho bà.”
Sự kiện hôm nay không ảnh hưởng tình cảm của Nghiêm và Tuyền. hai người luôn tâm sự và thảo luận rõ ràng mọi việc, nên sẽ không có hiểu lầm nghi kị xen ngang.
Nghiêm hàng ngày thực hiện nghĩa vụ và trách nhiệm của một người chồng dù anh chưa có danh phận chính thức. Tuyền không đồng ý đăng ký kết hôn theo lời dụ dỗ của anh dù đã biết bà Loan không còn phản đối quan hệ của hai người.
Thời gian lững thững trôi, bé Kin hoàn thành học kỳ một. Nhiều lần bị giáo viên chủ nhiệm gọi điện đến trao đổi về hành vi không hợp tác của bé Kin, nhưng Tuyền và Nghiêm luôn kiên nhẫn phối hợp với cô giáo, giúp bé nhanh chóng hòa nhập với các sinh hoạt trong lớp.
Trước tết Nguyên Đán, Nghiêm đưa Tuyền đến nghĩa trang giới thiệu với Diễm.
Tuyền ôm bó hoa cúc đi song song với Nghiêm, xô nước trên tay anh không còn trĩu buồn như những lần đến tảo mộ trước đây.
Ông bảo vệ già móm mém cười nhìn theo, tự lẩm bẩm một mình. “Thật tốt! Ít nhất sẽ không cô độc khi về già.” Đôi mắt già nua nhìn về nhang khói quẩn quanh trên các ngôi mộ, giọng ồm ồm nương theo gió tứ tán khắp nơi. “Không phải ai cũng may mắn như tôi, lúc nào cũng có bà bầu bạn bên cạnh.”
Tiếng lá cây xào xạc như tiếng cười già nua.
Nghiêm lau chùi ảnh bia mộ, quét tước sạch sẽ cát bụi phủ theo thời gian. Tuyền thay hoa mới vào chiếc lọ sứ đặt cố định ngay giữa ngôi mộ, ánh mắt chăm chú nhìn bức ảnh nửa lạ nửa quen của Diễm.
Cô biết bức ảnh cô dâu đã được Nghiêm đóng gói cất trên kho, cô không ép anh vứt hay tiêu hủy bức ảnh, đó là sự tôn trọng tối thiểu với bạn đời.
“Tuyền sẽ mang lại hạnh phúc cho anh. Em có thể buông lo lắng được rồi.” Nghiêm mỉm cười đứng trước ngôi mộ, nụ cười trên bia đá bị khuất sau hương nhang.
Cơ thể Tuyền giật mình khi anh nắm tay cô bóp nhẹ, cô nghĩ hành vi thân mật này không hợp cảnh nhưng cũng không phản đối.
Gió đung đưa lá cây lạo xạo, gió cuốn hương nhang bay khắp nghĩa trang, gió nhấc một thứ vô hình luôn bám trên vai Nghiêm rời đi, ném vào không trung tan thành mảnh nhỏ.
Nghiêm không biết có phải do anh tưởng tượng không, nhưng cơn gió đi ngang bất chợt khiến cơ thể anh nhẹ bẫng, bước chân không còn nặng nề như trước đây.
Mây đen bị gió vun lại thành hình thù kỳ dị, vần vũ vặn xoắn với nhau rồi trút xuống nghĩa trang cơn mưa đột ngột. Nghiêm mở ô, kéo Tuyền sát vào người rồi tạm biệt bác bảo vệ, bỏ lại sau lưng tiếng thở dài xa lạ. “Thanh Minh gặp lại.”
Qua tết, đám cưới của Tuyền và Nghiêm diễn ra đúng ngày lành đã chọn. Bà Loan hạnh phúc đeo vào cổ con dâu chiếc kiềng vàng thật lớn. Nửa năm trôi qua, bà nhìn được hạnh phúc tỏa ra từ con trai mình.
“Đàn bà cũ cũng được, mẹ đơn thân cũng không sao, chỉ cần con hạnh phúc khi sống cùng Tuyền, thì quá khứ của em ấy chính là một phần của Tuyền. Con yêu mọi thứ của em ấy. Không phải Tuyền may mắn khi lấy được trai tân có nhà có xe, mà là con may mắn khi có một người vợ tốt.” Trong lần cuối cùng nói chuyện giữa hai mẹ con, Nghiêm trải lòng với bà Loan.
Bà Loan có ba cô con gái lấy chồng xa, Nghiêm là kỷ niệm cuối cùng người chồng đã khuất để lại cho bà, nên bà rất kỳ vọng và đặt nhiều ước mơ lên vai anh. Nhưng câu nói của Nghiêm đã đánh vỡ rào cản kỳ thị gái một đời chồng trong mắt bà Loan.
“Người đi bên cạnh và vượt qua cả cuộc đời với con là Tuyền. Không yêu thương mà kết hôn với bất kỳ cô gái nào, con cũng chỉ làm khổ người ta.”
Giờ đây, giữa tiếng nhạc vui nhộn, giữa tiếng nâng cốc chúc phúc của họ hàng hai bên, bà Loan niềm nở đi đến bên cạnh thông gia. Để con trai mình hạnh phúc với con dâu, bà Loan và bà Huyền vô tình trở thành bạn tâm giao.
Tuyền được Nghiêm dìu đi từng bàn chào hỏi và cảm ơn họ hàng bạn bè, cô khá khẩn trưởng khi đến bàn dành cho gia đình các chị chồng.
“Chúc hai em hạnh phúc! Nếu cậu Nghiêm dám bắt nạt em, cứ nói với chị.” Chị cả nói.
“Tính cách cậu Nghiêm lầm lì ít nói nhưng rất tốt tính. Vợ chồng yêu nhau đến mấy cũng không tránh khỏi lúc đá thúng đụng nia, cơm không lành canh không ngọt, nhưng hai đứa biết nhường nhịn và thấu hiểu nhau sẽ càng yêu thương nhau. Có khúc mắc với cậu Nghiêm, đừng ngại chia sẻ với các chị.”
Chị hai vừa dứt lời liền bị chị ba cằn nhằn ngày vui nói điều gở. Tiềng ồn ào trêu chọc thiện chí của mọi người khiến Tuyền đỏ mặt, cô nhìn sang Nghiêm, rơi vào đáy mắt cưng chiều của anh.
“Cậu Nghiêm, có người tìm.” Chị cả hất đầu ra hiệu, ánh mắt lướt qua tia không hài lòng.
Tuyền ngạc nhiên quay người, bất ngờ khi thấy Thịnh đứng phía sau.
“Chúc mừng!” Thịnh đưa tay đến trước mặt Nghiêm.
Tuyền nhìn thoáng qua bàn tay nắm hơi lâu của hai người, lông mày lá liễu cau nhẹ.
“Không mời mà đến, hy vọng hai người bỏ qua.” Thịnh nhét tay vào túi quần, ở nơi không ai nhìn thấy, khẽ nắm thả bàn tay để dìm cơn đau. Hắn không nghĩ vị luật sư khô khan này có máu ghen lớn như vậy.
Đại gia đình của nhà chồng đứng sau lưng như hổ rình mồi, Tuyền chỉ biết cười gượng đáp lại.
“Chúc mừng em tìm được bến đỗ!” Thịnh nhìn khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của Tuyền, chiếc váy cưới trắng muốt bồng bềnh khiến cô như một nàng công chúa. Hắn từng là hoàng tử hạnh phúc đứng bên công chúa xinh đẹp, nhưng chính dục vọng tham lam khiến hắn đánh mất hạnh phúc của mình.
“Cảm ơn.” Giọng Tuyền lãnh đạm. Cô không biết Thịnh xuất hiện trong đám cưới của vợ cũ với mục đích gì. Họ hàng bên chồng đều biết cô là mẹ đơn thân, nếu hắn giở trò vào ngày trọng đại này, sợ rằng bà Loan sẽ chán ghét cô.
“Em không cần đề phòng tôi như vậy.” Thịnh bật cười, nụ cười méo mó xấu xí. “Tôi đơn giản là muốn chúc em hạnh phúc, sẽ đi ngay bây giờ.”
“Anh ở lại uống chén rượu chung vui với vợ chồng tôi.” Nghiêm lịch sự mời, nhưng rơi vào tai Thịnh là thách thức cà khịa.
Hắn coi như điếc không nghe thấy lời Nghiêm, nụ cười ngày càng xấu. “Tôi có thể đến thăm con không? Tôi biết bản thân từng tuyên bố không thăm nuôi con gái là hành vi khốn nạn. Tôi rất hối hận và hy vọng được chuộc lỗi.”
Tuyền mở to mắt nhìn hắn, không tin những gì vừa nghe. Đây là người bố luôn phủ nhận con ruột khi biết bé mắc bệnh tự kỷ? Đây là người bố từ chối quyền nuôi con và không chu cấp một đồng xu nào?
Nghiêm không thích Tuyền nhìn Thịnh chằm chằm, anh đặt tay lên eo cô xoa nhẹ nhắc nhở. Tuyền tỉnh táo, xấu hổ nhìn anh cảm ơn. Cô gật đầu với Thịnh. “Anh có thể đón con về chơi vào cuối tuần, nếu bé Kin đồng ý.”
Qua vai Tuyền, Thịnh nhìn thấy bé Kin đang ngồi xen lẫn với những đứa cháu của Nghiêm. Bé tập trung với các món ăn trên bàn, chưa từng bố thí ánh mắt nào cho người bố không gặp suốt gần một năm qua. Hắn biết, để có lại tình cảm của con gái, chặng đường hắn phải đi sẽ rất dài.
“Trước khi đón con, tôi sẽ gọi điện cho em.” Thịnh gật đầu rồi rời đi như chạy trốn.
Nghiêm nhìn sườn mặt của Tuyền, nói ra thông tin gần đây. “Bên công an chưa tìm được tung tích của Mỹ Tiên. Trước khi bỏ trốn, cô ta đã nhập con gái riêng vào hộ khẩu nhà Thịnh, anh ta vẫn nuôi con bé đến bây giờ.”
Tuyền không đưa ra bình luận, cô kéo cà vạt của Nghiêm khiến anh cúi xuống thật gần. Cô hôn lên môi anh thật trân trọng, giọng nói dịu dàng đằm thắm. “Cảm ơn anh đã đến bên em.”
Tiếng huýt sáo vang lên khiến khuôn mặt xinh đẹp của Tuyền đỏ rực. Lần đầu cô dám làm chuyện thân mật giữa chốn đông người, nhưng hạnh phúc hôm nay khiến cô khó kiềm chế.
Hai mươi bốn tuổi, Tuyền lấy Thịnh. Ba mươi tuổi ly hôn với một đứa con thơ. Ba mươi mốt tuổi kết hôn với Nghiêm. Cuộc sống của cô là một chuỗi những thử thách nối tiếp thử thách.
Trong ba năm tiếp theo, Tuyền bán hàng trên mạng thuận lợi, thuê người bán hàng, nhập thêm nhiều mặt hàng khác, mở rộng kinh doanh.
Tuyền không hề có dấu hiệu có thai trong năm năm tiếp theo, Nghiêm vẫn thương cô vô cùng. Lần sảy thai vì tai nạn kia đã để lại di chứng khiến khả năng đậu thai của Tuyền rất thấp. Nghiêm vừa khuyên nhủ trấn an thất vọng của bà Loan, vừa động viên yêu thương Tuyền không bỏ cuộc.
Vào năm Tuyền ba mươi chín tuổi, một tin vui đột ngột nhào đến khi hôn nhân bước vào năm thứ chín: Tuyền có thai, là thai đôi.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang. Một thai nhi chết lưu vào tuần thứ hai mươi ba vì hội chứng truyền máu trong song thai.
Trên màn hình siêu âm cho thấy một bé trong bụng Tuyền đã chết. Ngày đó Tuyền ngất xỉu ngay trên giường siêu âm.
“Cơ hội duy nhất để cứu em bé còn sống là tiếp tục mang thai đến khi chuyển dạ tự nhiên.” Bác sĩ đưa ra lời khuyên dựa trên mong muốn giữ con của Tuyền.
Nghiêm phản đối vì anh không muốn cô gặp nguy hiểm.
Bà Huyền khóc hết nước mắt vì thương đứa con gái khốn khổ.
Bà Loan lưỡng lự nhìn con dâu con trai, quay mặt đi rơi nước mắt.
“Em muốn sinh con.” Tuyền kiên quyết nói.
Tuyền mua quần áo sơ sinh sẽ mua cả đôi. Cô mua một chiếc cũi màu xanh cho bé trai sắp sinh, và đặt sẵn một chiếc quan tài cho bé gái đã mất. Nghiêm lẳng lặng ở bên cạnh chăm sóc và động viên tinh thần cô, anh sợ bệnh trầm cảm nhẹ ở cô sẽ tái phát.
Bước sang tuổi bốn mươi, Tuyền chuyển dạ khi thai nhi mới ba mươi mốt tuần. Sau khi tỉnh lại sau ca mổ, cô yêu cầu được ôm con gái đã mất, nước mắt rơi từng giọt xuống bộ quần áo sơ sinh màu hồng do chính tay cô chọn.
Ngồi bên cạnh, Kin đã là thiếu nữ tuổi trăng rằm, khuôn mặt nảy nở với đường nét thanh tú, trên tay Kin là cậu em trai mặc bộ đồ sơ sinh màu xanh. Kin nhìn thẳng đôi mắt đỏ hoe ngập nước của mẹ, khẽ nói. “Em bé nói, cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con.”
Tiếng khóc của Tuyền bật khỏi cuống họng. Giọng nói trong trẻo của Kin vẫn lưu luyến bên tai cô. “Mẹ Tuyền, cảm ơn mẹ đã sinh ra chúng con.”
Nghiêm bước đến ôm lấy cơ thể run rẩy của Tuyền, hôn xuống tóc cô, giọng nói khản đặc mang theo yêu thương trân trọng. “Cảm ơn em đã sinh cho anh những đứa con tuyệt vời.”
Anh nâng cằm Tuyền, hôn rèm mi ướt nước. “Anh và các con đều yêu em!”
Ở tuổi bốn mươi, gia đình Tuyền đón chào thành viên mới. Cuộc sống của cô vẫn tiếp diễn với nhiều thử thách khi nuôi dạy con cái, nhưng với trái tim kiên cường, Tuyền chưa từng lùi bước.
Cô biết cuộc sống là một hành trình đi về phía trước, trong vòng tay vững chãi của nghiêm, trong gia đình đủ đầy con cái, cô sẽ tạo ra hạnh phúc với những người thân yêu.