Tuyền dắt con gái đi xuống tầng một, thấy bà Thiệu ngồi chù ụ trên ghế nhựa chặn ngang cửa nhà, Mỹ Tiên kênh kiệu ngồi ở sô pha bóc quýt ăn. Hàng xóm xung quanh đã giải tán.
“Mày ăn trộm gì nhà tao mang đi đấy hả con kia? Ai cho mày đưa con Kin đi?”
Tuyền không đáp lời, cô ngồi xổm xuống trước mặt Kin, chậm rãi cử động môi. “Kin đứng đây, đợi mẹ.”
Kin nhìn cô không đáp, lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn ra cửa, bên trong là hình ảnh bà nội nhưng cảm xúc nơi mắt bé rất hờ hững, tách biệt hoàn toàn thế giới xung quanh.
Tuyền quay người vào bếp, chọn con dao bầu nhọn chuyên thái thịt, cô cầm chặt với quyết tâm mạnh mẽ.
“Mày định làm gì?” Bà Thiệu đứng phắt dậy, đập lưng vào thành cửa.
Mỹ Tiên thu chân lên ghế, co mình thật nhỏ sợ hãi. Tay ả lén lút sờ điện thoại muốn gọi cho Thịnh lần nữa.
Tuyền đi xăm xăm đến trước mặt bà Thiệu, đặt con dao xuống đất thật mạnh. Cô vừa nói vừa mở phanh ba lô, vạch từng lớp áo quần. “Mẹ nhìn đi, ngoài vài bộ quần áo, chỉ có giấy tờ của con và Kin. Con đi xin việc phải có hồ sơ, Kin đi học cần giấy làm thủ tục. Con không lấy bất cứ thứ gì của cái nhà này.”
Bà Thiệu run rẩy sợ hãi không nói lên lời, mắt nhìn chòng chòng lưỡi dao sắc bén trên sàn. “Con Kin… mày không được đưa nó đi. Nó là cháu nội tao, tao cấm mày đưa cháu tao đi. Đàn bà bất tài vô dụng như mày làm sao một mình nuôi nổi nó. Đời mày đã không ra cái gì, phải biết nghĩ đến con…”
Bà Thiệu ngậm miệng trước lưỡi dao sắc nhọn. Tuyền cầm dao đứng phắt dậy, vẻ quật cường trên mặt cô như được phủ một lớp ánh sáng kiên định. Cô không đáp lời, xoay người đến trước mặt Kin, kiên nhẫn đợi phản ứng của con gái.
Gần năm phút sau, bé Kin chủ động đưa tay cho phép cô cầm. Hai mẹ con đi ngang qua cửa nhà, bà Thiệu không ngừng gọi với theo. “Kin, con nghe thấy bà nội gọi không? Kin?”
Toàn bộ quá trình, Kin không phản ứng, mắt bé không chớp, gương mặt bầu bĩnh không có cảm xúc như một bức tượng vô tri.
Tuyền ném dao bầu vào góc tường, nhấc con gái lên xe, cô quay người, mặt đối mặt với bà Thiệu. “Con về làm dâu của mẹ sáu năm với hai bàn tay trắng, hôm nay tình cảm vợ chồng con cạn kiệt, con cũng hết nghĩa hết tình. Làm vợ làm dâu sáu năm trời, trọn vẹn đạo nghĩa sống trước sống sau, biết trên biết dưới, con không hổ hẹn lương tâm. Lấy chồng lãi đúng đứa con, bây giờ con xin mang theo con gái của con rời khỏi căn nhà này.”
Tuyền khởi động xe máy, nhưng cô không ngờ bà Thiệu liều lĩnh xông bổ tới, bế sấp Kin bỏ chạy vào trong nhà. Cô ném xe, chạy bước lớn đuổi theo cướp con gái, nhưng lo sợ Kin bị thương nên không dám giằng co.
Kin òa khóc vì sợ, nước mắt nước mũi giàn giụa, chân tay quẫy đập vì có người chạm vào người bé. Tiếng khóc thương tâm của Kin khiến Tuyền như con thú sổ lồng, cô cạy mở ngón tay bà Thiệu, không nghĩ đến bà Thiệu nhỏ thó già nua mà sức lực lớn đến vậy.
“Giết người! Bắt cóc trẻ con!” Mỹ Tiên cũng từ trong nhà lao ra túm tóc Tuyền, vả vào mặt cô hai cái.
Tuyền buông tay khỏi nách Kin vì con bé khóc ghê quá, làm bà Thiệu mất đà ngã ngồi phịch xuống sát bậc cửa. Tay bà Thiệu chạm đúng lưỡi dao và bị cứa một đường dài, máu ồ ạt chảy ra. Khóe mắt bà nhìn thấy ý định của Tuyền muốn nhặt dao, bà liền nhanh tay ném nó văng vào tận trong cửa bếp.
Lúc này tóc Tuyền bị Mỹ Tiên kéo lại, cô cúi đầu xoay người 360°, khom lưng lấy đà, dùng khuỷu tay thúc ngược lên cằm ả. Mỹ Tiên gào thét vì chiếc cằm độn của ả bị lệch sau cú đánh. Tuyền đẩy ngã Mỹ Tiên rồi quay sang bà Thiệu.
Kin bị bà nội quắp chặt trong lòng, con bé cào cấu giãy giụa ngày càng yếu vì kiệt sức. Tuyền mới kéo được nửa thân trên của Kim ôm vào lòng thì mái tóc buộc sau đầu bị một lực kéo mạnh. Cơ thể cô bị nhấc lên theo đà kéo, một bàn tay to lớn của đàn ông vả thẳng vào tai và thái dương cô.
Mắt tuyền hoa lên, đầu choáng váng, cô nhận ra kẻ ra tay tàn nhẫn là Thịnh.
“Con khốn, mày dám quậy tung nhà tao hả?” Tiếp theo câu nói là ba bốn cú bạt tai trời giang, tính cục súc của hắn lâu lắm mới phát tiết. Hắn lẳng cô xuống trước cửa nhà, xốc nách bé Kin, cầm con bé như một con búp bê vải, không quan tâm hơi thở khò khè sau trận khóc lớn của con gái.
“Mẹ và Mỹ Tiên vào trong nhà.”
Bà Thiệu lồm cồm bò dậy nghe lời. Hắn dúi Kin vào lòng bà, kéo cửa sắt nhốt hai lớn một trẻ bên trong.
Tuyền đứng dậy hung tợn đẩy hắn ra, muốn cướp lại con. Nhưng sức lực đàn bà không đấu lại hắn. Cô đấm trúng vai hắn thì ăn lại hai tát tai, mọi phản kháng của cô đều vô hiệu.
Thời điểm Tuyền bị đè ngửa xuống đất, nhận từng cú đấm vào đầu của chồng, hàng xóm xung quanh vây xem mới có vài người đàn ông nhìn hết nổi, bước đến giúp đỡ.
Tuyền tả tơi rách nát với khóe miệng rách, gò má và đuôi mắt trầy xước, thái dương cùng tai bên trái bị đấm nhiều đến mức ù đi, không còn cảm giác. Cô thở hổn hển, đứt quãng nói.
“Trả con cho tôi.”
“Cút! Con Kin là con tao.”
Tuyền nhào lên nhưng bị mọi người cản lại. Thịnh cười khùng khùng đắc thắng. “Mày muốn sống với con thì quỳ trước mặt tao van xin, tao sẽ cho mày ở lại.”
“Thằng chó!!!” Tuyền nhổ nước bọt xuống đất.
Những người đàn ông kìm giữ Thịnh cũng kinh tởm trước suy nghĩ của hắn, họ đồng loạt buông tay, không muốn chạm vào thứ thối nát.
Thịnh không bận tâm ánh mắt người xung quanh, xoay người đi vào nhà, sập cửa sắt trước mặt mọi người. Tuyền chạy đến đập cửa rầm rầm. “Trả con cho tôi. Kin ơi! Kin ơi…”
Từ trong nhà vọng ra tiếng gào khóc của trẻ con, cô hoảng sợ đá cửa, dùng ngón tay cậy mép cổng đến bật máu, gào thét van xin. Đáp lại là tiếng gầm của Thịnh. “Mày còn làm ồn, tao đánh chết con Kin.”
Câu nói ác độc từ người bố ruột làm toàn bộ hàng xóm rùng mình ớn lạnh, Tuyền rũ xuống như tàu lá chuối, tóc cô lòa xòa rối bời. Hai tay giơ lên cao không ngừng vỗ cửa sắt. “Tôi không làm ồn, tôi sẽ đi ngay. Đừng hại đến con tôi. Làm ơn! Tôi xin anh… Đấy là con anh…”
Tiếng khóc của Tuyền không lớn, không gào toáng lên nhưng nó ray rứt tai người nghe, reo sầu thảm vào tận đáy tim những người đàn bà đã có con. Vài bác gái bước đến dìu cô rời khỏi cửa nhà, vỗ về trấn an, mỗi người một lời an ủi, một tiếng khuyên nhủ.
Tuyền không muốn bị thương hại, cô còn rất nhiều việc phải làm, không thể đứng đây sướt mướt. Cô lau nước mắt, cúi đầu cảm ơn mọi người.
Những ánh mắt đồng cảm trộn lẫn thương hại nhìn Tuyền đi về cửa nhà, mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng, dõng dạc nói lớn. “Bé Kin là con gái ruột của anh đấy Thịnh. Anh dám đối xử với nó ác độc, tôi thề giết chết cả nhà anh.”
Cô ngừng một lúc, gom toàn bộ dũng cảm và quyết tâm trong lòng, bật ra lời hứa. “Kin, con đợi mẹ đến đón nhé.”
Tuyền ngồi lên xe máy phóng đi, mang theo chiếc ba lô nhỏ cũ mèm, mím môi bỏ lại tiếng khóc tấm tức nhỏ xíu vọng ra sau cánh cửa sắt.
Trên đường về nhà bà Huyền, cô tạt vào một cây ATM để rút tiền. Cô cần tiền để tìm phòng trọ và mua sắm đồ cho hai mẹ con, bốn triệu lương đuổi việc hôm qua đã làm tiền đặt cọc ở văn phòng luật.
Dùng chân kẹp ba lô, Tuyền loay hoay bấm mã số, cô nhận tiền từ máy, cất tiền vào ví, nhét sâu dưới đáy ba lô. Khoảnh khắc cô xoay người ngồi lên yên xe máy, ba lô đeo sau lưng bị một chiếc xe máy rú ga phóng vọt lên giật mất.
Cơ thể cô bị kéo bật khỏi yên xe, xe máy đổ rầm ra đường, Tuyền bị lôi theo sau xe máy, nửa thân dưới mài trên mặt đường rát bỏng. Bản năng muốn sống của con người khiến cô biết đưa tay thoát khỏi quai ba lô, cô lăn tròn đập vào vỉa hè, rớt lại phía sau lớp bụi đường.
Tuyền dùng hết sức bò dậy đuổi theo, vừa gào khóc vừa hô hoán. “Cướp! Cướp!”
Bên trong ba lô ngoài tiền còn rất nhiều giấy tờ quan trọng, hôn nhân kinh khủng của cô có thể kết thúc hay không, đều dựa vào đống giấy tờ này.
Đường trong thành phố Hà Nội nhiều xe đi lại nhưng khung giờ gần buổi trưa, vừa oi nóng vừa thiếu hụt tình người, xe chạy cùng chiều dẹp ra tránh liên lụy, vài người dân nghe tiếng hét chạy từ trong hàng quán dọc đường ra hóng hớt. Tuyền hớt hải đuổi theo, kinh hoàng đến mức chân ríu lại vấp ngã, dép bắn ra xa. Cô đập mặt xuống lòng đường, hít phải mùi xú uế từ rãnh cống bên cạnh, Tuyền chống tay xuống đất lấy đà, bật dậy đuổi theo tiếp. Cô sẽ không bỏ cuộc.
Khoảnh khắc ngẩng đầu, đáy mắt cô thu lại cảnh tượng như trên phim. Một người đàn ông đứng trên vỉa hè, nhảy lên cao, đạp trúng đầu gã điều khiến xe máy khiến hai tên cướp giật ngã đổ ra đường, xe máy văng xa trượt một đoạn.
Vui mừng trong lòng cô không quá nổi năm giây, từ sau lưng vọt lên hai chiếc xe máy rú ga inh ỏi, khiến không ai dám bổ nhào vào giúp sức. Người đàn ông vừa hạ người xuống sau cú đá, vội vàng cúp thấp cơ thể để tránh gậy gỗ phang tới.
Một tên cướp giật nhảy lên yên sau một xe, một tên lợi dụng hỗ trợ của đồng bọn chạy đến xe máy, cũng vít ga phóng vút đi.
Cảnh tượng diễn ra gay cấn hơn cả trong phim, ngay đến kẻ bị hại như Tuyền cũng mắt tròn mắt dẹt, há hốc miệng nói không lên lời.
Sau hỗn loạn, mọi người lại quay về với cuộc sống mưu sinh tấp nập, không ai bận tâm đến một cô gái thất thểu đứng dậy, ngồi bệt xuống vỉa hè. Kéo nhẹ phần vải bò bị rách, Tuyền kiểm tra xem vết thương ở đầu gối và chân tay.
“Đúng là chó cắn áo rách!” Tuyền lẩm bẩm, đưa tay buộc lại mái tóc xổ tung sau khi bị kéo lê cả đoạn đường.
Một đôi giầy bóng loáng dừng trước mặt, cô ngẩng đầu khó hiểu, đáy mắt ánh lên tia sửng sốt. “Luật sư Trần Khắc Nghiêm?” Câu hỏi dừng ngang khi cô thấy vật trong tay anh ta.
“Ba lô của tôi?”
“Bọn cướp do vội nên không lấy kịp. Cô kiểm tra đồ đạc bên trong xem.” Nghiêm cúi người, đưa chiếc ba lô bị rơi vào vũng nước bẩn, nếu chú ý sẽ thấy giữa lông mày anh hơi nhíu lại không vừa lòng. Lần đầu tiên anh nhặt đồ trên vũng nước chảy ra từ rác bẩn, mùi thật kinh khủng.
Trái ngược, Tuyền không chê bẩn, ôm lấy ba lô, mở khóa đánh roẹt, lục lọi giấy tờ nguyên vẹn bên trong. “Thật may, túi không thấm nước. Đây là giấy tờ mà tôi hẹn anh ngày mai mang đến văn phòng luật sư…”
Giọt nước mắt cuối cùng không kìm được nữa, Tuyền vừa cười vừa khóc, giọng ướt sũng. “Cảm ơn anh! Cảm ơn rất nhiều!”
Chiếc khăn mùi xoa trắng phau được đưa ra trước mặt cô, Tuyền nhìn chằm chằm vài giây rồi bật cười. “Món đồ cổ lỗ sĩ này vẫn còn tồn tại, chắc chỉ có mình anh.”
Nghiêm không nói không cười, mắt nghiêm túc nhìn cô. Tuyên mỉm cười cảm ơn, thản nhiên xì mũi rồi tự giác đứng dậy, ném khăn bẩn vào thùng rác gần đó.
“Cô ổn chứ?”
“Tôi ổn… Thôi chết, tôi vẫn để xe máy ở cây ATM.” Tuyền hốt hoảng chạy ngược lại đoạn đường vừa bị cướp.
May mắn xe máy được vài người dân hò nhau khiêng lên vỉa hè, chứ nếu để nó đứng chơ vơ giữa đường, sớm muộn cũng bị bẻ khóa hốt đi. Hóa ra lòng người giữa thành phố xô bồ này vẫn còn chút ấm áp.
Tuyền đeo ba lô ngược trước bụng, trước khi nổ xe máy thì nhận ra Nghiêm đứng bên cạnh, cô ngạc nhiên hỏi. “Anh chưa đi à? Còn có chuyện gì không?”
Nghiêm nhướn mắt nghe lời vô ơn của cô, anh cũng không thể nói bản thân đi theo sau vì lo lắng. Lắc lắc đầu, anh đứng lên vỉa hè, đưa tay làm động tác mời. “Cô đi về cẩn thận. Tôi đứng đây đợi bạn.”
Tuyền không nghĩ ngợi nhiều, lần nữa cảm ơn anh rồi chạy xe về nhà bà Huyền.
Dựng xe ở cửa, cô lục lọi ba lô lấy chìa khóa nhà thì cửa sắt kéo ra, bà Huyền ngạc nhiên nhìn cô. “Sao mày ở đây? Không đi làm hả?”
“Sáng nay con nghỉ.” Tuyền nghiêng người lách vào trong nhưng bị bà Huyền tinh mắt giữ chặt tay.
“Mặt và chân tay mày làm sao bị thương? Lại bị thằng Thịnh đánh hả?” Mặt bà Huyền đanh lại. Lúc này không có lớp phấn son, da mặt sần sùi do tuổi tác lộ rõ dưới ánh mặt trời, mắt bà Huyền long sòng sọc vì giận dữ.
“Bọn con chuẩn bị ly hôn. Mẹ đừng nhắc đến anh ta nữa.”