Hàn Tiêu Dy nghe xong thì ánh mắt tối lại, cô cứng ngắc nói cám ơn vị bác sĩ kia vì đã thông báo. Sau khi rời điện thoại, cô vẫn không hiểu do vì sao mẹ của Sở Trình lại làm như thế.
Cô chỉ biết rằng số tiền này không thể nhận được.
Cô tức tốc chạy vào bệnh viện, vừa vặn gặp được Sở phu nhân vừa thực hiện thanh toán xong.
Hàn Tiêu Dy chạy đến, nhìn thấy biên lai trên tay Sở phu nhân đang cầm, trong lòng quá nhiều tư vị, ngoài mặt lại chẳng biết bài ra bộ mặt gì.
Nên cảm ơn bà sao? Hay là nên xin bà cho cô mượn trước số tiền này rồi về sau trả lại? Cô nên làm cái gì mới đúng đây?
Sở phu nhân nhìn thấy Hàn Tiêu Dy chạy, bà lo lắng giơ tay ra, đi nhanh đến ôm lấy bụng của Tiêu Dy, trìu mến gọi.
“Ôi, cháu vàng cháu bạc của bà.”
Ánh mắt Tiêu Dy sửng sốt, bà Sở cũng thấy mình hơi kích động bèn chuyển từ ôm bụng cô thành nắm lấy tay cô. Bà cất giọng hiền từ.
“Tiêu Dy à, dì biết hết mọi chuyện rồi.”
Bà Sở hôm qua từ tai vệ sĩ đã biết được cuộc nói chuyện qua điện thoại của hai người, nhưng trái với suy nghĩ của Sở Trình, bà tin đứa con trong bụng này của Tiêu Dy đúng thật là con cháu nhà họ Sở.
Tiêu Dy theo Sở Trình năm năm, bà có khi nghe được danh tiếng của cô thư kí này, vài lần đến công ty xem xét, bà rất hài lòng với tác phong của cô, hơn hết là bà nhìn ra Tiêu Dy có ý với Sở Trình.
Một người tốt như Tiêu Dy, dù gia thế có chút không cân xứng với nhà bà, nhưng bà Sở lại rất yêu quý cô, hơn nữa bây giờ trong bụng cô là giọt máu của nhà họ Sở, để cho thằng nhãi kia giải quyết bà còn sốt ruột hơn. Vậy nên ngay trong đêm bà Sở đã giải quyết ổn thỏa chuyện viện phí cho mẹ Tiêu Dy, mục đích chính là giúp con mình mau chóng dẫn cô về nhà.
“Nể tình đứa bé trong bụng con, con có thể tha thứ cho cha nó, đi cùng với bà của nó về nhà họ Sở được không?”
Tiêu Dy chưa hết bàng hoàng đã bị câu nói đó làm cho sợ hãi, nhưng ánh mắt cô dừng lại ở tờ biên lai thu tiền kia, con ngươi tối xuống. Cô mặc cho bà cầm tay mình đi, nhẹ nhàng gật đầu.
“Vâng.”
Kết cục của cô, định sớm là không thoát khỏi nhà họ Sở.
.
Sở Trình nhìn thấy mail xin thôi việc của Hàn Tiêu Dy, hắn tức giận đến mức muốn quăng hết đống tài liệu trên bàn xuống đất.
Nói nghỉ là nghỉ, ngay cả một câu dư thừa cũng không có! Con người Hàn Tiêu Dy này đúng là cao ngạo quen thói, hôm qua vừa nói cô ta một câu hôm nay liền nhận đơn thôi việc, cô ta nghĩ Hoàng Hoan là cái chợ muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?
Trịnh Nhất Thịnh vừa mở cửa ra liền bị đống tài liệu rơi xuống sàn làm cho ngây dại.
Cái gì đây, hầm băng quanh năm rốt cuộc chịu tan chảy rồi, còn giận lớn đến như vậy.
"Cậu…cậu làm sao đấy? Ai chọc giận cậu?”
Sở Trình hừ lạnh một tiếng, hắn không thể nói được là cái người vừa xin nghỉ hôm nay làm cho hắn bực tức, nếu không Trịnh Nhất Thịnh sẽ chọc hắn mất.
“Chẳng có gì cả, vô vị.”
Sở Trình hồi phục khuôn mặt lạnh lùng của mình, mặc dù trong lòng còn một đống lửa giận chưa kịp tiêu hóa, nhưng hắn vĩnh viễn không muốn thất thố trước mặt người khác, cho dù là Trịnh Nhất Thịnh cũng không.
“Này, tối nay nhà cậu có khách hả? Bác gái mời tôi qua ăn bữa cơm, nghe nói là do chính bác xuống bếp làm ấy.”
Có khách? Hình như hắn không nghe mẹ nhắc đến chuyện này, hay là hắn đã quên nhỉ?
Sở Trình nhấc điện thoại muốn gọi cho bà Sở, tình cờ bà cũng vừa lúc điện lại cho hắn.
“Mẹ, tối nay nhà mình có khách sao? Sao mẹ không nói cho con biết?”
“Ầy, nói với con làm chi, để con đuổi người ta đi hả?!”
Sở Trình hơi khó chịu, tính hắn không tốt là thật, nhưng nào đến nổi đuổi người ta ra, trừ khi người này…
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!