Sở Trình cảm nhận được người trong ngực hắn đang phát run, hắn vội nâng mặt cô lên phát hiện Hàn Tiêu Dy khóc rồi.
Là lần đầu tiên cô bật khóc trước mặt hắn.
Hắn luống cuống dùng tay lau nước mắt cho cô, lắp bắp hỏi.
“Sao lại khóc, khó chịu ở đâu hả? Hay là tôi nói sai cái gì rồi?”
Hàn Tiêu Dy lắc đầu nhất quyết không trả lời, cô đứng im để cho Sở Trình lau đi nước mắt đọng lại trên má, nhưng càng lau nước mắt càng chảy dài, một lúc sau cô vì khóc nhiều quá mà nấc cục.
“Ngoan nào, đừng khóc. Có chuyện gì thì nói với tôi được không?”
“Anh tại sao lại nói mấy lời đó chứ, có khi đó là suy nghĩ nhất thời, nếu sau này anh đổi ý thì…”
Vậy thì cô biết làm sao đây?
Một câu “Tôi có chút thích em” đó nhẹ nhàng như thế, nhưng rơi vào tay cô lại hóa thành sóng lớn.
Một tháng trước Sở Trình đẩy cô vào vườn hoa, nói rằng hai người sớm đã không có kết thúc tốt đẹp. Ngay tại giây phút đó, lồng ngực cô lạnh lẽo, tổn thương chất chồng, không ngơ đến lúc này, Sở Trình lại nói rằng thích cô.
Thích cô.
Cảm xúc ấy không biết nói dối.
Một cái chớp mắt qua đi, đôi mắt của cô đã chứa đầy nước mắt, cô bật khóc, bao nhiêu uất nghẹn cùng hạnh phúc treo đó trôi tuột xuống, cô không giữ được lớp vỏ bọc trước mặt Sở Trình. Nước mắt cô hiện lên trên võng mạc Sở Trình, hắn thấy rồi, sự mềm yếu nhất ở nơi cô đã bị Sở Trình nhìn thấy không sót một cái gì.
Tình cảm của cô cho dù chôn chặt đến mấy thì vẫn luôn tồn tại, từng khoảnh khắc thân cận cùng Sở Trình, cô ao ước cùng tham lam nắm giữ, vốn tưởng rằng đây là trăng trong nước, sau cùng người cô yêu cũng đang yêu cô.
Đây là sự thật sao? Là tình yêu đi từ hai phía, hay chỉ là trò đùa dai của hắn?
“Chuyện tình cảm anh đừng đùa giỡn, tôi chơi không nổi.”
Trái tim cô vì hắn mà rung động cũng vì hắn mà tổn thương, Sở Trình nếu muốn đùa bỡn cô, cô thà cắt đứt phần tình cảm này còn hơn là dây dưa cùng hắn.
“Tôi không đùa, Hàn Tiêu Dy, tôi biết em cũng có cảm xúc với tôi, đúng chứ?”
Hắn hồi tưởng lại nụ hôn ngọt ngào ấy, ban đầu là Sở Trình hắn chủ động càn quét, nhưng hắn vẫn nhận ra được người trong ngực dịu ngoan mặc cho hắn làm càn, đôi lúc cô còn đẩy lưỡi ra, nhu thuận đáp lại.
“Không được, chuyện này không đúng…”
Hàn Tiêu Dy như chim sợ cành cong, cô không dám tin tưởng vào sự thật quá đỗi hoang đường trước mắt. Sở Trình thấy cô cứng đầu dứt khoát nâng mặt cô lên, tranh thủ hôn thêm một lần.
Sở Trình buông người ra, nhận được cái nhìn oán giận của cô, hắn liền bật cười, mặt dày nói.
“Có gì không đúng, cứ cho là bây giờ em không thích tôi như tôi thích em, nhưng mà chỉ cần hai chúng ta gần gũi thêm một khoảng thời gian nữa, tôi tin em có thể hiểu rõ lòng tôi, cũng có thể hiểu rõ lòng mình.”
“Không…không…”
Hàn Tiêu Dy lắc đầu liên tục, Sở Trình thở dài, hắn dứt khoát ôm lấy người đặt xuống giường. Sở Trình chống tay, thân người nghiêng về trước, áp sát Hàn Tiêu Dy, cô run rẩy lùi vào trong, chỉ một chút đã đụng đầu giường.
Giọng nói Sở Trình lúc này đã có chút nôn nóng.
“Em nói xem, tôi bảo thích em em không tin, tôi cho em thời gian để chúng ta bồi dưỡng tình cảm em lại không chịu. Rõ ràng là em cũng có cảm giác với tôi, vì sao cứ liên tục trốn tránh như thế?.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!