Hàn Tiêu Dy được Sở Trình tán tỉnh đến mức nhiều lần ngượng đỏ mặt, người đối diện lại là một con
sói hoang không kìm được bản tính, hắn thường xuyên ôm lấy mặt cô hôn lấy hôn để, nhưng cho dù
dọa dẫm uy hiếp hay là năng nỉ cầu xin thế nào, cô vẫn tuyệt nhiên không cho Sở Trình đáp án chính
xác, cái cảm giác có tất cả nhưng thiếu một chút này là Sở Trình ngứa ngáy đến mức không biết nên làm gì cho phải.
Hắn ta dùng hết cách rồi, còn đi hỏi bạn thân của hắn là Trịnh Nhất Thịnh xem còn phương pháp nào không, nhưng cho dù thử cái gì Hàn Tiêu Dy cũng trở ra nhất quyết không mở lòng với hắn, Sở
Trình đau đầu muốn chết. Hắn đi qua hết thất bại này đến thất bại khác, bắt đầu tự oán hận mình lỗ
mãng, tự giận bản thân lúc đó nóng vội, nếu không thì hai người họ sớm đã dành chính ngôn thuận, bây giờ ngôn cứ mãi không thuận, lòng Sở Trình bức bối vô cùng, mỗi lúc đi làm càng làm mặt lạnh
khiến cho nhân viên bên cạnh sợ chết khiếp.
sở Trình hôm nay tan làm sớm hơn dự định, hắn ghé qua bệnh viện thăm mẹ, vài hôm nữa bà Sở có thể xuất viện rồi, có lẽ bây giờ Hàn Tiêu Dy cũng đang ở bên cạnh chăm sóc cho bà. Hắn lại nghĩ đến cô, tim đau mà lòng cũng muốn phát đau. Sở Trình chán nản đi vào, cho đến khi nhìn thấy một cảnh tượng ngay mắt phía trước, cơn giận dỗi
trong lồng ngực hắn xé da xé thịt bước ra ngoài, muốn bùng nổ ngay tại chỗ.