Bạch Dạ Phi Ưng nhìn thấy mẹ mình cũng chỉ ngồi im
Cổ phiếu của công ty đang rớt giá thảm hại, con lại ngồi ở đây nhốt mình không làm gì. Muốn sự nghiệp bị hủy hoại hay sao?
Hắn chẳng thèm quan tâm, khui thêm 1 chai rượu rồi đưa lên miệng, hệt như đang uống nước lã
Lê Phương Kiều giật lấy rồi ném xuống đất
Con nhìn bộ dạng của con bây giờ... có còn chút nào giống con cái quý tộc hay không? Thảm hại như thế, còn không mau phấn chấn lên cho mẹ!!!
Thấy con trai có vẻ chẳng thèm quan tâm điều mình nói, bà đi đến cửa sổ kéo màn rồi nhìn bầu trời bên ngoài
Con cứ ngồi đây suy nghĩ tại sao lại rời đi, sao không kiểm điểm bản thân lúc người ta ở đây con đã làm những gì?
Đúng rồi, cô ấy không muốn ở bên cạnh hắn
Trước đây hắn chẳng đối tốt với cô dù chỉ 1 lần. Hắn biết mỗi đêm cô đều mơ thấy ác mộng nhưng chưa lần nào an ủi hay cho cô thực hiện mong muốn của bản thân
Chỉ muốn độc chiếm cô bên mình, dù cô có kêu gào, van xin hắn cũng không hề dao động
Cô rời đi... nguyên nhân là do hắn
Lê Phương Kiều xoay người nhìn hắn đang ảo não vò đầu, chỉ có thể buồn bã thở dài
Con ở đây thẩn thờ thì cô ấy sẽ quay lại sao? Thà rằng con đến công ty, nâng cao địa vị rồi cho người đi tìm kiếm, có khi sẽ khả quan hơn. Mẹ chị nói đến đây, làm hay không là do con
Nói xong, bà xoay người rời đi
_________
Tại nhà riêng của Tô Ngọc Liên, Y Y đang ngồi trước cửa sổ ngắm nhìn bầu trời rộng lớn bên ngoài
Dịu dàng vuốt ve cái bụng
Đợi khi con được sinh ra, chúng ta có thể cùng nhau đi dạo. Khi lớn hơn, thì cùng nhau nô đùa trên bãi cỏ xanh
Hôm nay Tô tiểu thư đã đi về nhà, không biết mọi chuyện của cô ấy có suông sẻ thuận lợi hay không
Chỉ vừa mới nghĩ đôi chút, liền thấy 1 chiếc xe hơi màu vàng đậu ở cửa
Tô Ngọc Liên bước xuống xe, vội vã chạy vào nhà
Trên xe, 1 người đàn ông soái khí ngút trời cũng nhanh chóng đuổi theo
Cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra
Lúc nãy cô ấy tự lái xe đi mà! Bây giờ sao lại để người khác đưa về, còn xe của cô ấy đâu?
Lạc Y Y chưa rõ chuyện gì, vẫn ngồi bên cửa sổ
Tô Ngọc Liên đi vào ngồi lên sofa cho hẳn đôi chân dài lên ghế rồi ôm lấy mình
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh vỗ vỗ vai cố gắng an ủi
Tiểu Liên Liên, em đừng khóc nữa, anh đau lòng chết mất. Hay em cứ đánh anh trút giận
Em đánh anh làm gì... người làm cho em phải đau khổ cũng chẳng phải anh
Tô Ngọc Liên thút thít
Tạm thời em đừng về nhà nữa, cứ ở nơi này đi. Nhưng em ở đây 1 mình anh không yên tâm... cô là ai?!!!!
Nhìn căn nhà to chỉ có cô ở đây, anh ta thật sự sợ nếu có trộm đột nhập thì phải làm sao. Quan sát 1 chút thì thấy bên cửa sổ có người đứng đó
Anh ta đứng phắc dậy chỉ thẳng mặt
Trộm đúng không?
Tô Ngọc Liên nhìn theo hướng anh chỉ, thấy Y Y căng thẳng liền nhanh chóng lau nước mắt rồi giải thích
Không... không phải trộm, đó là bạn của em. Lạc Y Y
Lúc này, anh ta mới buông bỏ phòng bị
Tôi là Tô Minh Hạo, anh của tiểu Liên
Y Y gật đầu rồi đi về phòng, chuyện của nhà họ cô không nên xen vào thì hơn
Tô Minh Hạo thấy cô như vậy, cười nhạt nói với em mình
Người bạn này của em... có chút nhát gan
Anh đừng có mà hù doạ cô ấy, số của cô ấy còn khổ hơn cả em. Việc cô ấy và em ở cùng nhau, anh đừng nói với ai nha
Anh nói với ai? Cô ta là ai anh cũng chẳng thèm quan tâm. Chỉ lo cho em thôi, đừng về nhà nữa. Nếu không cha lại ép em đến Bạch gia
Tô Minh Hạo dặn dò
Hôm nay chỉ muốn về thăm nhà, ai ngờ vừa mới đến cửa cha lại ép cô phải đến nhà họ Bạch
Ông nghe nói Nhị thiếu nhà họ đang không khoẻ, muốn cô đến để gia tăng tình cảm đôi bên
Cô và tên đó có thể có tình cảm gì?
Y Y đáng yêu như vậy mà cái tên đó cũng không buông tha, hành hạ cô ấy sống trong lo sợ
Đúng là không bằng cầm thú
Kết quả, cô xuống xe gây gổ 1 trận thật to. Cha còn muốn tát cô thêm lần nữa, may mà có anh ngăn cản
Không thì bây giờ trên mặt cô lại có thêm dấu tay