Hắn để Lạc An ngồi trong lòng mình rồi đút bé ăn những món dễ tiêu đầy dinh dưỡng. Cái má chứa đầy đồ ăn phồng lên to tròn đáng yêu
Ăn xong con cùng baba đi công viên chơi, thế nào?
Ừm, đi chơi!
Lạc An cười nói
Hắn nhìn em mình và cô đang ngồi đối diện tùy ý bảo
Ăn xong cả 2 có thể ra ngoài sân đi dạo, anh định sửa sang lại vài thứ. Có lẽ sẽ rất bừa bộn
Bạch Diệp Phi Yến bóc cái trứng luộc cho vào miệng
Sửa gì?
Đợi làm xong em sẽ biết thôi
Nói rồi, hắn bế bổng tiểu bảo bối lên rồi đi ra ngoài
Lạc Y Y nghĩ ngợi, cũng chẳng biết hắn định làm gì
Dùng bữa xong, cô cùng Phi Yến ra ngoài vườn đi dạo
Nơi này khác trước rồi
Dàn hoa hồng nở rộ, hương thơm thoang thoảng bay trong gió
Gần đó có dựng 1 mái hiên, bên trong có dụng cụ cắt tỉa, giỏ hoa, còn có bếp
Có thể thưởng trà hoặc làm vài món đơn giản ở nơi này, không cần phải vào nhà bếp
Cô chợt nhớ mình đã hứa với tiểu bảo bối làm mứt hoa hồng. Xoay người sang hỏi Phi Yến
Tôi lấy vài cây hoa có quá đáng lắm không?
Ai da, quá đáng gì chứ, cho dù chị có bẻ sạch cũng chẳng sao đâu. Tùy ý đi
Bạch Diệp Phi Yến cười cười
Cô hái xong 1 rổ liền vào mái hiên sơ chế, không lâu sau đã làm được vài lọ mứt
Tam tiểu thư đứng bên cạnh nãy giờ, nhìn tròn mắt
Lấy cái muỗng mút ít mứt vẫn còn trong cái nồi sứ thổi thổi rồi cho vào miệng gật gù khen ngon
Quản gia Lý từ ngoài cổng chạy vào khom người hỏi
Tam tiểu thư, Tô tiểu thư nói có chuyện muốn gặp
Bạch Diệp Phi Yến nhìn quản gia, rồi lại nhìn Y Y. Thấy cô không có vẻ gì là từ chối liền nhanh chóng nói
Cho cô ấy vào đi
Tô Ngọc Liên rất nhanh đã được quản gia đưa đến đây, cô ấy thấy Y Y vẫn bình thường liền thở phào nhẹ nhõm
Y Y... tôi...
Lạc Y Y không muốn cô ấy khó xử, hôm nay đến đây chắc chắn cũng rất đắn đo
Mau vào ngồi đi, vừa hay tôi mới làm xong vài lọ mứt hoa hồng. Chúng ta uống trà rồi trò chuyện
Tô Ngọc Liên không nói gì đi đến cái ghế được để ở đó từ trước, ngồi xuống. Cả 3 người đều không mở miệng, chỉ ngồi đó uống trà. Không gian yên tĩnh đáng sợ
Haha, trà này ngon ghê
Bạch Diệp Phi Yến thấy không khí có chút kỳ lạ liền mở miệng tạo chủ đề. Nhưng cũng không thay đổi được điều gì
Bầu không khí gượng gạo này... bức người ta sắp phát điên rồi đây này!!!
Tô Ngọc Liên bỏ ly trà trên tay xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Y Y cúi đầu 90 độ, áy náy nói
Y Y, tôi thật sự xin lỗi, chuyện hôm qua vì anh của tôi mà khiến cho cô gặp phải rắc rối
Lạc Y Y thấy cô ấy như vậy, rất nhanh liền nắm lấy vai muốn cô ấy đứng dậy
Cô hiểu rõ hơn ai hết, trong chuyện này cô ấy bất chấp nguy hiểm mà bảo vệ cô đã là đại ân đại đức. Dù có dùng cả đời để trả thì ơn nghĩa này cũng sẽ chẳng trả hết
Đừng, Ngọc Liên... chúng ta ngồi xuống nói chuyện
Không, anh tôi... chuyện khủng khiếp anh ấy làm tất cả đều xuất phát từ tôi mà thôi. Suy cho cùng, là tôi có lỗi với cô
Tô Ngọc Liên khóc đến đáng thương, cô biết có thể Y Y sẽ không tha thứ cho anh mình. Cô cũng không đến cầu xin sự tha thứ, chỉ là mong cô gái đáng thương này có thể sống tốt hơn. Sợ cô bị uất ức cho nên mới phải đến nơi này xem xét
Lạc Y Y đỡ cô ấy ngồi xuống, an ủi
Bạch Diệp Phi Yến ngồi bên cạnh gãi gãi đầu cảm thấy chuyện này rối như mớ bòng bong
Cô em thì tìm cách giúp đỡ, trong khi đó người anh trai lại muốn giao người ra
Tại sao mấy ông anh trai... ai cũng... có máu điên trong người vậy?
2 người anh của cô đã biến thái đến mức những tên bệnh hoạn cũng phải chào thua. Hôm qua gặp Tô Minh Hạo... đúng là kẻ 8 lạng người nửa cân. Đều thần kinh như nhau
Tam tiểu thư nhìn 2 người trước mắt, chống tay lên bàn nhìn hồi lâu rồi cười cười
Tôi nói nè, Ngọc Liên... cô... đúng là thích khóc thật đó. Hơn 1 năm trước chúng ta tông phải xe nhau, cô khóc đến mức mắt to như trái đào chín, bây giờ gặp lại... cô cũng chẳng tiến bộ hơn khi xưa là bao