Vào 1 ngày đẹp trời ở nhà kính, cô vợ nhỏ đang ngồi trong đám hoa hồng đầy màu sắc cố gắng hoàn thiện bức tranh của mình
Với ý tưởng đang dạt dào, Lạc Y Y cầm cây cọ vẽ những nét thành thục
Tâm trạng tốt rất nhanh bị người nào đó phá hỏng
Cô cắn răng nghiến lợi
'' Bạch Dạ Phi Ưng, anh đủ chưa?''
Người đàn ông đứng ở phía sau, dùng thân hình to lớn ôm trọn lấy cơ thể mảnh mai của vợ mình
'' Y Y, em hãy suy nghĩ lại đi''
'' Không suy nghĩ gì hết. Chuyện này không được'' - cô quát
'' Sao lại không được chứ?'' - hắn mè nheo
Thật khiến người khác khó có thể hình dung được, đây chính là vị tổng giám đốc máu lạnh trong truyền thuyết
'' Không được chính là không được. Đã sống với nhau cả năm rồi, tự dưng bây giờ anh lại muốn tổ chức lễ kết hôn, có thấy phiền không?'' . đam mỹ hài
'' Không phiền. Hơn nữa hôn lễ trước đó chỉ là muốn che mắt, em cũng không thật tâm muốn gả cho anh mà'' - Bạch Dạ Phi Ưng ôm chặt hơn, hắn cọ cọ đầu vào mái tóc toả ra mùi hương thơm ngát của vợ mình, vẻ mặt có chút tận hưởng
Lạc Y Y vùng vẫy, cô cảnh cáo
'' Anh mau buông ra trước khi em nổi giận''
'' Muốn anh buông thì em hãy cùng anh kết hôn đi'' - hắn ra điều kiện
Lạc Y Y lúc này không giữ nổi bình tĩnh, lập tức vơ lấy thùng sơn đen 500ml đặt dưới chân mình, đanh giọng
'' Còn không bỏ ra thì em sẽ đổ thứ này xuống, lúc đó có khó chịu thì cũng muộn a''
Ngài chủ tịch im lặng đôi chút, sau đó siết chặt vòng tay. Đôi môi có chút quyến rũ hé mở rồi luyên thuyên
'' Cá chết rách lưới. Nếu em thật sự muốn thì hãy đổ thứ nhớp nháp này đi. Chúng ta cùng nhau ướt''
Cái tên vô lại biến thái này. Giờ đây cô hận không thể biến cây cọ vẽ trên tay thành 1 thanh đao thật sắc bén sau đó chém hắn ra từng mảnh vụn
Nói những từ nhạy cảm khiến người khác suy nghĩ lung tung
'' Buông ra mau, nếu... á!'' - Cô vùng vẫy nhưng hắn vẫn xem như không có gì, ôm lấy vợ mình đang tức giận
Bạch Dạ Phi Ưng dường như rất vui vì có thể thừa cơ làm bậy. Ôm lấy thân thể ngọc ngà của cô. Dù Lạc Y Y tức giận muốn bóp chết hắn, nhưng tổng giám đốc lại rất cam chịu
Nhưng dường như ghế cô đang ngồi chịu không được màn cẩu lương trước mắt. Nó lung lay đôi chút, không làm cho cô té
Nhưng đủ khiến Lạc Y Y hứng trọn thùng sơn đang cầm trên tay
Cộp...
Cái thùng rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi nằm yên
Chất lỏng đen sì đổ cả lên thân thể trắng ngần. Cái áo sơ mi màu trắng cô cực kỳ yêu thích giờ đây đang trong tình trạng vô cùng xấu
Lạc Y Y cúi đầu nhìn. Bạch Dạ Phi Ưng ở phía sau cũng làm theo
Cả 2 yên lặng không nói
Hắn chợt loé lên suy nghĩ trong đầu
Không xong rồi...
Lần này có khi không thể tổ chức được lễ cưới, mà buổi tối còn bị đuổi ra khỏi phòng
Không được! Hắn phải làm gì đó cứu vãng tình thế ngàn cân treo sợi tóc này mới được
Nghĩ đến đây, tổng giám đốc nhanh chóng hành động. Hắn xoay người cô lại, sau đó ôm chầm
Cách 1 khoảng thời gian, mới buông vợ mình ra. Hắn nắm lấy bờ vai nhỏ của cô, nở nụ cười nịnh bợ
'' Anh cũng bị bẩn rồi. Hay là chúng ta cùng nhau tắm đi, để anh giúp em chà lưng''1
Lạc Y Y run run, cổ máy tức giận không ngừng tăng cao. Cây cọ trong tay cũng sắp bị bẻ gãy
Lần đầu trong đời, hắn lại tỏ ra yếu thế. Cảm nhận được sự nguy hiểm liền lui ra sau vài bước. Nhoẻn miệng cười trừ, thăm dò lên tiếng
'' Y Y...''
Chưa nói hết câu, người con gái trước mắt đã không còn nhịn được mà thét lên
'' Bạch. Dạ. Phi. Ưng!!!''