Bạch Diệp Phi Yến không tin đập bàn đứng lên
Anh tôi tuyệt đối không làm như vậy đâu, trước giờ anh ấy không hề thiếu phụ nữ vây quanh... không thể nào làm chuyện này được
Nhưng khi nhìn ánh mắt của Lam Hoa chẳng hề sợ hãi, cương quyết kiên định
Cô thất thần ngồi phịch xuống
Đúng rồi... chính tai cô đã nghe thấy anh hai đe doạ Lạc Y Y
Lam Hoa đứng lên chậm rãi bước đi
Tôi mong tiểu thư sẽ không làm lớn chuyện này... Y Y đã đáng thương lắm rồi, chỉ mong cô thương xót cô ấy dù chỉ là 1 chút
Cô ra ngoài, cũng không giữ người nữa. Chỉ mong cô ấy có thể suy nghĩ thấu đáo hơn
Bên trong căn phòng tịch mịch, Bạch Diệp Phi Yến ngồi đó sầu não chống tay lên trán thở dài
Nếu đây là sự thật, thì những chuyện trước đây cô làm với Y Y...
___________
Trở về thực tại
Y Y vẫn còn đang khác sốc khi nghe chính miệng Bạch Diệp Phi Yến nói ra, cô nhìn về phía Lam Hoa
Chắc hẳn cô ấy đã rất khó khăn đưa ra lựa chọn
Tam tiểu thư áy náy nhìn cô
Em xin lỗi... những chuyện trước đây mình đã gây ra cho chị. Có thể chị sẽ không tha thứ, nhưng em thật sự chỉ muốn chị biết em đang hối hận. Nếu chị muốn, em sẽ tìm anh hai đòi lại công bằng cho chị...
Không, chuyện này không thể nói...
Y Y nhanh chóng phản ứng
Nhưng mà... chị...
Reng reng...
Tiếng chuông điện thoại vang lên nhanh chóng cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ
Lạc Y Y nâng điện thoại lên nghe
Alo, thiếu gia...
Con nhóc đó có bắt nạt em không
Âm thanh của hắn mạnh mẽ vang lên
Không, chúng tôi đang dùng cơm
Không thì mau trở về
Vâng
Cúp máy, người trong phòng đều đứng lên
Trên đường về, chẳng ai nói gì nữa dù có rất nhiều điều muốn hỏi
Bạch Diệp Phi Yến khi đưa cô trở về không ở lại, trước khi lái xe rời đi chỉ nói với cô
Nếu muốn em giúp chuyện gì, chị đừng ngại. Coi như giảm bớt áy náy trong lòng em
Lạc Y Y nhìn chiếc xe màu trắng ngày 1 đi xa, trong lòng có chút phức tạp
Không biết cô nhóc đó có bồng bột mà nói với hắn hay không. Đâu thể nhìn tuổi mà đánh giá mức độ chính chắn của con người được?
Người đã có thâm niên còn làm ra những việc nguy hiểm cho xã hội
Huống gì, cô ấy là con gái danh môn. Dù đúng dù sai... chỉ cần bản thân thích thì thứ gì cũng có thể làm
Trên đường đi vào nhà nhìn thấy không có ai, Lam Hoa nhịn không được mà nói
Đáng ra chị không nên nói chuyện này cho cô ấy mới phải
Không đâu, em biết sự khó xử của chị khi đứng ở giữa em và người chủ của mình. Chị lo lắng cho em, em thật sự cảm kích vô cùng
Lạc Y Y dịu dàng nhìn cô, nơi khoé mắt cũng tràn ngập lòng biết ơn sâu sắc
Vào nhà, mọi người ai làm việc nấy nhưng chẳng thấy hắn đâu. Hỏi ra mới biết vị chủ tịch vẫn còn ở công ty
Vậy hắn gọi cô về làm gì? Tên thần kinh này
Vẫn còn chưa đến buổi chiều
Cô buồn chán đi ra phía sau vườn, nhìn thấy giỏ hoa trên bàn trà mới chợt nhớ dự định làm bánh lúc sáng
Nhưng thời gian có lẽ không đủ. Hắn về nếu thấy cô tự tiện có khi sẽ lại bị mắng
Làm mứt hoa hồng vậy!
Dễ làm, ít tốn kém thời gian
Nếu hôm nào cô bị bỏ đói, chỉ cần lén vào nhà bếp trộm vài lát bánh mì rồi ăn với mứt là được
Lạc Y Y làm được hẳn 5 lọ liền chia cho Lam Hoa 3 lọ, nhưng cô ấy lại không hảo ngọt. Chán thật
Vậy nên cô đem chúng bỏ hết vào trong phòng của mình. Không cần lo lúc đường huyết bị giảm sẽ xui rủi ngất đi nữa
Cô vui vẻ phủi phủi tay như đứa trẻ đã hoàn thành xong bài tập về nhà. Đang định đi xuống lầu chuẩn bị bữa ăn buổi chiều thì hắn xông vào
Nghe người hầu nói em đang làm gì đó mờ ám ở trong phòng nên tôi lên xem thử
Hắn vừa cởi áo khoác dài, vừa chọc ghẹo
Anh mới làm chuyện mờ ám, cả nhà anh đều làm chuyện mờ ám. Chẳng lẽ bây giờ cô phản pháo bằng câu này cho vừa lòng hả dạ?
Haizzzz, nhịn đi Lạc Y Y, cố gắng lên
Tôi đang dọn dẹp ấy mà
Y Y còn đi đến bên giường huơ huơ vài cái cho giống thật