“Có chuyện gì vậy?”. Lâm Tuyết Nhi nhìn biểu cảm Đế Nguyên Quân thì lên tiếng hỏi hắn.
Ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn ra xa rồi chủ động bước về phía trước. Lúc này, Lâm Tuyết Nhi dường như cảm nhận có thứ gì đó đang chạy nhanh về phía mình thì lộ ra vẻ lo lắng. Bởi vì nơi này cách Hà Châu thành gần trăm dặm và con đường đi này rất hẻo lánh, gần như không mấy ai qua lại.
“Có người đến”. Lâm Tuyết Nhi hai hàng lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt nhìn ra xa thì thấy một bóng dáng mờ ảo đang chạy lại gần thì thốt ra.
Nhưng Đế Nguyên Quân cảm nhận thì khác, dưới hiệu quả của tinh thần lực nồng đậm thì Đế Nguyên Quân có thể biến phạm vi xung quanh gần một dặm trở thành một không gian của riêng hắn và có thể quan sát được những chuyện xảy ra gần đây mà không cần phải nhìn thấy trực tiếp.
Oanh oanh!
Ở ngoài xa, liên tiếp là những tiếng động lớn kịch liệt vang lên và những giọng nói lớn vang vọng ở trong bóng tối.
Từ trong bóng tối chạy ra, một đôi nam nữ trên người chịu nhiều thương tích và khí tức trên người thì yếu đến cực điểm. Dường như hai người này bị đám người ở sau lưng truy đuổi ráo riết. Thực lực của cả hai người không đủ nên chỉ có thể vừa chống trả vừa chạy trốn mà thôi.
Nhìn thấy Đế Nguyên Quân và Lâm Tuyết Nhi đứng đối diện, đôi nam nữ từ từ bước lại gần, hơi thở gấp gáp cùng dáng vẻ mệt mỏi vô cùng. Nam tử hướng ánh mắt cầu xin nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng. “Ta và hôn thê đang trên đường lịch luyện quay về thì bị kẻ gian hãm hại và bị truy sát suốt mấy ngày hôm nay. Ta bây giờ đã không còn chút sức lực nào nữa nên...”.
“Cầu xin hai người ra tay giúp đỡ”.
Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cả hai người khiến Lâm Tuyết Nhi nhớ lại những chuyện không vui trước đây nên sắc mặt cô trầm xuống, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân giống như đang muốn xem biểu hiện của hắn.
Nhưng đáp lại là Đế Nguyên Quân nhìn hai người bằng ánh mắt hững hờ, trên gương mặt hắn không có một chút biểu cảm thương xót hay có ý định ra tay cứu giúp nào cả.
Nam tử nhìn Đế Nguyên Quân không có chút phản ứng nào cả nên đưa tay kéo vị hôn thê quỳ xuống rồi dập đầu. “Công tử, ta biết nhờ hai người chuyện này là quá đáng nhưng chuyện đã đến nước này thì ta không cần thể diện gì nữa, ta chỉ muốn ta và hôn thê có thể vượt qua được chuyện này nên cầu xin công tử và tiểu thư ra tay giúp đỡ”.
Nữ tử vẻ mặt sợ hãi và lo lắng nhìn hai người, khóe mắt cô cay nồng như sắp khóc. Nữ tử cắn chặt răng, ánh mắt run run nhìn hai người rồi lên tiếng. “Khẩn xin hai vị ra tay giúp đỡ”.
Nhìn hai người quá đáng thương nên Lâm Tuyết Nhi mới dìu hai người đứng dậy nói. “Hai vị đứng dậy đi”.
“Chuyện này...”. Lâm Tuyết Nhi vừa nói vừa quay qua nhìn Đế Nguyên Quân.
“Ta không cần biết hai người đáng thương hay gặp phải chuyện gì, ta và hai người không thân không thích nên ta không có lý do gì phải giúp hai người”. Đế Nguyên Quân nhìn đôi nam nữ nói. “Rời đi thôi”.
Bị Đế Nguyên Quân từ chối khiến đôi nam nữ hụt hẫng vô cùng. Cả hai tưởng chừng tìm được người có thể ra tay tương trợ nhưng họ đã nhầm. Biết bản thân cầu xin thêm nữa cũng không thay đổi được gì nên cả hai người cúi đầu, nhưng nam tử không vì thế mà chịu từ bỏ. Hắn đứng trước mặt Đế Nguyên Quân rồi tiếp tục quỳ xuống cầu xin.
“Chỉ cần công tử có thể cứu ta và hôn thê, không chỉ cần công tử cứu vị hôn thê của ta thôi cũng được”.
“Cầu xin ngươi”.
Nhìn hai hàng nước mắt nam tử chảy xuống, Lâm Tuyết Nhi trong lòng quặn thắt. Cô nhìn qua nam tử thì nhớ lại quãng thời gian lúc ở trong động phủ, Đế Nguyên Quân vì cô mà không tiếc bản thân lâm vào nguy hiểm, giúp cô về mọi mặt nên cũng phần nào hiểu được cảm xúc của nam tử ngay lúc này.
Đứng trước nghịch cảnh như này mới thấy được tấm chân tình, nam tử đã cố gắng làm mọi thứ vì hôn thê của mình.
Nhìn hôn phu hạ thấp mình cầu xin, hai mắt nữ tử cay nồng vô cùng. Cô nhìn hôn phu của mình mà chảy xuống hai hàng nước mắt, trong lòng cô cũng trách Đế Nguyên Quân nhưng lời nói của hắn không sai, họ không thân không thích thì đâu có bất cứ lý do nào để giúp họ.
Khóe miệng nữ tử khẽ run lên, giọng nói ngập ngừng run rẩy nói. “Ta đi thôi, đừng cầu xin nữa”.
Nhìn sắc mặt hai người giống như tro tàn, Lâm Tuyết Nhi sắc mặt trầm xuống. Cô mặc dù đồng cảm với hai người này nhưng cô cũng không thể làm được chuyện gì khác, bản thân cô một mình không thể giúp hai người được mà thậm chí còn gây thêm rắc rối.
“Thật xin lỗi, chuyện này bọn ta không giúp được”. Lâm Tuyết Nhi lấy ra hai bình đan dược trị thương cho hai người nói.
“Tiểu thư, ta không trách ngươi”. Nam tử nở một nụ cười khổ rồi lắc đầu trả lời. “Ta yêu cầu chuyện này là quá khó nên...”.
“Đa tạ tiểu thư”.
Nam tử lấy ra hai viên đan dược, một viên đưa cho hôn thê rồi nuốt xuống. Cảm nhận dược lực nồng đậm đang lan tỏa, sắc mặt hai người lúc này trông tốt hơn trước một chút và hồi phục thêm được một chút chân nguyên. Nhưng ngay khi hai người định quay đầu rời đi thì...
Ở ngoài xa, những bóng dáng người từ trong bóng tối lao ra, số lượng khoảng chừng hai mươi người và khí tức của họ cường mãnh và mạnh mẽ vô cùng. Cảnh giới của họ ai cũng là Ngưng Hải cảnh tầng bảy trở lên và có một trung niên dẫn đầu có cảnh giới Thiên Địa cảnh tầng một.
Với đội hình này có thể giết được Thiên Địa cảnh tầng hai chứ đừng nói đến việc giết hai người này. Nhưng Đế Nguyên Quân cũng phải âm thầm gật đầu thầm khen, hai người này mặc dù chỉ có cảnh giới Ngưng Hải cảnh tầng tám nhưng đối mặt với những người này mà vẫn có thể chạy được đến bây giờ.
“Hai con chuột này”. Trung niên nhân chỉ tay về phía hai người quát. “Để xem hai ngươi còn chạy được nữa hay không?”.
Ngay lập tức, trung niên nhân nhìn thấy Đế Nguyên Quân và Lâm Tuyết Nhi đứng cách đó không xa thì nở một nụ cười. “Hai người này là cứu viện của ngươi”.
“Một Ngưng Hải cảnh tầng hai, còn tên này thì...”.
“Thôi không cần quan tâm, nếu hai ngươi đã là cứu viện thì chết theo hai người bọn họ đi”.
“Xông lên”. Trung niên chỉ tay về phía bốn người rồi lớn tiếng quát.
“Các ngươi”. Nam tử thúc dục lượng chân nguyên còn lại trong cơ thể rồi quát lớn một tiếng. “Mục tiêu của ngươi không phải ta sao? Cớ gì phải kéo người khác vào?”.
“Hahaha… Vậy thì sao?”. Trung niên cười lớn một tiếng nói. “Hai người đó đã nhìn thấy ta rồi thì cũng chỉ có con đường chết thôi, có kéo vào hay không có quan trọng sao?”.
“Không cần nhiều lời với bọn chúng… Xông lên”.
Nhưng khi đám người định xông lên thì ở ngoài xa truyền đến một thanh âm nữ tử. “Ở đây có chuyện gì mà ồn ào quá vậy?”.
Lạc Tuyết dung và Hứa Tiểu Kiều sau khi nghe thấy tiếng động lạ thì ngay lập tức đi lên bờ, cả hai mặc y phục vào rồi tức tốc quay về.
Nhìn hai nữ tử khoác trên mình một cỗ khí tức Ngưng Hải cảnh nồng đậm. Trung niên nhân đưa tay lên cao ra hiệu cho những người khác dừng lại rồi quát. “Hai ngươi là người phương nào?”.
Nhưng đáp lại, Hứa Tiểu Kiều và Lạc Tuyết Dung không chút nào để ý. Cả hai cùng nhìn đôi nam nữ trên người đầy thương tích đang đứng dìu nhau thì khẽ cau mày. Lạc Tuyết Dung nhìn hai người một hồi lâu thì chợt nhớ, cô đi về phía đôi nam nữ rồi thốt ra.
“Chu Tiểu Thiến, Lạc Nhật Doanh?”.
Đôi nam nữ giật mình, cả hai quay đầu nhìn lại thì thấy một bóng dáng nữ tử quen thuộc đang đứng trước mắt. Lã Nhật Doanh vui mừng nở một nụ cười rồi đáp. “Lạc tiểu thư, tại sao ngươi lại ở đây?”.
“Ta đang quay về Thanh Lan thành”. Lạc Tuyết Dung gật đầu trả lời. “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Haizzz”. Chu Tiểu Thiến thở dài một hơi, cô chỉ tay về phía đám người rồi lạnh giọng đáp. “Chuyện kể ra thì dài lắm, tóm gọn là bọn ta đang lịch luyện ở Nam Hoang Sơn Mạch quay về thì bị những người này phục kích rồi truy sát mấy ngày liền”.
“Có chuyện như vậy sao?”. Lạc Tuyết Dung vẻ mặt trầm xuống nói.
Lâm Tuyết Nhi tiến lên nói. “Hai người này ngươi quen sao?”.
Lạc Tuyết Dung quay đầu nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi rồi trả lời. “Có thể xem là vậy?”.
Đứng quan sát một lúc, ánh mắt trung niên lộ ra vẻ tức giận nhân nhìn Lạc Tuyết Dung nói. “Ta không cần biết ngươi với hai người này có phải là bằng hữu hay không?”.
“Các ngươi tốt nhất nên rời đi thì ta rộng lượng tha cho một mạng, bằng không thì đừng trách ta ra tay độc ác”.
Đáp lại, Lạc Tuyết Dung liếc mắt nhìn nam trung niên nói. “Nếu ta nói không thì sao?”.
Nam trung niên lạnh giọng đáp. “Bằng không thì chỉ có con đường chết”.
“Các ngươi bây giờ cút đi, nếu không ta đổi ý thì đừng trách”.
Nhìn trung niên nhân đe dọa, Lạc Tuyết Dung đột nhiên cười lớn một tiếng rồi chế giễu nói. “Hahaha, khẩu khí của ngươi lớn thật”.
“Không cần nói nhiều, ta đứng ở đây xem các ngươi có thể làm gì được ta”.
“Chỉ dựa vào đám người thấp kém các ngươi mà muốn giết ta, buồn cười đến cực điểm”.
Lạc Tuyết Dung từng câu từng chữ vang vọng và đồng thời thúc dục chân nguyên lên đến đỉnh điểm. Cảnh giới Ngưng Hải cảnh tầng năm mạnh mẽ bộc phát khiến những người xung quanh bị bất ngờ.
Chu Tiểu Thiên hai mắt trừng lớn nhìn Lạc Tuyết Dung rồi kinh ngạc thốt ra. “Lạc tiểu thư, thực lực của ngươi bây giờ đã mạnh hơn trước rất nhiều”.
“Không hổ là thiên kim Lạc gia, vừa có thiên phú luyện đan vừa có thực lực mạnh mẽ như này”. Lã Nhật Doanh lắc đầu thở dài một hơi nói. “Ta không thể nào sánh bằng được”.
“Hừ”. Trung niên nhân nhìn Lạc Tuyết Dung rồi hừ lạnh một tiếng nói. “Chỉ là Ngưng Hải cảnh tầng năm mà muốn ngăn ta?”.
“Không tự lượng sức mình”.
Hứa Tiểu Kiều lên tiếng. “Tính thêm ta thì sao?”.
Lâm Tuyết Nhi lúc này cũng đứng ra nói. “Cả ta nữa”.
Nhìn ba nữ đứng trước mặt, trung niên nhân nở một nụ cười lạnh rồi khinh thường nói. “Chỉ là Ngưng Hải cảnh tầng bảy thì ta còn xem trọng một chút nhưng Ngưng Hải cảnh tầng hai ở trong mắt ta chỉ là con kiến mà thôi”.
“Hahaha”. Lạc Tuyết Dung cười lớn một tiếng rồi nói. “Ngươi chê Ngưng Hải cảnh tầng hai yếu nhưng ngươi không biết Lâm tiểu thư có thực lực mạnh hơn hai người bọn ta sao?”.
“...”. Trung niên nhân nghe thấy vậy thì lộ ra vẻ ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh. Hắn liền lấy lại vẻ tự tin ban đầu quát. “Như thế thì đã sao?”.
“Ba người các ngươi với với hai người kia đủ sức chống trả sao?”.
“Tất cả xông lên cho ta, giết hết không tha”.
“Giết”.
Nhìn hai mươi người lao đến, vẻ mặt của hai người kia trông khó coi vô cùng. Mặc dù có sự trợ giúp của ba người nhưng những gì mà trung niên kia nói là đúng, năm người sao đủ sức chống trả với hai mươi người kia?
Lã Nhật Doanh vẻ mặt lo lắng nhìn ba người rồi thở dài một hơi. “Đa tạ sự trợ giúp của ba vị nhưng những lời của hắn nói là đúng, các ngươi nên rời khỏi đây đi. Ta không muốn vì ta mà các ngươi gặp nguy hiểm”.
Đáp lại, Lạc Tuyết Dung lắc đầu nói. “Lã công tử, ngươi yên tâm”.
Lạc Tuyết Dung vừa nói vừa nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ ở trên gương mặt. Đối mặt với hai mươi người này thì trông có vẻ nguy hiểm nhưng ở sau lưng cô còn có một người khác còn kinh khủng hơn như thế này nhiều. Cho dù bọn họ có mạnh hơn, có đông hơn thì sao?
Lạc Tuyết Dung tay nắm chặt chuôi kiếm, khí tức trên người thì mười phần cường đại. Vẻ mặt cô nhìn hai mươi người đang lao lên nhưng không có một chút lo lắng nào cả. Mà thay vào đó là một sự tự tin khiến hai người phải cảm thấy giật mình và cảm thấy khó hiểu.
“Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Bởi vì...”.
“Có hắn tại”.
- --