Buổi tối hôm đó!
Đế Nguyên Quân từ trong bế quan đột nhiên tỉnh dậy. Trong giây phút đó, Đế Nguyên Quân bất chợt cảm nhận được một cỗ khí tức Ngưng Hảnh cảnh đinh phong mờ ảo cách căn phòng không xa.
Mặc dù tên hắc y nhân đã che giấu khí tức rất kỹ càng nhưng vẫn không thể qua được tinh thần lực của Đế Nguyên Quân.
Nhìn năm người cũng đang nhắm mắt định thần ở giữa căn phòng thì Đế Nguyên Quân thở ra một hơi rồi khẽ truyền âm cho năm người. ‘Người của tên các chủ đó đến rồi, các ngươi tiến hành kế hoạch đi’.
‘Nhớ cẩn thận hành tung, tuyệt đối đừng gây ra bất cứ động tĩnh lớn nào cả’.
‘Mục tiêu của lão ta là ta nên các ngươi không cần quá lo lắng’.
Đáp lại, cả năm người vẻ mặt lo lắng nhìn Đế Nguyên Quân rồi khẽ gật đầu. Sau đó cả năm người lấy ra từng bộ y phục và mang lên mặt nạ của mình, trước lúc đó. Cả năm người đồng thời nuốt xuống một mai đan dược có tên là “Ẩn Tức Đan”, loại đan dược này mặc dù không có nhiều tác dụng nhưng nó có thể giúp người sử dụng thu liễm khí tức của mình và ẩn giấu nó. Chỉ khi có cường giả Thiên Địa cảnh trở lên mới có thể nhận ra.
Đợi cả năm người chuẩn bị xong, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn về phía hắc y nhân, mặc dù không nhìn thấy nhưng Đế Nguyên Quân có thể sử dụng dao động tinh thần lực xung quanh liền biết được vị trí cụ thể và dễ dàng đoán ra được thân phận của người này.
Kể từ lúc Đế Nguyên Quân đặt chân vào căn phòng kia thì hắn đã cảm nhận được ở trong căn phòng không chỉ có mỗi hắn và lão các chủ kia mà còn có bốn cỗ khí tức mờ ảo khác đang ẩn nấp ở trong tối và quan sát từng hành động của hắn.
Bất chợt, Đế Nguyên Quân thở nhẹ một hơi rồi nở một nụ cười nhẹ ở trên gương mặt nói. “Chỉ dựa vào một tên Ngưng Hải cảnh cỏn con mà muốn theo dõi ta?”.
“Đúng là buồn cười”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân hai tay đưa ra trước ngực rồi bắt đầu kết ấn, bất chợt ở trên người hắn hiện lên một đạo sương trắng mờ ảo bao phủ rồi dần tích tụ ở trên hai đầu ngón tay.
Chỉ thấy Đế Nguyên Quân vung nhẹ tay một cái thì từ trên người hắn có hơn mười đạo quang mang lục bích bay ra, đó là mười mai linh thạch lớn khoảng chừng một nắm tay. Những mai linh thạch này nhanh chóng bay vào trong từng góc của căn phòng trong giây lát, vừa đồng thời và vừa hạ xuống giống như bị một sợi dây vô hình nào đó điều khiển.
Dưới tinh thần lực nồng đậm gia trì, mười mai linh thạch rất nhanh liền được bày bố ra xung quanh căn phòng rồi bắt đầu ánh lên mười đạo quang mang mờ nhạt.
“Trận khởi”.
Khóe miệng Đế Nguyên Quân khẽ nhích lên một cái thì đột nhiên, ở giữa căn phòng xuất hiện một làn gió nhẹ mát lạnh tản mát ra xung quanh.
Chỉ trong giây lát, trận pháp cũng dần phát sinh ra biến hóa. Chỉ thấy giữa trận pháp hiện lên sáu đạo thân ảnh trông giống sáu người y như đúc. Không chỉ giống nhau về ngoại hình mà ngay cả khí tức cũng được mô phỏng. Trông không khác gì người bình thường, nhưng chỉ khác nhau một cái là nó không thể di chuyển được.
Đứng ở bên ngoài quan sát, hắc y nhân đứng nép mình ở sau một bức tường ở trên mái nhà phía đối diện cửa sổ.
Hắc y nhân đang đứng quan sát kỹ càng thì đột nhiên cảm nhận được ở trong phòng có một cỗ dao động khí tức hết sức kỳ lạ. Sáu cổ khí tức đó đang hiển hiện ở trước mắt thì đột nhiên biến mất và ngay sau đó lại quay lại như ban đầu.
Điều này khiến hắc y nhân có chút dự cảm gì đó, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía cửa sổ. Thông qua ánh sáng mờ ảo ở trong căn phòng, hắn có thể nhìn thấy thân ảnh Đế Nguyên Quân đang ngồi bế quan ở trên giường thì hiện lên suy nghĩ. ‘Cổ khí tức kỳ lạ vừa rồi là?’.
‘Là do ta cảm nhận sai sao?’.
Trận pháp ổn định, Đế Nguyên Quân cùng năm người nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài. Họ khoác trên mình một bộ đồ đen trùm kín đầu và mang một cái mặt nạ màu trắng trông không khác gì vô diện nhân.
Đi được một quãng đường, cả sáu người bắt đầu chia ra mỗi người đi theo một hướng khác biệt. Chỉ riêng Đế Nguyên Quân đi sâu vào bên trong thành, đi qua khu vực trung tâm và tìm đến một nơi vắng vẻ ở trong góc sâu của Ngư Hoa thành. Đó là phân đường cũ của Ám Sát Hội.
Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy nơi này dường như không có một bóng người nào cả. Duy chỉ có một cảm giác gì đó rất nguy hiểm và cảm giác âm u khiến người khác cảm thấy lạnh sống lưng.
Đứng trước cửa lớn Ám Sát Hội, Đế Nguyên Quân nhìn thấy những vết đao kiếm dài ở trên vách tường và còn lại một phần dư âm của trận chiến đó.
Mặc dù thực lực của hắn đã tăng lên không ít nhưng dư âm đó vẫn khiến hắn cảm nhận có chút áp bức. Đế Nguyên Quân nhìn những vết tích của trận chiến và cả một khu vực bị đánh đến mức tan hoang thì bất chợt, trong mắt hắn hiện lên từng đạo thân ảnh mờ ảo và quang cảnh của trận chiến thì thốt ra. “Thật không ngờ, trận chiến đó tưởng chừng chỉ là Thiên Địa cảnh chi chiến mà không ngờ còn có cả cường giả…”.
“Tinh Cực cảnh”.
“Rốt cuộc Ám Sát Hội lúc đó nắm giữ thứ gì mà khiến cả Tinh Cực cảnh cường giả tham chiến?”.
“Chuyện này còn có ẩn tình gì sao?”.
Suy ngẫm thêm một lúc, Đế Nguyên Quân giẫm chân lên cánh cửa đổ nát đi vào bên trong. Đứng giữa khuôn viên hoang tàn rộng lớn, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy nơi này trông rất rộng nhưng khuôn viên nhìn không khác gì phân đường ở Hà Châu thành.
Đế Nguyên Quân hai mắt nhắm chặt, chỉ thấy hắn thở ra một hơi rồi đánh ra tinh thần lực nồng đậm bao trùm toàn bộ khu vực. Chỉ trong giây lát, toàn bộ khu vực đều nằm trong ánh mắt từ những hàng cây, ngọn cỏ. Không có thứ gì có thể thoát khỏi tinh thần lực cảm ứng của hắn.
Đột nhiên, Đế Nguyên Quân cảm thấy ở trong góc xa có một cỗ khí tức giao động kỳ lạ. Mặc dù rất mỏng yếu nhưng lại khiến hắn cảm thấy có chút khó giải quyết.
“Trận pháp này có phần cổ quái”.
Đứng trước cổng bảo khố, Đế Nguyên Quân nhìn chằm chằm trận pháp ở bên ngoài cánh cửa lớn là một đại kim khóa và bốn sợi xích khóa màu đỏ đâm sâu vào trong vách tường. Ở trên khỏa kim khó xuất hiện một toàn trận pháp nhỏ chỉ bằng một gang tay nhưng khả năng của nó lại khiến Đế Nguyên Quân phải bất ngờ.
Mặc dù không chuyên tu trận pháp nhưng lúc trước hắn đã từng đọc qua không ít kỳ trân trận pháp nhưng trận pháp ở trên khỏa kim khóa này thì hắn chưa từng nhìn thấy qua.
Đế Nguyên Quân đứng nhìn trận pháp một hồi lâu thì khẽ cau mày. “Rốt cuộc trận nhãn nằm ở đâu?”.
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa đặt tay lên đại trận rồi thúc đẩy tinh thần lực.
Đi vào bên trong trận pháp, Đế Nguyên Quân giống như một đốm sáng trắng nhỏ giữa một vùng tăm tối và trước mắt hắn chính là khỏa kim khóa và bốn sợi xích lớn lơ lửng giữa không trung và xung quanh là từng đợt phong bạo dao động cực kỳ mãnh liệt.
Nhìn đạo xích khóa trước mắt, Đế Nguyên Quân giống như đang thả mình vào bên trong sự huyền diệu của trận pháp này vậy. Cặp mắt hăng say và vẻ mặt trông cực kỳ tự tin.
Trải qua một quãng thời gian tham ngộ trận pháp, hai mắt Đế Nguyên Quân thình lình mở ra. Ánh mắt hắn nhìn vào khỏa kim khóa rồi nở một nụ cười lạnh nói. “Thì ra là thế?”.
“Không hổ là trận pháp từ thời thượng cổ, mặc dù trận pháp này có phẩm cấp không cao nhưng hiệu quả của nó mang lại thậm chí còn mạnh ngang với Địa cấp trận pháp. Mà người dùng trận pháp bảo vệ này cũng thật sơ sài, trận pháp tuy tốt nhưng người dùng nó quá hạn chế”.
“Đáng tiếc, trải qua một thời gian dài đằng đẵng thì trận pháp này không còn trụ được nữa rồi, thêm nữa là bị đám người kia phá trận không đúng nên dẫn đến đại trận hỗn loạn, không sớm thì muộn nó cũng sẽ tự sụp đổ mà thôi”.
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa đặt tay lên bề mặt kim khóa rồi dùng lực đẩy mạnh một cái liền khiến trận pháp run nhẹ lên một cái rồi hiện lên từng vết nứt nhỏ dần lan ra xung quanh rồi thình lình sụp đổ. “Trận pháp tưởng chừng như không có cách nào phá mở nay lại bị phá dễ dàng như thế này? Cường giả đương thời cứ nghĩ phá những trận pháp phức tạp và cao cấp thì chỉ cần tìm được mắt trận là coi như xong. Nhưng có ai từng nghĩ trên đời lại có một trận pháp không có mắt trận, hay nói đúng hơn là trận pháp này cũng chính là mắt trận”.
“Không biết thời thượng cổ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì và cường giả thời đó mạnh như thế nào mà có thể tạo ra một tiểu trận pháp phức tạp như thế này? Thật khiến người ta tò mò?”.
Trận pháp tan biến, kim khóa và bốn sợi dây xích lớn không còn năng lực chống đỡ nữa nên dần bong ra khỏi vách tường rồi rơi xuống đất. Mất đi trận pháp bảo vệ và chịu ảnh hưởng từ trận chiến trước nên nơi này đã sớm không còn trụ được lâu hơn nữa.
Nhìn bức tường đang dần lộ ra những vết nứt lớn và đang dần lan rộng, Đế Nguyên Quân không một giây suy nghĩ liền xông thẳng vào bên trong.
Trước mắt hắn, một toàn giống như động phủ được bày biện một cách gọn gàng và mọi thứ ở bên trong không có chút nào hư tổn, ngay cả trận chiến ở bên ngoài cũng không làm bên trong này bị ảnh hưởng.
Nhìn mọi thứ ở bên trong, Đế Nguyên Quân đột nhiên nhíu mày. Hắn không tin được là một phân đường của Ám Sát Hội lại có ít đồ như thế này, ngay cả một mai linh thạch cũng không có. Mà xung quanh chỉ có những thứ trông rất bình thường và có chút bị hư hỏng.
Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn những thứ ở bên trong này một vòng thì chỉ phát hiện có ba thứ hắn có thể sử dụng được. Đó là một bình đan dược Huyền cấp trung phẩm, một mai tinh thạch màu đen huyền bí và một kiện tiểu kim chung bán thành phẩm.
Ngoài ra, Đế Nguyên Quân còn tìm được “Phồn Linh Trận Bàn” ở trong góc. “Trận bàn này không tệ nhưng đã một thời gian không có người sử dụng nên tinh quang phát ra có phần ảm đạm và ở bên trên còn có vết tích nứt vỡ. Chắc nó đã trải qua không ít trận chiến”.
“Nhìn qua thì trận bạn này cũng không có gì đặc biệt nhưng đây là thứ Ảnh Sát muốn nên ta cũng không cần để tâm đến”.
“Vật đã đến tay rồi thì cũng nên rời khỏi đây thôi”.
Ở trên đỉnh cao nhất của lâu các, Thương Hằng các chủ đang ngồi cảm ngộ bức bình phong thì đột nhiên tỉnh dậy. Lão đưa ánh mắt nhìn ra xa, nhìn về phía phân đường Ám Sát Hội đổ nát thì khẽ cau mày, trên gương mặt lão để lộ ra sự khó tin và vẻ mặt đầy sự nghi hoặc.
“Khí tức dao động này là?”.
“Không ổn, trận pháp bị phá rồi? Rốt cuộc là ai?”.
Vẻ mặt lão có chút gấp gáp quát lớn một tiếng. “Hắc Nhai Minh, các ngươi dẫn người đi theo ta? Ta muốn xem là ai có thể phá vỡ trận pháp đó?”.
“Nếu dám để tâm đến Phồn Linh Trận Bàn của ta thì cho dù ngươi có là đệ tử của nhất đại tông môn hay danh gia vọng tộc cũng chỉ có một con đường chết”.
“Đi”.
Dẫn theo ba vị hắc y nhân cùng hơn hai mươi tên đệ tử Công Liên Hội. Thương Hằng các chủ dẫn đầu đám người xông ra ngoài, lão cũng không gấp gáp xông thẳng về phía phân đường Ám Sát Hội mà dẫn người đi về phía tửu điếm.
Nhìn ở ngoài xa, sắc mặt lão đột nhiên tối sầm lại. Lão xông về phía hắc y nhân đứng nép ở bên vách tường để quan sát nhất cử nhất động của Đế Nguyên Quân thì lên tiếng hỏi. “Những tên đó đâu?”.
Hắc y nhân vẻ mặt cảm thấy khó hiểu đáp. “Các chủ, không phải bọn chúng đang ở trong căn phòng kia sao?”.
Oanh!
Lời nói vừa dứt, hắc y nhân bị Thương Hằng lão giả mạnh ta đánh ra một chưởng khiến hắc y nhân toàn thân hóa thành một màn huyết vụ bắn tung tóe ra xung quanh.
Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi hít vào một khí lạnh và trên gương mặt lộ rõ sự sợ hãi đến tột cùng. Họ không thể ngờ là một vị Ngưng Hải cảnh đỉnh lại bị lão dùng một chưởng miểu sát dễ dàng đến như vậy.
Thực lực quá chênh lệch!
Nhìn về phía căn phòng, Thương Hằng lão giả vẻ mặt đùng đùng tức giận. “Tiểu tử khốn kiếp?”.
“Ngươi nghĩ bản thân mình là ai mà dám gạt lão phu?”.
Bất chợt, vẻ mặt lão hùng hổ tức giận đột nhiên lại nở một nụ cười lớn trông giống như điên như dại. Một tràng cười dài khiến những người xung quanh cảm giác giống như thanh âm của ma quỷ, nghe cực kỳ đáng sợ. “Hahaha… Cho d0uf người phá được trận pháp đó, lấy Phồn Linh Trận Bàn thì như thế nào?”.
“Ngư Hoa thành này là do ta quản, ngươi đừng mong thoát ra ngoài được”.
“Người đâu”. Thương Hằng lão giả lớn giọng quát. “Phong tỏa toàn bộ Ngư Hoa thành, không được để một con kiến lọt ra bên ngoài”.
“Chỉ cần các ngươi tìm ra được thì giết hết không tha, ta thà giết lầm còn hơn bỏ sót”.
“Ngươi ở trên đất của ta mà dám nghịch ta? Ta muốn ngươi phải chết?”.
- --